21

Nâng niu đứa trẻ trong vòng tay, nhìn em khúc khích chơi đùa với ngón tay mình, Kurapika vô thức mỉm cười theo.

"Một tháng rồi, cũng nên làm giấy tờ." Leorio chạm khẽ vào má tròn phúng phính, chọc em giận dỗi, cánh tay bé xíu quơ quàng lung tung nhằm xua đuổi anh ta. "Cậu đã nghĩ ra tên cho đứa nhỏ chưa?"

Gật đầu, tên mà cậu đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ. "Makaira. Mong chị hạnh phúc." Nguyện cầu bình an và may mắn đến Makaira của cậu.

Không biết em có hiểu họ đang nói gì. Nhưng khi nghe đến tên mình, em trông thật sáng ngời.

Vứt bỏ cái tên cũ mà em từng rất trân trọng. Chỉ có như vậy, em mới có thể sống cuộc đời vô tư.

Vào ngày nắng ấm, gió nhẹ lay.

"Freecss Gon!!! Giỏi! Rất giỏi! Con hơn cha! Con hơn cha!"

Tuy không biết lý do cho sự tức giận này, nhưng Gon cảm thấy mình cần nhanh chóng giải thích trước khi cây chổi bay thẳng vào người.

"Khoan đã dì Mito! Dì nghe con nói!"

Người phụ nữ cười gằn, nhướng mày. Cho phép cậu bé chưa thành niên mà đã một thân ôm đứa trẻ bi bô trên tay, nói lời trăn trối.

"Đây là chị của bạn con!"

Chuyện hoang đường như thế này, nói ra ai tin?

Freecss Mito tin.

Bởi vì Gon không phải là một đứa trẻ hư hỏng sẽ dối gạt người nhà mình. Nếu có, thì chắc chắn Mito sẽ nhìn thấu cậu bé ngay.

"Vậy là, bạn con đã biến cô bé ấy trở lại thành đứa trẻ?"

Gon nặng nề gật đầu, "Ban đầu anh Kurapika muốn gửi chị ấy đến gia đình tốt. Nhưng vì lo lắng vấn đề an toàn, con đã bàn bạc với Kurapika, mang chị ấy đến đảo Cá Voi."

Chẳng có cách nào để chắc chắn rằng em sẽ được sống trọn vẹn trong tình yêu thương của gia đình. Tốt nhất là giao em cho người mà họ tin tưởng ở nơi đảm bảo.

"Dì Mito. Chúng ta có thể nuôi chị ấy được không ạ?" Từ khi vào nhà, Gon chưa từng để em rời khỏi vòng tay. Thể hiện rõ ý muốn che chở. "Kurapika hứa chuyển tiền nuôi dưỡng hàng tháng. Chỉ xin cho chị ấy có một nơi nương náu trên đảo Cá Voi!"

"Vậy tại sao cậu ta không tự mình đến đây?" Đối với một người lạ mặt, có việc nhờ cậy nhưng không tự mình xuất hiện, Mito hơi chút không hài lòng.

"...Vì nguy hiểm ạ. Anh ấy có rất nhiều kẻ thù. Không muốn liên lụy ai cả." Đặc biệt là em.

Đã làm tốt tinh thần không còn đường lui. Kurapika sợ, mình sẽ yếu lòng trước em mà lung lay. Chia tay rồi, tốt nhất vĩnh viễn đều không cần gặp lại. Vì sự an toàn của em.

Mím môi, một lúc lâu, Mito cuối cùng cũng thở dài một hơi. "Được rồi. Đến đây, để dì ôm con bé."

Người bà mỉm cười, gật đầu với Gon.

Cậu không chần chừ, lập tức bồng em trao cho Mito.

"Một đứa nhỏ bụ bẫm." Thật sự là rất được yêu thương. "Cô bé này đã có tên chưa?"

"Là Makaira ạ! Freecss Makaira!" Gon lập tức chìa ra giấy tờ chứng minh thân phận của em cho Mito và bà xem.

"Hay lắm! Sớm đã ghi họ Freecss!" Vậy mà bây giờ mới nói cho dì biết!

"Hehe!"

Nếu không phải còn đang bận ôm em trên tay, Mito đã xách chổi ra, đi đường quyền rồi.

Gon không thể chăm sóc được cho Makaira. Bởi vì cậu không phải kiểu người sẽ ngồi yên một chỗ. Cậu muốn đi rất nhiều nơi, nguy hiểm lại không có điều kiện trông chừng em. Vậy nên trách nhiệm này, Mito tình nguyện gánh.

"Còn may không phải là con của Gon." Thằng bé còn quá nhỏ để làm cha.

Bà hiền từ, "Có ai hỏi thì nói đây là con của Ging." Dù sao vốn dĩ Ging đã không có tiếng tốt về mặt này, cõng thêm cái nồi nữa cũng được.

Gon giơ cao tay, "Con phản đối! Anh Kurapika đã nói trước với con."

"Hả?"

"Makaira là một người có tâm lý khá cực đoan. Sau này chị ấy có hỏi, chúng ta cứ thành thật nói cha mẹ ruột của chị ấy đã mất. Như vậy chị ấy mới ngoan ngoãn ở yên một chỗ."

"..." Đến mức này? Thật sự?

Bỗng nhiên Mito thấy đứa bé trong lòng như cục than hồng, cực kỳ bỏng tay.

Nhưng họ lo xa rồi, em chẳng bao giờ hỏi những điều như thế. Giống như thể, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống của em, dù là ai đi nữa, em cũng không bận tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hxh