13
Kaneko đã cùng Gon và Killua tham quan tàu bay.
Lẽ ra đây là một cơ hội tốt để có thể nói chuyện riêng với Netero. Nhưng tôi thật sự không thể đi đâu. Vì tôi thấy mình đang rất không ổn.
"Chị nóng quá."
Kurapika chạm vào trán tôi. Trong khi Leorio gấp gáp tìm thuốc hạ sốt.
"Lạnh..."
Đêm thường lạnh mà, đúng chứ.
Nặng nề quá. Tôi muốn kháng cự cái ôm của Kurapika. Nhưng tôi không thể thay đổi thái độ ngay được. Cậu ta sẽ nghi ngờ và theo dõi tôi sát sao hơn nữa.
Chúng tôi vẫn đắp chung một cái mền, tựa vào nhau mà ngủ. Như những năm tháng đó. Một đường chỉ có hai người. Giờ đây, tâm tư đã đổi thay.
Dù mỏi mệt lắm rồi. Mà bàn tay lại ân cần vỗ về tôi.
Đứa trẻ ngoan, lẽ ra em không nên gặp phải chị. Một đứa con gái đa nghi đầy rắc rối.
Đầu tôi nóng bừng. Nhớ quá, bàn tay lành lạnh dịu dàng của mẹ.
"Em ở đây. Xin chị, đừng khóc nữa."
Phải không? Tôi nghe thấy đứa bé năm nào gọi tôi với tấm lòng thuần khiết.
Im lìm. Tối đen như mực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro