"Hey friend can l add you on facebook? "
Cả căn phòng như mờ đi , chỉ còn lại hai người mắt đối mắt với nhau . Trong khoảng lặng của lòng , cô chợt cảm thán :" Đúng là sức hút mãnh liệt " cậu bạn này khuôn mặt điển trai mang chút vẻ ôn nhuận , làn da trắng và đặc biệt đôi mắt cậu biết cười mang cho người ta cảm giác thoải mái , dễ chịu . Thấy bạn nữ im lặng không đáp , Thành Long lại lên tiếng lần nữa :" Bạn học này , cậu cho tớ biết tên cậu được không ? " Lúc này Bảo Sinh mới thoát khởi mớ suy nghĩ trong lòng , chẳng nói gì lẳng lặng quay lên học thuộc từ mới . Cô thầm nghĩ " Người này đúng là không đơn giản mình nên tránh tiếp xúc nhiều thì hơn " . Trên bục giảng cô Hà đứng dậy nói với cả lớp :" Còn ai chưa viết xong giơ tay cho cô xem , nếu không có cánh tay nào cô bắt đầu đọc , các bạn chú ý khẩu hình miệng của cô rồi nhẩm theo đến lần thứ hai từ đồng thanh đọc cho cô " Không biết đã trôi qua bao lâu , lúc này trong lớp không còn âm thanh của người nữa , chỉ có tiếng bấm bút , tiếng viết bài sột soạt trên tờ giây in . Sau khi hoàn thành xong tờ đề , Bảo Sinh duỗi tay , bẻ khớp thư giãn một lúc . Nhìn quanh ở phía trên cô thấy vẫn chưa ai làm xong , suy nghĩ thử một lúc cô quay xuống thì bắt gặp ý cười ngập tràn trên mặt của cậu bạn bàn cuối , cảm giác mất tự nhiên cùng với sự ngại ngùng không tự chủ ập tới làm cô hoảng mà quay ngoắt 180 độ lên . Lúc này , cậu thanh niên bàn cuối lại có chút nghi ngờ :" Không biết sao cậu ấy lại khó chịu với mình đến thế nhỉ? Không lẽ coi mình là đối thủ!!" Nghĩ nghĩ rồi Thành Long xé một mẩu giấy cuối vở , viết vài dòng vô rồi nhờ đứa bàn trên chuyển lên cho cô bạn . Đang tự trấn tĩnh lại bản thân thì nhận được mẩu giấy từ cậu bạn bàn dưới , cậu ấy mở lời :" Thành Long là cái thằng ngồi dưới cùng trong góc kia kìa , nó bảo tớ đưa cậu đấy " Cô nghi hoặc nhận lấy , liếc về phía Thành Long nhưng anh lại nằm gục xuống bàn mất rồi nên Bảo Sinh đành quay lên . Nội dung trong mẩu giấy rất đơn giản , chỉ có khoảng 5 từ nhưng lại làm cô gái nhỏ xấu hổ mà nhét vội vào túi áo , đúng lúc Bảo Châu vừa vặn quay xuống thì thấy hành động vừa rồi liền hỏi :" Nay sao mặt đỏ thế ? " cô lặp bắp trả lời :" Đ-Đâ-Đâu có , đâu có đâu mày nhìn lầm rồi " Bảo Châu nói bằng giọng cợt nhả " Hả tao đâu có nhìn lầm . Tao thấy mày cầm mẩu giấy bé tí xong đỏ mặt , ai tỏ tình à? " Nghe thấy tỏ tình , Ngọc Anh và Hải Yến đồng loạt quay sang nhìn Bảo Sinh . Ba đôi mắt diều hâu dán chặt vào cô , ngại quá cô đành nói :" Cái thằng được giải nhất , nó đòi xin facebook tao " âm lượng vừa đủ khiến cả 3 đôi mắt mở to mang theo ánh nhìn trầm trồ , thán phục mà đồng thanh :" LỢI HẠI!!" Ngọc Anh nói bằng giọng cầu xin , vẻ mặt còn toả ra sự ngưỡng mộ nhưng đôi mắt mang vẻ hóng hớt hỏi :" Cho bọn tao xem nó xin mày kiểu gì được không? " Bảo Sinh gật đầu rồi lấy ra tờ giấy, nội dung bên trong :" Hey friend , can l add you on facebook ? " bên dưới còn có hai ô vuông ô đầu tiên Yes , ô thứ hai No bên dưới cùng ghi :" Học sinh giỏi tích vô nha cậu " Bảo Châu , Ngọc Anh cười phá lên , như thừa sống thiếu chết , vừa bịt mồm để tránh phát ra âm thanh vừa nhìn tờ giấy lại cười run hết cả người khiến cho Hải Yến không nhịn được mà cũng cười theo . Ở Đằng này , Thành Long ngước mắt lên bàn trên rồi quay sang người bên cạnh nói :" Sao hai con bé bàn trên học sinh giỏi cười lắm vậy mày? " Nhật Nam vừa nhìn Thành Long cũng buồn cười không chịu được , giọng run run :" Học sinh giỏi của mày , đưa mẩu giấy kia cho 3 người xung quay cả lũ đọc xong cười như cái máy . Tao nhìn mà xấu hổ cho mày đấy Long " Mặt Thành Long đơ ra vài giây rồi thả nhiên bảo :" Tao thấy mày thì thôi đi , học sinh giỏi làm hộ tao rồi " Nhật Nam như không hiểu hỏi lại :" Làm gì hộ mày cơ ? " Thành Long vừa cười vừa trả lời :" Xấu hổ " . Nhật Nam bất lực mà trả lời cậu bạn :" Mặt dày đến điên rồi Long ơi " . Nhưng chỉ có Thành Long biết , Bảo Sinh đang ngại mà đỏ cả mặt , vì đôi tai đỏ hồng của cô đã nói lên tất cả , anh thầm nghĩ :" Quả thật có chút đáng yêu " .
- Hết chap 2-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro