Cãi nhau và làm lành (H nhẹ)

Gon đóng sập cửa phòng lại sau lưng, ánh mắt tối sầm nhìn Killua đang quay lưng về phía mình. Cả hai đều thở dốc, không phải vì chạy – mà vì cơn giận, và điều gì đó còn cháy bỏng hơn thế đang âm ỉ trong ngực.

“Em có biết mình vừa nói gì không hả, Killua?” Giọng Gon trầm xuống, khô khốc.

“Có,” Killua quay lại, ánh mắt bạc sáng rực trong bóng tối, “Tớ nói đúng. Cậu luôn nghĩ mọi thứ xoay quanh cậu, Gon. Tớ mệt mỏi vì cứ phải chạy theo.”

Gon siết chặt tay, bắp tay nổi gân. “Còn tớ thì sao? Tớ không mệt chắc? Tớ không đau chắc, khi thấy em lùi bước, không tin tớ?”

Không ai lên tiếng nữa. Không còn lý do để tranh cãi. Không còn gì để phòng bị. Chỉ còn họ – đứng giữa sự tổn thương và ham muốn chưa từng được gọi tên.

Gon bước đến, mạnh mẽ kéo Killua sát vào tường, tay giam cậu giữa lồng ngực và lớp gỗ lạnh sau lưng. Hơi thở cả hai quấn lấy nhau, nóng rực, ẩm ướt.

“Vậy thì,” Gon nghiến răng, giọng khàn đặc, “để tớ cho em thấy em quan trọng thế nào với tớ.”

Lời chưa dứt, môi anh đã nghiền lấy Killua trong một nụ hôn cuồng loạn. Không có sự nhẹ nhàng, chỉ có răng môi, lưỡi và khát khao bùng nổ. Killua siết lấy vai Gon, nắm chặt áo cậu như thể đang trôi giữa cơn lũ.

Cơ thể họ cọ sát, nóng rực, từng hơi thở gấp gáp đầy tiếng gầm gừ và rên rỉ kìm nén. Gon đẩy Killua xuống giường, phủ lên người cậu, đôi mắt tối sâu như vực sâu không đáy, vừa giận vừa khao khát. Bàn tay anh tham lam lướt trên làn da trắng lạnh ấy, từng dấu chạm là một câu trả lời cho nỗi đau anh từng nuốt vào tim.

Killua không nói gì. Chỉ có đôi mắt đỏ hoe nhìn Gon đầy thách thức, và cũng đầy đầu hàng.

“Muốn chạy nữa không?” Gon thì thầm vào tai cậu, giọng đầy đe dọa.

“Không…” Killua khẽ rít lên khi Gon lướt môi xuống cổ mình. “Chỉ cần… đừng dừng lại.”

Họ rơi vào nhau – như hai cơn bão va chạm, tan vỡ và hợp nhất trong khoảnh khắc cuồng loạn. Cảm xúc dồn nén biến thành những tiếng thở gấp, tiếng giường cọt kẹt, da thịt va chạm và ánh mắt lấp lánh ướt nước trong bóng tối. Gon dữ dội, chiếm lấy, trấn an, trừng phạt – còn Killua, vừa vùng vẫy vừa đón nhận, như thể cậu đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.

Không ai còn là chính mình. Chỉ là Gon và Killua – tan vào nhau, tìm lấy hơi ấm giữa cơn giận, tìm lấy tình yêu giữa những lời chưa kịp nói.
___

Gon không dịu dàng, và Killua cũng không cần điều đó.

Tiếng thở dốc của cậu bị nuốt trọn mỗi lần Gon cắn nhẹ vào làn da cổ mảnh khảnh, để lại những vết đỏ đậm như tuyên bố chủ quyền. Tay Gon siết lấy hông Killua, kéo sát vào người mình như thể muốn hoà làm một – không còn khoảng cách nào nữa giữa da thịt, giữa trái tim và cơn giận vừa tan chảy.

“Tại sao em cứ khiến tớ phát điên thế này hả?” Gon gằn giọng, môi lướt qua vành tai Killua khiến cậu run lên.

Killua siết lấy ga giường, đôi mắt nửa khép nửa mở, rướn người đáp lại từng chuyển động dồn dập. “Tớ không làm gì cả… Cậu tự điên lên thôi…”

Câu nói ấy là giọt dầu cuối cùng đổ vào lửa. Gon trở nên hoang dã, môi miết qua xương quai xanh, kéo theo dấu răng mờ. Tay cậu đẩy vạt áo Killua lên cao, như đang xé bỏ mọi lớp ngụy trang cuối cùng. Lồng ngực trắng lộ ra, hơi run rẩy, đẹp một cách không chịu nổi.

Gon cúi xuống, đầu lưỡi lướt qua làn da mịn, khẽ mút lấy đầu ngực cứng lên vì kích thích, khiến Killua khẽ bật ra tiếng rên bị kìm nén. Cậu cắn môi đến mức bật máu, gò má đỏ ửng lên giữa bóng tối.

“Tớ ghét cậu… khi cậu làm vậy…” Killua thở hắt, mắt lấp lánh.

“Ghét mà vẫn rên lên vì tớ sao?” Gon trượt tay xuống dưới, chạm đến nơi đang cương cứng giữa hai chân Killua, bóp nhẹ một cái khiến cậu cong cả lưng lên vì kích thích. “Cơ thể em trung thực hơn cái miệng nhiều đấy…”

Killua bật ra tiếng nấc nghẹn, gần như khóc vì bị kích thích quá mức. Gon tiếp tục tra tấn bằng những nhịp chạm, vuốt ve không buông tha, mắt không rời biểu cảm đầy giày vò của người dưới thân.

“Gon…” Killua thở dốc, giọng gần như cầu xin. “Tớ muốn cậu…”

Chỉ cần từng đó là đủ.

Gon cởi bỏ quần áo vướng víu còn lại, ánh mắt dán chặt vào thân thể trần trụi và run rẩy của Killua – đẹp, mong manh, nhưng không hề yếu đuối. Trái lại, cậu ấy như một ngọn lửa xanh nhạt – dễ khiến người ta bỏng cháy nếu đến gần quá mức.

Từng chuyển động sau đó là bản hòa âm của tiếng rên rỉ, tiếng chăn gối nhàu nát, tiếng Gon thì thầm tên Killua lặp đi lặp lại trong hơi thở dồn dập, như đang cầu nguyện chính điều cậu từng đánh mất.

Killua cào vào lưng Gon, để lại những vết xước đỏ chằng chịt, như dấu ấn duy nhất cậu có thể để lại trong cơn mưa hoang dại. Đau đớn, nhưng cũng ngọt ngào đến mức khiến cậu muốn phát điên.

Gon sâu – mãnh liệt – chiếm hữu như thể muốn khắc tên mình vào tận xương tủy Killua. Và Killua, giữa những cơn co rút và nước mắt, không còn nghĩ được gì nữa. Cậu chỉ biết một điều:

Cậu thuộc về Gon. Và Gon cũng vậy.

___

Âm thanh da thịt va chạm vang vọng giữa căn phòng chỉ có ánh đèn ngủ vàng mờ. Killua gần như không nhận ra mình đang nói gì nữa – từng câu đứt quãng giữa cơn rên rỉ, từng tiếng gọi tên Gon đầy khẩn thiết, đầy thiết tha.

“Gon… sâu quá… chậm lại một chút…”

Nhưng Gon không dừng lại. Tay cậu siết lấy hông Killua, đẩy vào với nhịp điệu mãnh liệt, như muốn chôn sâu nỗi ghen tuông và tức giận của mình vào tận trong xương tuỷ người kia.

“Em không biết mình đã khiến tớ phát điên đến thế nào đâu, Killua…”

Giọng Gon khàn đặc, hơi thở nóng phả vào gáy Killua khiến cậu run rẩy không ngừng. Mỗi lần Gon đâm sâu vào, Killua lại không kìm được tiếng nấc vỡ ra từ cổ họng, móng tay cào xước lên tấm lưng rắn chắc phía sau.

“Gon… tớ sắp…”

“Tớ biết… Tớ cảm nhận được rồi…”

Gon cúi xuống, hôn lên bả vai đẫm mồ hôi của Killua. Một nụ hôn dịu dàng đến lạ giữa những cú nhấp mãnh liệt và hoang dại. Cậu liếm nhẹ nơi gáy, rồi thì thầm:

“Cứ để tớ làm em vỡ vụn… chỉ một lần thôi…”

Killua không thể chống cự – không muốn chống cự. Cậu rướn người đón lấy Gon, chân vòng qua eo siết chặt hơn như kéo người kia lại gần thêm nữa. Họ dính chặt, nóng bỏng và say mê đến nghẹt thở.

Và rồi, như một đợt sóng vỡ tung, Killua rên lên trong cơn cực khoái dữ dội, toàn thân co giật, cậu bắn ra giữa bụng mình và Gon. Gon giữ chặt lấy cậu, cảm nhận được từng chuyển động run rẩy yếu ớt ấy, rồi cũng thở gấp, rên khẽ một tiếng thật trầm nơi cổ Killua trước khi đổ ập xuống cùng cực khoái.

Tinh dịch nóng bỏng tràn sâu vào trong khiến Killua giật mình, hai má đỏ ửng lên nhưng cậu không phản kháng. Ngược lại, cậu vòng tay ôm lấy cổ Gon, kéo người kia áp sát vào ngực mình, lồng ngực họ ép chặt, tim đập như một.

Hơi thở nặng nề vẫn còn vương trong không khí. Gon vùi mặt vào cổ Killua, khẽ nói:

“Xin lỗi vì đã thô bạo… nhưng tớ yêu em quá…”

Killua cười nhẹ, hôn lên trán Gon:

“Ngốc… tớ cũng vậy… lần sau đừng cãi nhau nữa nhé.”
___
Một lúc sau, Killua vẫn chưa ngủ lại được. Dù mệt, nhưng lưng cậu hơi ê ẩm, và phần hông vẫn còn tê rần khiến cậu chỉ có thể nằm nghiêng. Gon nhận ra điều đó nhanh hơn bất kỳ ai khác.

“Để tớ đi lấy nước ấm và khăn lau cho em nhé?”

Killua chỉ khẽ gật đầu, mắt vẫn lim dim. Gon chồm dậy, vẫn không quên kéo chăn đắp ngang hông cho Killua trước khi rời khỏi giường. Cậu trở lại rất nhanh với một thau nước ấm và khăn mềm. Không nói gì nhiều, Gon ngồi cạnh Killua, cúi xuống lau từng chút một – từ cổ, ngực, cho đến phần bụng và đùi dính dấp của Killua, cẩn thận như đang lau cho thứ gì đó quý giá.

Killua hé mắt nhìn cậu, lồng ngực như mềm ra.

“Cậu dịu dàng như thế này, tớ lại muốn yêu thêm lần nữa mất.”

Gon bật cười, má có chút ửng đỏ, nhưng vẫn tiếp tục động tác lau người, lần này dịu hơn hẳn.

“Em mà còn nói mấy câu như vậy nữa… thì hôm nay tớ sẽ làm em không bước xuống giường nổi luôn đó.”

Killua cười khúc khích, tay luồn vào tóc Gon, khẽ vuốt ve.

“Vậy cậu đừng dịu dàng nữa… vì tớ cũng không muốn đi đâu cả.”

Gon lau xong, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên bụng Killua – nơi vài vệt đỏ vẫn còn mờ mờ – rồi nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cậu.

“Vậy thì hôm nay chúng ta không ra ngoài nữa nhé. Tớ sẽ nấu bữa sáng cho em.”

“Ừm… chỉ cần có cậu, gì cũng được.”

Gon đứng dậy, hôn lên trán cậu một lần nữa trước khi rời khỏi phòng. Killua nằm đó, chăn phủ ngang vai, mùi da thịt của cả hai vẫn còn vương vất quanh không khí. Cậu áp mặt vào gối, khẽ cười một mình, trái tim đập chậm rãi và đầy ấm áp.

Cậu nghĩ thầm:
Tớ yêu cậu… hơn bất kỳ ai, hơn cả chính bản thân mình.

___
Gon đỡ Killua ngồi xuống ghế bàn ăn, lót thêm gối mềm phía sau lưng cậu và còn không quên đặt tay lên đùi cậu nhẹ nhàng.

Killua thì chỉ ngồi đó, tóc rối, má ửng hồng, ánh mắt lười nhác mà vẫn ngập tràn yêu thương nhìn Gon bày bữa ăn ra bàn.

Có trứng chiên hình trái tim, bánh mì nướng giòn rụm, vài lát trái cây cắt gọn gàng, và một ly sữa ấm.

“Cậu làm hình trái tim thiệt nè?” – Killua cười, chỉ vào trứng.

“Ừ… Tớ tính vẽ thêm mặt em bằng tương cà nữa nhưng sợ bị đánh.” Gon đút một miếng bánh vào miệng cậu, ánh mắt cong cong vì cười.

Killua nhai, ánh mắt long lanh khẽ rũ xuống, rồi lại nhìn Gon.

“Ngon.”

“Vậy ăn hết đi nhé.” Gon nhích ghế đến gần hơn, ngồi sát bên, đút thêm từng miếng. Đến lúc đưa ly sữa lên, Killua nhăn mặt nhẹ.

“Không muốn uống…”

“Sữa ấm tốt cho em. Giúp hồi sức.” Gon nhíu mày, nhưng cười gian sau đó. “Nếu em uống, tớ sẽ… hôn em.”

Killua nheo mắt: “Chỗ nào?”

Gon nháy mắt: “Chỗ em chọn.”

“…Đưa ly sữa đây.”

Gon cười phá lên. Killua uống từng ngụm, vừa ngượng vừa lườm Gon mà mặt đỏ ửng. Sau đó, đúng như lời hứa, Gon cúi xuống hôn nhẹ lên cổ cậu, rồi cắn yêu một cái khiến Killua giật mình rít lên.

“Cậu… đồ gian xảo.”

“Ừ, nhưng chỉ với em thôi.”

Cả hai ăn xong, Gon kéo Killua sang ghế sofa gần cửa sổ, nơi nắng buổi sáng rọi vào ấm áp. Killua ngồi gọn trong lòng Gon, cằm tựa lên vai cậu.

“Muốn ngủ thêm chút nữa không?”

Killua gật, mắt đã díp lại. Gon kéo chăn mỏng phủ lên cả hai, một tay xoa nhẹ lưng cậu, tay còn lại đan chặt với tay Killua.

Chẳng mấy chốc, cả hai ngủ quên trên sofa — lòng yên tĩnh, môi vẫn còn vương nụ cười.

___

Buổi trưa, ánh nắng dịu hơn xuyên qua rèm cửa, rọi lên hai khuôn mặt đang ngủ say trên sofa.

Killua tỉnh dậy trước. Cậu cử động khẽ khàng, không muốn đánh thức Gon, nhưng Gon lại siết tay cậu chặt hơn như thể đọc được ý định đó ngay cả trong giấc ngủ.

“Mới tỉnh mà đã tính chạy rồi hả?” – Gon lầm bầm, mắt vẫn nhắm nhưng môi cong lên vì cười.

Killua bật cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu. “Tớ đâu có chạy. Tớ chỉ nhìn cậu thôi.”

Gon mở mắt, ánh mắt cậu trong veo và dịu dàng như buổi sáng. “Nhìn xong rồi thì nói đi, hôm qua em khóc, sáng nay thì cười. Killua… em muốn gì ở tớ?”

Killua im lặng vài giây, rồi siết lấy tay Gon chặt hơn.

“Tớ muốn được ở bên cậu. Muốn được yêu… nhưng không phải chỉ qua những đêm say đắm hay buổi sáng ngọt ngào như vầy. Tớ muốn được cãi nhau, được giận, được dỗi, được ghen, được làm hòa. Tớ muốn... được là người yêu của cậu, trọn vẹn.”

Gon nhìn Killua rất lâu. Rồi cậu nắm lấy tay Killua, đặt lên ngực mình — nơi trái tim đang đập mạnh mẽ.

“Nơi này là của em rồi, Killua. Lúc nào cũng là của em.”

“...Thật hả?”

“Thật. Dù có cãi nhau, dù em có khó chịu hay tớ có vụng về — tớ vẫn yêu em. Không phải chỉ vì Killua xinh đẹp hay ngầu lòi, mà vì em là Killua — người mà tớ đã luôn hướng đến.”

Killua cắn nhẹ môi dưới, mắt long lanh. “Tớ yêu cậu, Gon.”

Gon mỉm cười, cúi xuống trao cho Killua một nụ hôn — dịu dàng, nhưng sâu sắc. Một lời hứa, một sự khẳng định, và một khởi đầu mới.

Từ hôm đó, họ dọn về sống cùng nhau. Những sáng mai dịu dàng, những chiều lười biếng trên ghế sofa, những đêm gối đầu bên nhau — mọi thứ không còn là tạm bợ.

Mọi thứ đã trở thành “mãi mãi”.

___end___

Mọi người kết bạn FB hem. Tui hay đăng tranh comm trên đó á. FB tui cx tên Phong Bảo Thành.

Sắp tới 18/5 tui cos Alluka=))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro