Chương 5: Sự hiện diện cuối cùng
Chương 5:
Lan Khuê tức tối đóng cánh cửa một cái rầm rõ mạnh, tức giận bước ra ngoài lên xe định ra về, Phạm Hương từ phía sau chạy đến, kéo cánh tay cô lại, vừa nhìn thấy mặt chị là cục tức trong lòng lại trỗi dậy, vừa nhìn thấy người gây ra cục tức đó lại đang đứng trước mặt mình, thấy chị là cô đã hất tay ra, không muốn đụng chạm hay dính dáng gì đến con người này nữa.
"Khuê, em bình tĩnh lại đã."
Phạm Hương kéo người cô lại, đối mặt với mình, giọng nói chị vẫn ôn nhu nhẹ nhàng, trái ngược hẳn với Lan Khuê đang tức tối muốn phát điên.
"Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh!? Chị làm ơn đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Lan Khuê trả lời lại, càng nhìn chị càng tức, thật sự là bây giờ chỉ muốn thoát khỏi đây mà chạy về nhà trùm chăn mà khóc cho nhẹ lòng thôi.
"Em phải nghe chị giải thích đã. Nếu em ở trong trường hợp của chị thì chắc chắn em cũng sẽ phải làm thế."
Chị kiên nhẫn nói với cô, mong muốn giải thích cho cô hiểu, nhưng có lẽ bao nhiêu cảm xúc giận dữ trong lòng bùng phát dữ dội, có thể nói bây giờ không ai mà có thể bình tĩnh nghe lời được.
"Giải thích? Nếu tôi ở trong trường hợp của chị chắc chắn sẽ chọn Mai vào vòng trong!"
"Nhưng mà..."
Phạm Hương bất lực nhìn cô, cố gắng nắm lấy bàn tay cô nhưng ba lần bảy lượt cô vẫn hất ra, không muốn chị đụng chạm đến mình một chút nào. Chị chưa kịp nói hết thì cô đã xen vào, ánh mắt tức tối nhìn chị, cảm thấy như chỉ cần nói gì thêm một chút nữa thôi thì mọi vỏ bọc mạnh mẽ che đậy bên ngoài sẽ bị vỡ tung, cô sẽ òa khóc lên mất.
"Không cần người có chuyên môn, người bình thường nhìn vào còn thừa biết Mai Ngô và Huyền Thanh ai xứng đáng hơn. Nhưng....mà, Phạm Hương, tại sao chị cứ luôn là người dập tắt hi vọng của tôi, luôn luôn khiến mọi hi vọng của tôi hoàn toàn sụp đổ?"
Bây giờ chương trình đã quay xong, mọi người hầu hết đều đi về, nên Khuê cũng chẳng ngại ngần mà lớn tiếng với chị, càng nói càng đau lòng, rõ ràng lần này chị làm cô tức giận đến chết mất, không ngừng trách chị không công tâm, chỉ biết cho bản thân mình. Đến mức nhiều lần cô tự hỏi chính mình, Phạm Hương có ghét bỏ gì cô hay không?
"Chị biết quyết định lần này sẽ khiến em buồn lòng. Nhưng mà đây là..."
"Chị không cần nói gì với em nữa đâu. Chị đi đi."
Trong lúc chị đang bắt đầu có ý định giải thích thì cô liền mở lời cắt ngang câu nói của chị, cô không muốn nghe bất kỳ một lời nào nữa, ngày hôm nay đã là quá đủ rồi.
"Đừng nói nữa, làm ơn nghe chị nói này."
"Không nghe không nghe, chị đi đi!"
Cô càng lúc càng cứng đầu, sự kiên nhẫn cũng có giới hạn, lúc chị nói thì cô cứ cắt ngang khiến chị không chịu được. Chị thở dài nhìn cô, đúng là muốn người này im miệng cũng không dễ dàng, chị một lúc lâu mở lời đang định giải thích, thì cô liền bịt tai lại, nhắm mắt không nghe, miệng thì bô lô bô la không cho chị giải thích, càng nhìn hệt như đứa con nít.
"Không nghe kh...ôn...ưm...!?"
Chị bất ngờ khóa chặt môi cô bằng môi của chị, khiến cô đứng hình vì bất ngờ, chẳng phải bây giờ đang cãi nhau hay sao, con người này có vấn đề gì tự nhiên đè ra hôn con người ta, dù môi có mềm, có ngọt đến đâu cũng không bị mềm lòng được. Cô nhíu mày, đẩy mạnh chị ra, do đó nụ hôn cũng kết thúc.
"Đồ điên! Chị làm gì vậy!?"
"Làm em ngậm miệng lại."
Phạm Hương thản nhiên trả lời, khiến cho Khuê càng giận dữ hơn, đúng là chị không bao giờ nghiêm túc được, cô nhíu mày, định nói lại gì đó nhưng bị chị chặn họng.
"Đồ...."
"Một là im lặng nghe chị giải thích, hai là em cứ như vậy thì chị buộc lòng phải hành động như lúc nãy."
Bây giờ người có quyền nhất thuộc về chị, cảm thấy thật tự hào và có chút kiêu ngạo, bây giờ trớ trêu Khuê phải nghe lời chị liền im lặng, thôi thì bị người kia đè ra hôn cho nát môi thì im lặng là vàng. Chị thấy cô ngoan ngoãn, liền tiến đến gần cô một bước, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bắt đầu với cái giọng du dương nhẹ nhàng kia mà giải thích.
"Chị buộc lòng phải loại Mai đều là có lý do, chị đã suy nghĩ kỹ chiến lược của mình rồi. Chị loại Mai như thế, chắc chắn tuần sau chị Hà có thắng cũng không thể nào loại Khánh Ngân được, vì Ngân có tài năng và tiềm năng tiến xa hơn, chị Hà Hồ là một người công tâm, chắc chắn sẽ có một quyết định đúng đắn. Về còn phần của em, tin chị đi, thề với em là Mai sẽ là sự hiện diện cuối cùng, trở về đêm chung kết."
Cô nghe xong, cảm giác như lời giải thích này có phần đúng, cô đẩy chị ra, thoát khỏi cái ôm, cô nhìn vào mắt chị.
"Chị...làm sao mà có thể nói chắc như đinh đóng cột được. Em không thể nào lại tha thứ chỉ vì những lời nói này được."
Phạm Hương nắm lấy vai cô, ánh mắt chứa đầy sự tự tin, khiến cô bối rối, dù gì cũng phải nên thử tin chị một lần. Mai bị loại cũng đã loại rồi, cô cũng chỉ cầu trời là lời chị nói là đúng.
"Nếu chị không loại Mai, thì tuần sau chị không dám chắc một trong hai chúng ta sẽ có người trắng tay. Chị hiểu rõ suy nghĩ của công chúng, sau bao nhiêu lần chị đối xử với team Lan Khuê như thế họ nhất định sẽ bình chọn cho Mai, thế nên, em đừng lo nữa, chung kết em sẽ không phải một mình đâu. Làm ơn hãy tin chị. Được chứ?"
Lan Khuê không dám chắc mọi thứ chị nói đều đúng 100%, nhưng cô cũng hi vọng rằng có một hi vọng nhỏ nhoi trong lòng, cô nhìn chị, nước mắt khẽ tuôn rơi, nhẹ nhàng ôm chầm lấy chị, không hiểu vì sao lại yếu đuối khóc òa trong lòng chị, ướt cả một khoảng áo.
Chị im lặng đón nhận cái ôm của cô, chị biết rõ trước đây cô luôn là một Lan Khuê mạnh mẽ, cá tính, chưa bao giờ vì điều gì mà dễ dàng yếu đuối trước mặt người khác. Nhưng từ khi cô tham gia vào chương trình này thì tất cả mọi thứ đều thay đổi, cô thường mệt mỏi áp lực, nhiều lần vì uất ức mà bật khóc trước mặt các thí sinh lẫn mọi người, nguyên nhân phần lớn đều do chính chị mà ra, từ khi gặp chị, cô yếu đuối hẳn, không còn là một Lan Khuê với một lớp vỏ bọc mạnh mẽ mà người ta thường thấy. Bây giờ lúc nào cũng rơi nước mắt, có lúc sáng hôm sau mắt lại sưng lên vì khóc quá nhiều, tất cả nguyên nhân như thế cũng đều do một cái tên mà ra - Phạm Hương.
Biết rõ mình có lỗi với cô rất lớn, chị càng lúc càng ôm cô chặt vào lòng hơn, chẳng hiểu từ lúc nào, chị cũng rơi nước mắt, như một lời xin lỗi...
Màn đêm ngày càng lạnh, ở giữa khuôn viên trong đêm, đâu đó xa xa nhìn thấy một cặp đôi đang ôm chặt lấy nhau, mặc cho gió rét vây quanh càng lúc càng lạnh, hai người con gái vẫn đứng im đó, tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào nhưng lại có chút đắng chát này...
..
Sau khi đã biết kết quả của top ba vào chung kết, lời nói của Phạm Hương đúng được 50%, đúng là Khánh Ngân bất ngờ được giữ lại. Hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng đối với cô, chỉ còn vài tiếng nữa là cổng bình chọn của chương trình sẽ đóng, và trong đó sẽ có một người sẽ quay trở lại đêm chung kết, và đây cũng là hi vọng nhỏ nhoi của Lan Khuê, cô chỉ có một điều ước là khán giả sẽ yêu thương Mai, cho Mai một cơ hội trở lại.
Chỉ còn vài phút nữa là đến thời điểm quan trọng, trong nhà cô cứ cầm điện thoại trên tay liên tục, cứ mở ra rồi tắt, cô đi lại trong nhà, trong lòng như lửa đốt, hồi hộp muốn chết, tim cứ đập mạnh vì lo lắng như muốn rớt ra ngoài. Hai tay chắp lại thầm cầu nguyện.
Là đúng là trời không phụ lòng, kết quả đã có, và không ai khác là cái tên Quỳnh Mai xuất hiện chiếm phần lớn trên Facebook, cô trong vô thức nhảy cẫng lên vì vui mừng, la hét không ngừng. Liền định bắt máy gọi cho Mai nhưng chưa kịp thì người bên kia đã gọi cho cô, có vẻ như đã rất vui mừng, cô trả lời, chưa kịp nói gì thì bên kia đã hú hét.
"CHỊ KHUÊ!! EM ĐƯỢC QUAY TRỞ LẠI RỒI!!
Khuê miệng cười tíu tít, trả lời trong điện thoại, không quên nhắc nhở học trò của mình.
"Chị cũng đang mừng muốn chết nè, phải cảm ơn những người đã hết lòng bình chọn cho cưng. Chúc mừng cưng đã quay trở lại. Đêm chung kết liệu mà thể hiện như thế nào để không phụ những lượt vote mà mọi người đã dành cho cưng. Nhớ chưa?"
Đầu dây giọng Quỳnh Mai vẫn còn rất vui mừng, vừa trả lời vừa cười mãi, chưa bao giờ cảm giác Quỳnh Mai lại hớn hở ăn mừng như thế.
"Dạ rõ thưa sếp! Lúc nãy em đang kẻ chân mày mà vừa nghe tin mừng chưa kịp kẻ xong là em chạy đi khoe với mọi người rồi, em bây giờ vẫn còn vui muốn chết nè."
Lan Khuê lắc đầu bó tay với học trò của mình, nói vài câu sau đó tắt máy.
"Giờ ngồi suy nghĩ cách kẻ chân mày cho độc đáo để tỏa sáng ở đêm chung kết đi. Bây giờ đến chung kết chỉ còn vài ngày, ngày mai hai cô trò mình hẹn nhau để chị hướng dẫn cho em."
Cô tắt máy xong liền có một cuộc gọi khác gọi tới, vừa nhìn cũng đã biết là Phạm Hương gọi, cô bỗng nhiên mỉm cười hạnh phúc, nhấn phím trả lời.
"Thế nào rồi, có vui không?"
"Hỏi thừa, tất nhiên là có rồi. Đúng là điều mà chị nói cũng trở thành sự thật..."
Cô vừa cầm điện thoại vừa trả lời, trong giọng nói tràn đầy sự hạnh phúc không thể nào diễn tả bằng lời. Bỗng dưng đầu dây bên kia im lặng, cô khó hiểu hỏi lại.
"Alo, sao im lặng vậy?"
"Alo, Phạm Hương, chị có ở đó không?"
Bỗng nhiên nghe một tràng giọng cười hớn hở của chị, lúc sau chị mới trả lời.
"Không...chỉ là vui quá không nói nên lời thôi."
"Ơ...Sao lại vui?"
Chị cười tiếp, trả lời một cách rất đáng yêu.
"Chung kết còn được gặp cục cưng nữa kia mà. Nhớ phát điên mất."
Cô lắc đầu, phì cười với câu trả lời của chị.
"Đồ hâm, ai là cục cưng của chị?"
Cả hai nói chuyện với nhau một lúc lâu, hiểu rõ Phạm Hương đang rất vui cho mình, cô nhớ lại những lời nói gây tổn thương đến chị, những lúc hờn dỗi khiến chị phải giải thích rất nhiều, thật sự đến bây giờ cô không biết nói gì khác, im lặng một lúc, sóng mũi cay cay, cô mới nói ba từ, rất nhỏ.
"Em xin lỗi..."
"Ngốc này, xin lỗi làm gì? Chị yêu em."
End chương 5
Xin chào, mình đã trở lại rồi nè ^^
Và cũng chúc mừng Mai Ngô nhé :*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro