Chương 3 : Ghen

Tháng Mười Một vừa kịp gõ cửa, mang theo không khí rộn ràng của những buổi tập văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam.

Tin lớp tôi được chọn làm đại diện cho khối 11 tham gia tiết mục múa cấp trường khiến cả lớp tôi vui như hội

"Bài múa lần này là kết hợp giữa truyền thống và hiện đại," cô chủ nhiệm nói trong buổi họp nhóm. "Sẽ có một đoạn múa đôi, cần cảm xúc, ăn ý, và phải chọn ra cặp diễn chính."

Tôi chưa kịp phản ứng thì đã nghe tiếng Linh A - cô bạn nổi bật của lớp – cười nhẹ:

"Chắc Danh sẽ được chọn rồi. Ai bảo bạn mới mà giỏi quá cơ."

Câu nói nghe như lời khen, nhưng ánh mắt cô ấy thì không giấu được tia đố kỵ. Tôi hiểu rõ — từ ngày tôi chuyển vào lớp, không phải ai cũng vui vẻ như vẻ ngoài họ thể hiện.

Mọi chuyện bắt đầu rối hơn khi cô giáo chính thức công bố danh sách cặp múa đôi:

"Danh và Huy Phong"

Cả phòng tập như chững lại một giây. Huy Phong – cậu bạn nam trong lớp, học giỏi, điển trai, nổi bật không kém gì Hiếu – vừa mới theo đuổi tôi... và tôi cũng vừa từ chối cậu ấy cách đây chưa đầy một tuần.

Dù bị từ chối,Huy Phong không bỏ cuộc. Cậu ấy vẫn nhẹ nhàng, lịch sự, luôn tỏ ra quan tâm tôi Trong khi đó, Hiếu – người từ trước đến giờ vẫn giữ khoảng cách với mọi thứ – lại bắt đầu chú ý nhiều hơn.

Từ chỗ chỉ thỉnh thoảng góp mặt trong giờ tập, giờ đây cậu ấy gần như không vắng buổi nào. Không tập diễn, chỉ đứng ở phía xa, lặng lẽ quan sát – nhưng ánh mắt thì chẳng giấu nổi cảm xúc.

Lúc tôi lỡ bước sai nhịp, Huy Phong vội vàng đỡ lấy, tay giữ eo tôi lâu hơn mức cần thiết. Tôi thấy một ánh mắt sắc lạnh quét qua. Là Hiếu cậu ấy đứng khoanh tay, mắt tối sầm lại.

Lúc nghỉ giữa giờ, Châu nháy mắt hỏi nhỏ:

"Bà thấy không? Ghen đó. Ghen lồ lộ luôn."

Tôi lắc đầu, bật cười. Nhưng tim thì lại đập loạn xạ không kiểm soát.

Không khí trong nhóm bắt đầu có sự căng thẳng nhỏ.

Linh – bạn nữ luôn đứng trung tâm mọi hoạt động của lớp – không vui thấy rõ. Từ người dẫn đầu đội múa, Linh dần trở thành cái bóng mờ nhạt khi tôi và Huy Phong được chọn làm cặp chính.

"Danh được ưu ái quá ha. Mới vô mà có vai chính rồi." – Cô ta buông lời cạnh khóe trong phòng tập.

"Chắc tại 'mới mẻ' nên được chú ý. Người cũ chắc phải chịu đứng sau thôi."

Tôi không đáp. Nhưng Châu thì bước tới, đáp thẳng:

"Đẹp, múa đẹp, học giỏi – vậy mới được chọn. Chứ không phải do 'mới' hay 'cũ'."

Linh nhìn tôi chằm chằm, môi mím chặt, rồi quay đi.

Những buổi tập tiếp theo, mọi thứ không dễ dàng hơn.

Linh bắt đầu giở trò lặt vặt:

Cố tình chọn nhạc sai nhịp khi tôi chuẩn bị biểu diễn.

Thì thầm to tiếng về "người nhảy đẹp nhưng thiếu cảm xúc".

Thậm chí có lần... "lỡ tay" làm đổ nước vào váy múa của tôi.

Tôi cắn răng chịu đựng. Không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi không muốn chuyện bé xé ra to. Nhưng rõ ràng, có người thấy không vừa mắt vì tôi không "biết điều".

Cuối buổi tập hôm đó, khi mọi người đã về gần hết, tôi nán lại lau sàn. Hiếu bước vào, không nói gì, chỉ ngồi xuống băng ghế nhìn tôi một lúc lâu.

Hiếu đứng dậy, bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Cậu không cần gồng như vậy đâu. Nếu không thích múa với Phong – đừng ép mình."

Tôi cười nhạt. "Nhưng mình không thể nói không. Cả lớp đang chờ tiết mục hoàn chỉnh."

Cậu ấy siết nhẹ bàn tay lại, rồi bất ngờ nói:

"Cậu là cậu bọn họ là bọn họ sợ gì tôi bảo kê cho cậu ."

Tôi sững người. Mọi âm thanh trong phòng như lùi xa lại. Chỉ còn giọng cậu vang lên – rất thật. Không còn là Hiếu lạnh lùng, xa cách mọi khi nữa.

Là Hiếu đang đứng trước tôi, bằng trái tim thật.

Cảm xúc giữa tôi và Hiếu... cũng không còn che giấu được bao lâu.

Nhưng tôi hiểu — để đứng vững giữa tất cả những ánh nhìn, tôi cần mạnh mẽ hơn.

Vì đâu đó trong sâu thẳm, tôi cũng đã bắt đầu muốn bảo vệ một thứ cảm xúc đang chớm nở... dành riêng cho cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro