Chap 1: Sứ mệnh

Hành tinh No Face - nơi mà một năm có 500 ngày thì chỉ có 5 ngày nắng , 100 ngày mưa, tất cả những ngày còn lại là mây mù. Ở hành tinh ấy, con người chỉ biểu lộ cảm xúc qua cách nhướn mày và đánh chân mày lên xuống, hoàn toàn không có thứ gọi là NỤ CƯỜI tồn tại.

Đó là một ngày nắng hiếm hoi, theo thông lệ nếu như là ngày nắng thì cả hành tinh sẽ được nghỉ để..."tắm nắng". Và dĩ nhiên Phạm Hương - *viêm kiêm cương* của hành tinh ấy cũng không ngoại lệ.

"Phạm Hương à! Người đã đi rất lâu rồi đó, tôi mỏi chân lắm rồi. Có thể nào "tắm nắng" ngay tại chỗ này được không?" Ray lẽo đẽo theo sau Phạm Hương mà càu nhàu.

"Nếu nhà người không thích "tắm" cùng ta thì có thể một mình về điện. Đi theo làm gì rồi càu nhàu đau cả đầu!" Phạm Hương khẽ nhíu mày nhưng vẫn không nhìn cái kẻ phiền phức ấy lấy một lần.

"Không được! Tôi mà bỏ người thì Hoàng Ka sẽ chạm nút và "bùm" tôi sẽ thành ra đám khói." Ray vẫn lì lợm lê bước phía sau.

"Vậy thì ta sẽ thay Hoàng Ka cho nhà ngươi thành khói nếu như ngươi vẫn không bớt nói lại..." Phạm Hương lúc này quay ngoắc lại, tay phải chạm hờ cái đồng hồ cảm ứng trên tay còn lại.

"Thôi...thôi...Tôi im rồi!" Ray lật đật lùi ra sau, gương mặt lộ vẻ hoảng hốt.

Đi được một đoạn thì chiếc đồng hồ trên tay Phạm Hương và Ray bỗng kêu lên inh ỏi. Phạm Hương chán nản không thèm nhìn đồng hồ cũng biết là Hoàng Ka triệu tập cô và Ray về điện gấp. Ray lên tiếng:

- Phạm Hương! Hoàng Ka cho đòi người về điện.

Phạm Hương ngao ngán, đưa đồng hồ chỉ xuống nền gạch trắng xóa dưới chân, chạm nhẹ thì bỗng một tấm đệm màu hồng nhạt hiện ra. Cô nhẹ nhàng, từ tốn, chầm chậm ngồi xuống và ngả người lên tấm đệm, búng tay một phát *tách* chiếc kính mát đã xuất hiện che đi đôi mắt ưu buồn kia rồi nhếch mép nói:

- Nhà ngươi về đi. Nói lại với Hoàng Ka là ta còn chưa hưởng thụ hết ngày nắng hiếm hoi này thì về làm sao được mà về.

Ray vuốt mồ hôi lấm tấm trên trán ra vẻ lo sợ. Chỉ vừa mới mở miệng nói "Nhưng..." thì Phạm Hương đã ném chiếc đồng hồ, cô đã tháo ra từ lúc nào cho Ray và nói tiếp:

- Nếu ngươi sợ thành khói thì đem cái này về cho Hoàng Ka và nhắn là "Phạm Hương muốn Ka đến tận nơi đón về!"

Ray nhướn mày ra vẻ hiểu chuyện nhưng gương mặt vẫn không chút cảm xúc mặc dù trong tâm có lẽ rất vui vì không phải giải thích lí do lí trấu với Hoàng Ka, vui hơn nữa là hắn không phải thành khói. Ray cúi chào Phạm Hương, lùi về phía sau, tay lại chạm vào chiếc đồng hồ đang đeo và "Bụp". Ray biến mất như chưa từng hiện diện ở nơi ấy.

*Điện No Face - là một tòa nhà cao chọc trời, ở trên đỉnh là một viên ngọc màu lam phát ra thứ ánh sáng huyền ảo mà người No Face gọi là "Linh hồn No Face" *

Hoàng Ka đang đứng ở điện chính, tầng cao nhất, tay cầm ly nước có màu xanh lá - thứ nước đó gọi là Lục Huyết, chỉ có những người cai trị No Face mới được thưởng thức. Mắt nhìn xa xăm ra phía ngoài cửa kính, hôm nay quả là một ngày đẹp ở No Face, trời nắng không có mây, ở đây Hoàng Ka có thể thấy được bao quát cảnh sinh hoạt của con người bên dưới, thật sống động và thú vị. Nhưng sao Hoàng Ka vẫn thấy thiếu, khung cảnh sống động ấy thiếu vắng cái gọi là "nụ cười". Chợt dòng suy nghĩ của Ka bị cắt đứt bởi tiếng nói của Ray:

- Thưa Hoàng Ka! Phạm Hương không chịu về, một mực đưa cho hạ thần chiếc đồng hồ và nói là muốn người đón về.

Chân mày của Hoàng Ka khẽ nhíu lại, sau đó lại nhướn lên, lại tiếp tục đánh lên vài ba lần, Hoàng Ka có vẻ bực bội và khó chịu với thái độ của Phạm Hương đây, nhưng vẫn ôn nhu và điềm đạm nói với Ray:

- Đưa cho ta chiếc đồng hồ. Phạm Hương khá lắm, hôm nay lại giở trò bắt ta đến đón mới về, đã thế còn đưa đồng hồ về tận điện, quả là nằng nặc ăn vạ đây mà.

Ray nhìn thấy vẻ mặt không mấy thiện cảm của Hoàng Ka đã sợ xanh mặt, không dám hó hé một lời chỉ cuối đầu lí nhí phân trần:

- Hiếm hoi lắm mới có một ngày nắng, xin Hoàng Ka đừng nổi giận mà ảnh hưởng đến tâm tình, Phạm Hương người ấy sẽ về ngay thôi!

Hoàng Ka lại nhíu mày, lần này nhíu lâu hơn và đáng sợ hơn, quát lớn:

- Về ngay bằng cách nào. Đồng hồ ở đây cơ mà. Nhà ngươi có muốn thành khói không mà phát ngôn hồ đồ thế hả?

Ray đang lom khom liền quỳ xuống:

- Xin Hoàng Ka tha mạng. Thần chỉ có một cái mạng quèn mà suốt ngày hết Hoàng Ka rồi đến Phạm Hương đòi cho thành khói. Hạ thần phải có bao nhiêu cái mạng mới trả cho hết đây.

Hoàng Ka nghe lời van xin trá hình xỉa xói ấy liền nhướn mày:

- Nhà ngươi đi lo chuyện đại sự đi. Ngày mai Phạm Hương sẽ phải lên đường thực hiện sứ mệnh. Ta đã quá cưng chiều em ấy rồi thì phải?

Ray lại một lần nữa tỏ vẻ lo lắng bằng cách đánh mày liên tục:

- Có quá sớm không Hoàng Ka? Phạm Hương...

Ray chưa kịp nói xong hết câu thì Hoàng Ka đã chạm đồng hồ và biến mất. Ray bỗng thấy có nỗi lo lắng dâng lên trong lòng, nhíu mày, đánh mày, nhướn mày, rồi lại nhíu mày. Có lẽ cách thể hiện cảm xúc của người dân hành tinh No Face cần phải thay đổi...bởi vì:

"Ôi! Không khéo cứ nhướn, nhíu thế này thì chẳng mấy chốc nếp nhăn sẽ dày lên khi tuổi già ập đến. Phen này khó cho Phạm Hương rồi đây!" - Ray đập chán rồi lắc đầu ngao ngán nhìn xa xăm.
*Nơi Phạm Hương tắm nắng*
Phạm Hương đang an nhàn tận hưởng ngày nắng thì *bụp* Hoàng Ka đã nằm bên cạnh - bikini đen, mốt của No Face năm nay - kính mát, hàng hiệu, dòng sản phẩm chỉ dành cho con nhà hoàng gia - đệm lót màu lam - vẻ mặt thì không thể nào phỡn hơn. Phạm Hương liếc nhẹ sang người bên cạnh, rồi đưa tay trái của mình lên:
- Đã đích thân ra đến đây rồi thì cùng em tận hưởng hết ngày hôm nay đi.
Hoàng Ka như hiểu ý, đeo chiếc đồng hồ vào tay Phạm Hương rồi *Chát*, Hoàng Ka khẽ một cái thật đau vào tay Phạm Hương rồi gằng giọng nói:
- Ta cưng chiều em nên em sinh hư hỏng đúng không? Tại sao không về?
Phạm Hương không kêu đau lấy một tiếng chỉ xoa xoa tay, sau đó trả lời:
- Chị cũng ra đây rồi còn gì? Có gì thì bàn ở đây luôn nhé, em chán ghét cái không khí ở điện lắm rồi.
Hoàng Ka chỉ thở dài, nhìn xa xăm, sau đó quay nửa người sang phía Phạm Hương:
- Em sắp phải nhớ cái không khí ở điện đấy. Đến lúc thực hiện sứ mệnh của em rồi em gái à.
Phạm Hương vờ như không nghe gì. Vẫn ung dung ngắm trời mây, huýt sáo hát vu vơ vài câu:

Just close your eyes
The sun is going down
You'll be alright
No one can hurt you now
Come morning light

Hoàng Ka lại nhíu mày, lại đánh bộp bộp vào tay Phạm Hương:
- Này, em nghe ta nói gì không? NGÀY MAI, EM PHẢI LÊN ĐƯỜNG THỰC HIỆN SỨ MỆNH của cả hành tinh giao phó cho em đó.
Phạm Hương lúc này không còn bình thản mà hát vu vơ nữa. Nét mặt từ hưởng thụ sang hậm hực khi nghe đến hai chữ "Ngày mai" của Hoàng Ka. Cô nhăn nhó, van nài:
- Chị à, sứ mệnh này giao cho người khác được không? Em không muốn đi, em muốn ở gần chị, chị đành đoạn đá em đi vậy sao? Hoàng Ka! Chị không thương em nữa đúng không?
Hoàng Ka lại thở dài, lại đánh mày rồi nhíu mày, nhưng vẫn giữ sắc lạnh:
- Sứ mệnh này là của em. Em là người phải thực hiện nó. Nói chị không thương em cũng được nhưng đi thì vẫn phải đi thôi. Cố tận hưởng cho hết ngày hôm nay, ngày mai em sẽ đến hành tinh mang tên Trái Đất. Em sẽ phải học được cách biểu lộ cảm xúc bằng thứ gọi là "Nụ cười" của hành tinh xinh đẹp ấy. Sau đó về đây và truyền dẫn lại cho mọi người và em hoàn thành sứ mệnh.
Nói đến đây, Hoàng Ka khẽ liếc nhìn xem sắc mặt của Phạm Hương nhưng có lẽ Phạm Hương cũng đang suy tư chuyện gì đó. Hoàng Ka chợt nắm lấy tay của Phạm Hương rồi nói tiếp:
- Đừng lo lắng! Chiếc đồng hồ này sẽ giúp em liên lạc với ta và giải quyết mọi khó khăn khi em gặp phải. Sứ mệnh này bằng mọi giá em phải hoàn thành nó theo tâm nguyện của Hoàng Phụ Mẫu.
Phạm Hương dường như không còn gì để từ chối và sự im lặng cũng như là lời đồng ý với Hoàng Ka, sứ mệnh này đối với cô và cả hành tinh thật sự rất quan trọng, cũng đã đến lúc cô nên thực hiện nó theo di nguyện, mang cái thứ gọi là "nụ cười" về cho hành tinh No Face của cô.
Sáng hôm sau tại Điện No Face. Hoàng Ka vẫn vẻ mặt sắc lạnh, Phạm Hương thì không một chút cảm xúc, Ray và các sứ thần vẻ lo lắng hiện rõ trên lông mày nhíu lại của từng người. Không khí nặng nề bao trùm cả điện, bỗng Hoàng Ka lên tiếng:
- Đến giờ rồi. Ta lệnh cho Phạm Hương lên đường thực hiện sứ mệnh ngay tức khắc.
Sau câu nói lạnh lùng không một chút thương cảm của Hoàng Ka, Ray và các sứ thần lập tức quỳ xuống đồng thanh:
- Phạm Hương! Chúc người mau sớm hoàn thành sứ mệnh mang "Nụ cười" đến với No Face.
Phạm Hương không nói gì. Chỉ khẽ nhíu mày như một lời chấp thuận, sau đó khẽ nhìn sang Hoàng Ka cuối đầu chào người rồi chạm đồng hồ biến mất. Lúc này, ở điện chỉ còn Ray và Hoàng Ka. Ray cứ thấp thỏm, định nói gì đó rồi lại thôi. Hoàng Ka tinh tường nên hiểu hết mọi hành động của Ray. Người lại nhíu mày và đánh mày liên hồi:
- Nhà ngươi yên tâm. Vài ba ngày nữa nếu không ổn ta sẽ cử ngươi đến giúp Phạm Hương. Nhưng ta tin em ấy sẽ làm được.

-To be continue-

P/s: Tới đây thôi nhé...Mình chưa dám viết nhiều vì sợ nhạt. Mọi người đọc xong cho mình ý kiến để viết tiếp nha! Mãi yêu... :*

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro