14 ♥ Lịch sử rực rỡ của Lâm Mộc
"Aiz, Lâm Mộc, cậu không ăn à? Để bụng đói thế về nhà sao, đến lúc đó đừng có nói tôi ở quân doanh không chiếu cố đến cậu. Cậu cũng đừng có cáo trạng với 'bà xã' tôi là tôi không quản cậu đó."
Lâm Mộc vẫn không quay đầu lại mà ra khỏi căn tin.
"Ai, cái tật được nuông chiều này, thằng nhóc này sao mà tính tình càng ngày càng khó chiều thế không biết."
Trần Trạch nhìn về phía bóng dáng Lâm Mộc đã đi ra ngoài, càng nhìn càng thấy thích.
"Cậu ấy còn nhỏ mà, vẫn là một đứa trẻ, nhường nhịn cậu ấy một chút."
"Cậu ta không phải 'bà xã' của tôi, tôi không ầm ĩ với cậu ta đã không tồi lắm rồi, đang êm đẹp ăn cơm lại náo loạn cái gì."
Phan Lôi chính là loại người không quá để ý nên không phát hiện ra cái gì, tuy Lâm Mộc bình thường cũng có chút không được tự nhiên nhưng tuyệt đối không phải cái dạng này.
"Cậu có nhà của cậu. Cậu ấy cũng không cần cậu trông nom, sẽ có người trông nom cậu ấy, giống như cậu với 'bà xã' của cậu vậy, yêu cậu ấy."
Mỗi người đều có chủ, Phan Lôi là của Điền Viễn, Lâm Mộc, là của hắn. Cho nên Lâm Mộc của hắn không cần bất kỳ kẻ nào trông nom hết, tự nhiên sẽ có hắn đến yêu thương.
"Tính tình này mà muốn có người trị được cũng khó lắm, trước đây đáng yêu như vậy, văn tĩnh như một cô gái nhỏ, đến lúc trưởng thành liền kỳ quặc."
"Cậu ấy, hẳn là đã từng làm trong quân đội đi, những người đã từng công tác trong quân đội đều rất dễ nhận ra, tinh thần cùng khí chất trên người chắc chắn sẽ khác biệt với người thường, thắt lưng cột sống thẳng tắp. Tôi thấy cách cậu ấy đi rất giống người đã từng ở trong quân đội."
Vừa nói đến Lâm Mộc, Phan Lôi đã cảm thấy rất tự hào, rung đùi đắc ý uống một ngụm rượu. Căn bản không nghe ra ý tứ thăm dò tình báo của Trần Trạch.
"Nếu nói về Lâm Mộc, đây chắc chắc là con ngoan trò giỏi kiểu mẫu. Chúng tôi lớn lên cùng nhau nhưng cậu ta lại hoàn toàn khác biệt, khi đó thường cùng chúng tôi chơi đùa còn có một tên
Hoàng Khải nữa. Tôi cùng Hoàng Khải lúc nào cũng đi phá phách, Lâm Mộc tuy cũng theo chúng tôi đùa nghịch nhưng lúc nào cũng vô cùng sạch sẽ, tinh tế nộn nộn giống như con gái, bọn tôi sáu bảy tuổi đến trường mới chỉ đọc được một hai ba bốn thôi, còn cậu ta đã đọc thuộc cả bài thơ Đường. Mẹ cậu ta là người Giang Nam, là tiểu thư khuê các, nên giáo dục con cũng thành một tiểu công tử tri thức hiểu lễ nghĩa, Lâm Mộc cũng ngoan, văn tĩnh không ầm ĩ, tuy theo bọn tôi nghịch thành một đoàn nhưng học tập chưa bao giờ bị ảnh hưởng, cái gì mà đội viên ưu tú của đội Thiếu niên Tiền phong, cái gì mà đội trưởng ưu tú, thành tích học tập lại khiến người ta trầm trồ tán thưởng, thư pháp viết đến tiêu sái, quả thực chính là kỳ tài, là một đứa trẻ văn võ song toàn."
"Tôi còn nhớ rõ, có một lần chúng tôi đánh nhau với lũ côn đồ trong khu vực, ngay cả Lâm Mộc văn tĩnh như vậy cũng phải động tay, còn cầm gạch đập cho đối phương một phát, máu ấy hả, đều bắn hết lên người cậu ta. Nhơ nhếch như một tên giết người, thế nhưng cậu ta lại cứ bình tĩnh nhìn đồng hồ nói một câu cậu ta còn có kỳ thi học sinh giỏi toán hôm nay, nói xong liền cởi áo khoác, lau khô máu tươi trên mặt, cứ như vậy mà đến trường thi, còn giành được giải nhất. Đây không phải là thật kỳ tài sao?"
Trần Trạch phì cười, "Thật sự, vừa đánh nhau xong trên tay còn dính đầy máu tươi như vậy mà liền cởi áo khoác đi thi, sức chịu đựng tâm lý của cậu ấy cũng thật cường hãn."
"Mười tám tuổi đỗ thủ khoa đại học quân y, tốt nghiệp liền gia nhập quân ngũ, hai mươi hai bắt đầu đến đây làm quân y, sau khi nhập ngũ hai năm, liền xuất ngũ đi nước ngoài tu nghiệp một năm, đến khi về nước thì gia nhập bệnh viện Võ Cảnh của mẹ tôi, tên đó là bác sĩ số một khoa u, còn kiêm nghiệm cả pháp y, kỹ hiểu biết y học vô cùng tốt, vững vàng lãnh tính nhưng cũng chíng vì tính tình này nên nhiều khi mới khó đoán."
Trần Trạch hơi đăm chiêu, cau mày, gõ gõ chén rượu.
"Đến bây giờ có thể khẳng định rồi. Nhất định là em ấy, đúng là như vậy."
"Đến bây giờ khẳng định cái gì?"
Trần Trạch vội vã rót rượu cho Phan Lôi.
"Không có gì không có gì, uống rượu đi."
Phan Lôi uống ngay một ly, ngạc nhiên nhìn người cổ quái trước mặt, Trần Trạch cùng Lâm Mộc hôm nay đều rất kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro