Chương 73: Bổn tọa hồ đồ rồi.
Thình lình gặp phải Mặc Nhiên, Tiết Mông sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt kể từ sau khi Mặc Nhiên bị giam giữ.
Nhớ tới Tiết Mông từng che chở mình trước mặt mọi người, Mặc Nhiên không khỏi nở nụ cười với hắn, nhưng dường như Tiết Mông bị gương mặt tươi cười kia làm cho khiếp sợ, tỏ ra chán ghét, ghê tởm nói: "Ngươi làm gì vậy hả? Nhìn cái gì mà nhìn! Có gì mà nhìn! Cười cái gì mà cười! Có gì mà cười!"
"..... Ta chào ngươi đó nha."
"Kinh tởm!"
Mặc Nhiên: "....."
Hắn xuất hiện lúc này, ngắt ngang lời nói của Mặc Nhiên, Sư Muội dường như suy tư mà im lặng trong chốc lát, cũng không hỏi gì thêm, chỉ cười với Tiết Mông: "Thiếu chủ, ai chọc ngươi vậy?"
"Còn có thể là ai? Còn ai vào đây nữa! Thúi tha không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Đáng khinh đê tiện, vô sỉ hạ lưu!"
Mặc Nhiên thở dài: "Không vần cho lắm."
"Mặc kệ ta! Có giỏi thì ngươi làm cho vần!"
"Không có bản lĩnh không có bản lĩnh, không phải người làm nghề văn hóa." Mặc Nhiên cười nói, "Nói đi, ai chọc ngươi hả?"
Sư Muội mỉm cười: "Ta đoán lại là Đại sư huynh."
"Đại sư huynh cái chó gì! Cầm thú! Lưu manh! Hắn lăng nhăng như vậy, sao không nhiễm bệnh hoa liễu đi cho rồi?! Ta cmn bằng lòng dùng mười năm tuổi thọ để chúc hắn trên lở loét dưới chảy mủ, mũi méo mắt lệch để coi ai còn để ý tới hắn nữa không, thứ đê tiện vô sỉ, thúi tha không biết xấu hổ, hạ lưu đánh khinh....."
Mặc Nhiên: "....."
Nhận thấy Tiết Mông sắp rơi vào một vòng tuần hoàn thao thao bất tuyệt, Sư Muội vội ngăn hắn lại, chỉ ra sau la lên: "Xuỵt, mau xem, đám nữ tu yêu thích Đại sư huynh đến kìa___"
"Á!" Tiết Mông hoảng hốt, khuôn mặt vẫn luôn kiêu ngạo xuất hiện chút lo sợ bất an, hắn nhỏ giọng mắng một câu: "Bẩn thỉu", vậy mà lại quắp đuôi chạy thẳng không hề quay đầu lại, thật sự nhanh như chó nhà có tang, cuối cùng còn thòng một câu vớt vát sĩ diện: "Ta chợt nhớ còn có chuyện quan trọng phải làm, đi trước đây!"
Mặc Nhiên nhìn hắn chạy nhanh như chớp không còn thấy bóng dáng, ngạc nhiên: "Woah, được lắm đó Đại sư huynh, có thể làm cho hắn sợ tới như vậy."
Sư Muội nhịn cười: "Từ hôm trước hắn tình cờ gặp người ta trong quán rượu, có chút xung đột, lúc quay về thì cứ như vậy, xem như là gặp khắc tinh rồi."
"Bội phục bội phục, nếu có cơ hội thì cũng muốn gặp mặt hắn một lần." Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng Mặc Nhiên đại khái cũng đoán được, có thể khiến cho Tiết Mông trở thành thế này, thì vị 'Đại sư huynh' kia có lẽ chính là người mà y đoán đó thôi.
Nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp để trêu chọc Tiết Mông, Ẩm Lộ Các, Tiết Chính Ung và Toàn Cơ đã tới rồi, đang ôn tồn thảo luận vụ án Thập Bát bị sát hại với chủ nhân của Đào Nguyên, Thượng tiên của Vũ Dân.
Vũ Dân Thượng tiên thân thể đã gần như thần tiên, quanh thân được bao bọc bởi một vầng linh quang lấp lánh, tuy nàng chỉ nhìn như một thiếu nữ xuân thì, nhưng có trời mới biết đến tột cùng nàng đã bao nhiêu tuổi.
Nàng đang chậm rãi kể đầu đuôi câu chuyện cho Tiết Chính Ung, thì một người hầu từ ngoài vào, thấp giọng nói: "Thượng tiên, người đến rồi."
"Mời y vào đi."
Mặc Nhiên theo Sư Muội vào trong noãn các, nhìn quanh một vòng, thấy Tiết Chính Ung đang phe phẩy cây quạt nức tiếng gần xa kia, trò chuyện với người khác, lập tức chào: "Bá phụ!"
"Con à, con à." Tiếng Chính Ung nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, vội vàng đón y lại, vỗ vỗ vai y, "Tới đây, ngồi bên cạnh bá phụ..."
"Người không phải do ta giết..."
"Đương nhiên không phải ngươi, đương nhiên không phải ngươi." Tiết Chính Ung liên tục thở dài, "Không biết vì sao lại có chuyện hiểu lầm thế này, vừa rồi Thượng tiên đã nói với ta. Lần này ta tới đây, là vì nghĩ cách chứng minh ngươi trong sạch, haizz, thật đáng thương, xem xem dáng vẻ mặt mày xám tro của ngươi này."
Hắn trò chuyện với Mặc Nhiên, Vũ Dân Thượng tiên cũng không ngăn cản, chỉ nhàn nhạt nhìn hai người.
Mặc Nhiên cũng chào hỏi Toàn Cơ trưởng lão, sau đó ngồi vào bên cạnh Tiết Chính Ung. Nhưng khiến cho Mặc Nhiên cảm thấy lạ chính là, Toàn Cơ cũng không để ý ngay đến việc đồ đệ của mình là Hạ Tư Nghịch không có mặt, chỉ gật đầu với Mặc Nhiên.
Trái lại chính Vũ Dân Thượng tiên hỏi một câu: "Một hài tử họ Hạ kia nữa đâu?"
"À, đúng rồi." Lúc này Toàn Cơ mới nhớ ra, ".... Đồ nhi của ta đâu?"
Mặc Nhiên thấy hắn không mấy quan tâm tới Hạ Tư Nghịch, có chút bất mãn, nói: "Sư đệ của ta còn đang ở trong thiên lao, hắn bảo ta thay hắn chào ngươi."
"Vậy sao." Toàn Cơ gật đầu, "Sao hắn không đến?"
Mặc Nhiên tức giận nói: "Bận nấu cơm."
"...."
Tiết Chính Ung có chút sửng sốt, ha ha cười: "Nấu cơm còn quan trọng hơn chứng minh bản thân trong sạch sao?"
Toàn Cơ cũng mỉm cười nói: "Thật sự là tùy tiện quá rồi, đợi khi tan họp, ta sẽ đến nhìn hắn một cái."
"Thôi đừng, tan họp rồi bọn ta còn phải ăn cơm nữa." Mặc Nhiên nói "Các ngươi muốn thẩm vấn thế nào, xin làm nhanh đi."
Tiết Chính Ung liền nói: "Thượng tiên, chúng ta tiếp tục chuyện ban nãy đi, ngươi nghĩ xem như vậy được không, bổn môn có một vị trưởng lão chuyên luyện đan dược, trước khi đến đây, ta đã đặc biệt bảo hắn luyện mấy viên Xích Tử Hoàn."
"Xích Tử Hoàn?" Thượng tiên nghe vậy có chút khẽ giật mình, ngón tay màu đỏ đậu khấu như ráng trời nhẹ nhàng đặt lên môi, "Là loại đan dược có thể khiến cho phàm nhân nói ra lời nói thật sao?"
"Đúng là như vậy."
Thượng tiên tỏ vẻ kinh ngạc: "Loại đan dược này cần có tài liệu phức tạp và vô cùng khó luyện, muốn luyện thành cũng phải cần không dưới nửa tháng, không ngờ môn hạ của tiên quân lại có được dược sư tài ba như thế, sao không mang theo hắn cùng đến?"
"Tính tình hắn thích một mình, không muốn đồng hành cùng với người khác." Tiết Chính Ung nói, "Đan dược đang được luyện rồi, trong vòng mười ngày là có thể dùng bồ câu đưa đến Đào Nguyên. Đến lúc đó Thượng tiên xem xét dược hiệu thế nào, rồi cho nhóm tiểu đồ dùng, là có thể rõ ràng mọi việc rồi."
"....." Thượng tiên suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Cách này cũng được."
Tiết Chính Ung nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười nói: "Nếu đã như vậy, ta liền đến thiên lao đón môn đồ kia ra."
"Hãy khoan."
"Sao vậy?"
Thượng tiên nói: "Trước khi sự tình chưa rõ ràng, Mặc Vi Vũ và Hạ Tư Nghịch đều mang hiềm nghi. Dù cho có Tôn chủ đảm bảo, bổn tọa cũng không thể để hai người họ tự do được."
Tiết Chính Ung nghe vậy, cạch một tiếng xếp quạt lại, khuôn mặt tuy vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lẽo: "Thượng tiên làm như vậy, liền có chút khó xử."
Vũ Dân Thượng tiên nâng mắt, đôi con ngươi đỏ sậm nhìn thẳng vào hắn: "Tiết tôn chủ có điều gì bất mãn với quyết định của bổn tọa?"
"Đúng vậy, nếu hai vị đồ đệ phái ta đều chưa bị định tội, lại có ta và Toàn Cơ trưởng lão trông chừng đảm bảo, Thượng tiên lại cứ khăng khăng phải giam giữ bọn họ, là ý gì."
"Cũng không nói là giam giữ." Thượng tiên lạnh nhạt nói: "Ta chừa từng khắt khe với bọn họ, mỗi này đều cung ứng lương thực đầy đủ, chỉ giới hạn phạm vi hoạt động của họ mà thôi, không có gì quá đáng."
Tiết Chính Ung lúc này tuy vẫn còn cười, nhưng đã là cười lạnh.
"Không quá đáng? Theo ta được biết thì động giam kia không thấy ánh sáng, là nơi giam giữ tội phạm đã bị định tội, Thượng tiên mở miệng ngậm miệng đều nói không quá đáng, cũng thật sự là rất hay."
Lập tức có Vũ Dân bên cạnh lạnh giọng ngắt lời: "Tiết Tôn chủ, xin ngươi chú ý lời nói!"
"Thế nào, lời ta nói có gì không ổn sao? Ta chưa từng nhục mạ Thượng tiên nhà ngươi, từng câu từng chữ đều là lời nói thật, chỉ thiếu chút ý tứ khách sáo mà thôi, không có gì quá đáng."
Vũ Dân kia nghe thấy Tiết Chính Ung nói như vậy, không khỏi càng thêm tức giận: "Ngươi___!"
Một bàn tay trắng nõn như ngọc vươn tới, ngăn cản hắn. Thượng tiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng cười với Tiết Chính Ung: "Từng nghe nhân gian đồn rằng, Tiết Tôn chủ của Tử Sinh Đỉnh là anh chủ môt thế hệ, pháp lực tuy thịnh nhưng học thức lại có chút khiếm khuyết, cũng không biết chơi chữ, nhưng hôm nay gặp mặt, cảm thấy mấy lời đồn đãi này lừa bổn tọa rồi. Tiết Tôn chủ, nói rất có lý."
Tiết Chính Ung cũng hơi mỉm cười với nàng, nhưng trong mắt đã không còn ý cười: "Một kẻ thô kệch, Thượng tiên chớ để bụng."
Vũ Dân Thượng tiên cười, cầm lấy một quả quýt, lột kĩ, đưa đến trước mặt Tiết Chính Ung: "Như vậy ta và ngươi đều lui một bước. Để cho hai người bọn họ tự do là không thể, nhưng ở trong lao ngục cũng thật không ổn. Bổn tọa lập tức cho người đưa Hạ Tư Nghịch ra, Mặc Vi Vũ và Hạ Tư Nghịch chuyển đến Lăng Tiêu Các, đó là nơi chiêu đãi khách khứa. Nhưng ta cũng cần phải phái người giám sát, không để hai người họ ra khỏi cửa một bước. Như vậy được chứ?"
Tiết Chính Ung trầm mặc, giơ tay, hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vận nhận lấy quả quýt kia.
Tuy nói Lăng Tiêu Các là nơi đãi khách, nhưng cũng không thường xuyên có khách đến Đào Nguyên. Bởi vậy bên trong đã bỏ trống lâu ngày. Nếu thượng tiên đã cho phép bọn họ dời đến đây, Mặc Nhiên tính toán tự mình đến trước quét dọn phòng ốc. Chờ dọn dẹp xong rồi mới đi đón Sở Vãn Ninh đến.
Tiết Chính Ung và Toàn Cơ còn có chuyện quan trọng muốn nói, do đó Mặc Nhiên dưới sự giám sát của Vũ Dân, đi đến Lăng Tiêu Các cùng với Sư Muội.
Lăng Tiêu Các nằm ở phía tây bắc của Đào Nguyên. Bên ngoài hoa nở thành rừng, sương giăng như gấm.
"Chỗ này thật đẹp, ở đây cũng không thiệt thòi chút nào." Mặc Nhiên cười cười, nói.
Sư Muội thở dài: "Sao lại không thiệt? Người rõ ràng là không phải do các ngươi giết, lại đổ oan cho người tốt. Tiếc là sư tôn không tới được, nếu hắn tới, dùng Thiên Vấn thẩm tra một lần, thì không cần đến Xích Tử Hoàn, chân tướng cũng rõ như ban ngày."
"Ha ha, Sư Muội nghĩ quá đơn giản rồi. Thiên Vấn chính là thần võ, tuy rằng có tác dụng ép ra lời thật, nhưng có hiệu quả hay không cũng phải xem xem người thi thuật có lòng muốn thẩm vấn không đã. Ngươi cảm thấy đám tiểu nhân kia sẽ bằng lòng để cho sư tôn thẩm vấn ta sao? Bọn họ sẽ tin sao?"
"..... Cung phải."
Thấy ngày sắp tàn, Mặc Nhiên liền bắt đầu dọp dẹp phòng ở, Sư Muội ở bên giúp đỡ.
Nhắc đến cũng thật kì lạ, khi Mặc Nhiên quét dọn xong, ngồi xuống uống ngụm trà nghỉ ngơi, y mới phát giác mình vậy mà lại không cảm thấy mừng thầm vì được ở riêng với Sư Muội, cũng không sinh ra bất cứ một ý nghĩ kiều diễm nào cả.
Nhận ra điều này, Mặc Nhiên không khỏi cảm thấy nghẹn, thiếu chút là sặc nước trà rồi.
Sư Muội lo lắng: "Sao vậy?"
"Không, không có gì." Mặc Nhiên liên tục xua xua tay, trong lòng thầm kêu khổ không ngừng.
Chẳng lẽ vì mình theo Sở Vãn Ninh tu luyện quá lâu, nên cũng thành Liễu Hạ Huệ luôn rồi? (Liễu Hạ Huệ ý nói người đoan chính, không có tư tưởng xằng bậy). Nhìn quanh Lăng Tiêu Các này xem, một nơi vắng vẻ, không bóng người, hoa đào phất phới, cô nam quả nam, nếu là trước kia thì khẳng định phải trêu ghẹo Sư Muội một phen, sau đó mới bắt đầu vào việc chính.
Dạo gần đây là làm sao vậy? Thanh tâm quả dục như thế, thật không nên mà...
Mặc Nhiên gãi gãi đầu.
Sư Muội chớp chớp mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Mặc Nhiên nhếch môi cười ôn tồn, lúm đồng tiền bên má rất đáng yêu: "Hoa đào bên ngoài đẹp quá, ta đi hái một cành cho ngươi nha."
Sư Muội nói: "Cây cỏ cũng có linh hồn, để cho bọn nó êm đẹp nở trên cành đi."
"Ừ... ngươi nói rất đúng, vậy, vậy thì không hái nữa!"
Ngồi đơ trong chốc lát, Mặc Nhiên vắt óc tìm đề tài cùng trò chuyện với hắn, lại phát hiện ngày giờ gặp nhau quá ít ỏi, thế nhưng không có gì để mà nói.
Nhấc mắt, chợt thấy Sư Muội vì giúp mình thu dọn phòng ốc mà đổ một tầng mồ hôi mỏng, lòng thấy không đành, liền lấy một chiếc khăn tay đưa cho hắn.
"Lau mồ hôi đi."
"....." Sư Muội rũ mắt nhìn thoáng qua, thấy Mặt Nhiên căng thẳng đến đáng thương đang cầm khăn tay, không khỏi mỉm cười, dịu giọng nói, "Đa tạ."
Rồi nhận lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng lau trán.
Chiếc khăn kia mỏng nhẹ êm mềm, là được làm từ loại tơ tằm cực tốt, sau khi Sư Muội dùng xong, liền nói: "Ta mang khăn về, giặt sạch rồi trả lại cho ngươi."
"Được được được." Mặc Nhiên luôn miệng đồng ý, lòng nuông chiều của y dành cho Sư Muội quả thật là sâu đến tận xương rồi, đã thành bản năng, "Nếu như ngươi thích, thì lấy luôn cũng được."
Sư Muội cười nói: "Chỉ e không ổn, ngươi xem chiếc khăn này tốt như vậy..." Hắn vừa nói vửa mở khăn ra, chuẩn bị vuốt phẳng các nếp nhăn rồi gấp lại.
Nhưng ngón tay thon dài vừa mới trải khăn ra, Sư Muội liền ngơ ngẩn mà 'Gì?" một tiếng.
"Sao vậy?"
Sư Muội ngừng một chút, giương mắt cười nói: "A Nhiên thật sự tặng ta chiếc khăn này sao?"
"Ngươi thích thì cứ cầm đi. Của ta chính là của ngươi." Mặc Nhiên hào phóng.
Đáy mắt Sư Muội mang ý cười sâu kín: "Mượn hoa hiến phật, không sợ sư tôn biết được sẽ đánh ngươi sao."
"Gì?" Lần này lại đến phiên Mặc Nhiên ngơ ngẩn, "Cái gì mà mượn hoa hiến phật? Cái này đâu có liên quan gì tới sư tôn đâu?"
"Ngươi tự xem đi." Trong giọng nói Sư Muội có chút cảm xúc không rõ lắm, "Một đóa hoa hải đường to thế này, sư tôn đưa khăn của hắn cho ngươi khi nào vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro