12 ♥ Muốn ăn chung một bàn thì phải nộp tiền cơm

Trước khi nghe Phan Lôi kể về Trần Trạch, ấn tượng của y với hắn thật đúng là một tên lưu manh có hạng, giờ sau khi nghe xong, y lại sinh ra vài phần kính nể với Trần Trạch. Đàn ông chân chính, đại anh hùng, sùng bái a.

"Mấy năm nay, lúc nào anh ta cũng có vẻ không nghiêm túc, lần trước lúc Điền Viễn đến quân khu thăm tôi, anh ta còn bát quái chuyện tình cảm của bọn tôi, hỏi tôi làm thế nào mà thu được Điền Viễn vào trong tay. Tôi thấy anh ta là nhàn rỗi lâu quá nên cái gì cũng tò mò, hơn nữa lúc nào anh ta cũng có vẻ vô cùng hiếu kỳ với mấy chuyện tình cảm các loại. Tưởng bọn tôi đang đùa sao, là lưỡng tình tương duyệt đó nha."

Lâm Mộc lại gật gật đầu, đúng là một kẻ đáng ghét.

Nhưng mà cái người đáng ghét này, lại là một anh hùng, ai mà nhìn ra liên hệ giữa hai loại này chứ.

"Ôi ôi, tình cảm bạn bè của hai người đúng là không tồi, bác sĩ Lâm từ xa đến thăm Phan đội trưởng sao. Tôi và Phan đội trưởng cũng rất thân thiết đó, nếu cậu đến thì cũng nên nói với tôi một tiếng rồi chúng ta cùng nhau đi cũng được, chứ không tôi đảo quanh cả quân khu lên cũng không thấy bác sĩ Lâm đâu."

Mới nghe xong sự tích anh hùng của hắn, anh hùng y sùng bái đột nhiên lại hiện ra trước mắt, còn mang theo nụ cười sáng lạn khó ưa nhất, còn nói mấy lời lưu manh mà y ghét nhất, sự sùng bái cùng hảo cảm vừa nảy sinh với hắn trong lòng y liền theo gió bay mất, không đọng lại chút gì.

Anh hùng mà là hắn thì heo nái cũng biết trèo cây đi.

Cười cười cười, cười cái đầu nhà anh, khoe răng trắng sáng chắc, cười đến hở cả hàm răng, mắt còn híp lại nữa chứ, đúng bộ dáng của đại thúc dâm loạn, bỏ bộ quân phục này xuống rồi thử ra đường cười cái kiểu này với con gái nhà người ta xem, để coi đến lúc về có phải bị đánh bầm dập không.

Lâm Mộc không thèm liếc hắn, tránh để hình tượng anh hùng bị hắn phá hủy triệt để.

"Anh em tôi đến thăm, lão huynh anh quản chuyện gì. Có phải là muốn ở lại chỗ tôi ăn cơm không? Cứ nộp tiền cơm ra đây, rồi cơm nước tính sau."

Ánh mặt Trần Trạch đã sớm dính trên người Lâm Mộc.

Y bỗng nhiên có cảm giác bị sâu lông bám đầy người.

Lâm Mộc chà sát bàn tay một chút.

"Lôi tử chúng ta đi ăn cơm trước đi."

Trần Trạch thất vọng vội ngăn y lại.

"Đừng gấp, Phan đội trưởng, tôi không giao tiền cơm nhưng đem đến thứ tốt không kém. Hôm nay quân doanh có khách quý, cũng không nên keo kiệt. Tôi mang đến một chai rượu quý, cùng ăn mừng một chút."

"Như vậy cũng được?"

"Tư lệnh đã đồng ý rồi."

"Được được, ông chú kia đồng ý là được rồi, đến căn tin dùng bữa thôi."

Phan Lôi vì rượu quên bạn, Lâm Mộc vô cùng khinh bỉ hắn.

Trần Trạch không chỉ mang theo rượu, còn mang theo cả mấy đĩa thức ăn ngon. Vừa đến đã có người chạy sang đưa lên đồ. Cả một mâm đồ ăn ngon đều mang đến đây.

Lâm Mộc một mình ngồi vào một bàn, khí chất cao quý khiến người khác không dám tới gần, nhưng Trần Trạch sao mà sợ được, đem toàn bộ chỗ thức ăn ngon đều chuyển đến bên bàn Lâm Mộc, lôi cả Phan Lôi đến ngồi cùng, đồ ăn dọn xong, Trần Trạch dùng nước nóng tráng qua cái chén, mở bình rượu, mùi thơm nồng truyền đến, là rượu quý!

Chén đầu tiên hắn muốn rót cho Lâm Mộc, nhưng y lại lật úp cái ly xuống.

"Buổi chiều còn cần lái xe về, không uống rượu."

Đối mặt với tình huống ê mặt này Trần Trạch vẫn vô cùng bình tĩnh, nụ cười trên môi vẫn không hề đổi.

"Một chén thôi, đây là rượu Mao Thai tám năm, thơm như vậy mà em không thấy thèm sao?" (Mao Thai là một thị trấn thuộc quận Nhân Hoài tỉnh Quý Châu, Trung Quốc)

Ngay cả mắt Lâm Mộc cũng không động, y sợ người này phá hủy hình tượng anh hùng y sùng bái.

"Không uống thì không uống, không cần để ý cậu ta. Tính tình cậu ta, nói một là một hai là hai, ai cũng không thay đổi được quyết định của cậu ta đâu. Chúng ta uống là được."

Trần Trạch đành phải quay sang rót rượu cho Phan Lôi, hai người chạm chén, nhấp một hơi, aiz rượu ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro