4 ♥ Em lớn lên giống bạn đời tương lai của tôi


Việc quái gì phải sợ hắn, Lâm Mộc cũng không hề chần chừ, ngồi xuống một bên.

Cái bàn trong góc này của bọn họ, ngay trước mắt chính là hai mươi cái bàn được kê ngay ngắn trong hội trường, từng tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền đến. Các cô gái thì xấu hổ đỏ mặt, các quân nhân thì ngượng ngùng nói chuyện, thế mà lại trở thành một bức họa ấm áp dễ chịu cho bọn họ thưởng thức.

Trần Trạch nhìn qua hội trường lớn, thân là trưởng ban, cái gì cũng đều phải quan tâm đến. Sau khi đảm bảo cả hội trường không xảy ra chuyện gì, hắn cũng ngồi xuống trước mặt Lâm Mộc.

Chậc chậc, giữa hội trường lớn đang tổ chức xem mặt, xuất hiện một cái bàn thứ hai mươi mốt, trên bàn còn có bày cả hoa hồng, nhưng mà hai người ngồi đối diện nhau lại đều mang giới tính nam.

"Ăn hạt dưa."

Trần Trạch đẩy đĩa hạt dưa lên phía trước, Lâm Mộc không hề động, lạnh lùng nhìn hắn.

Lâm Mộc ấy hả, là người chỉ có thể cười phá lên trước mặt anh em bạn hữu, hay cười ha ha trước mặt đồng nghiệp. Đối mặt với người xa lạ, y luôn rất phòng bị, rất lạnh lùng. Còn chưa kể đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, Trần Trạch đã nói mấy lời ngớ ngẩn kia.

"Tôi bóc kẹo cho cậu."

Trần Trạch xum xoe, bóc một cái kẹo đưa đến bên tay Lâm Mộc, Lâm Mộc không thèm liếc hắn một cái.

Trần Trạch cũng không hề chịu đả kích, vẫn cười hề hề như trước.

"Ăn trái cây không? Để tôi bóc cho nha."

Lâm Mộc có chút không kiên nhẫn, tên này muốn làm cái gì, tự nhiên lại xum xoe như vậy làm y thật khó chịu. Nếu không phải người kia là nam, y nhất định hoài nghi hắn thật sự là đang theo đuổi mình. Nhưng cũng bởi vì hắn là nam nên mới thấy thật kỳ quái. Y nhớ lại thời điểm bắt tay kia, đầu ngón tay hắn gãi gãi trong lòng bàn tay mình, lúc đó y còn tưởng đó là một trò đùa. Thế nên mới chán ghét như vậy.

"Anh muốn làm gì?"

Trần Trạch lại mặt mày hớn hở, giọng y mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao cao ngạo ngạo, cằm y luôn khẽ nâng lên, mang theo vài phần ngạo khí mà nhìn người, có lẽ là do hoàn cảnh cuộc sống mà thành, y là công tử con nhà giàu có, quý khí đầy mình.

Nửa ngày cũng không chịu cùng hắn nói chuyện, giờ cuối cùng cũng xuất lời vàng ngọc, chả nhẽ lại không đáng mừng sao?

"Vậy chúng ta có gì nói nấy đi, làm đàn ông sẽ không giấu diếm."

Nụ cười của Trần Trạch nhạt dần, ánh mắt nhìn Lâm Mộc kia, có thể nói là nhu tình như nước, Lâm Mộc khẽ nhíu mày, nghĩ thế nào cũng có dự cảm sẽ có việc không may xảy ra.

"Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi liền động tâm, Lâm Mộc, em lớn lên thật giống tình nhân trong mộng của tôi, bạn đời tương lai của tôi, tôi vẫn luôn một mực tìm kiếm em, nay cuối cùng cũng gặp được, tôi sẽ theo đuổi em, tôi muốn cùng em nói yêu thương, muốn cùng em bên nhau suốt đời." (*phụt* bản lĩnh mặt dày bắt đầu triệt để hé lộ từ đây)

Trần Trạch còn chưa dứt lời, Lâm Mộc đã ra tay.

Một tay lấy ra dao phẫu thuật, thẳng hướng cổ họng Trần Trạch mà phi tới. Không thèm đâm cho mệt, trực tiếp dùng kung fu tiểu lý phi đao mà phóng dao, thẳng tay muốn đoạt mạng Trần Trạch.

Không muốn sống nữa sao, cái gì cũng dám nói, quản hắn có ở trong quân doanh hay không, dám can đảm dùng lời nói quấy rối y, vậy ít nhất cũng phải cho hắn chút giác ngộ tính mạng.

Từ nhỏ đến giờ không có ai dám nói với y như thế. Nếu hắn có gan nói, vậy phải để cho hắn biết, Lâm Mộc y không phải là người để hắn tùy tiện trêu đùa như vậy. (úi úi, Mộc ca, có ai đùa với anh đâu, ông chú ấy là thật lòng đấy, chẳng qua là *khụ* phương thức biểu đạt có chút vấn đề thôi)

Chớp nhoáng một cái, phi đao trong nháy mắt bay trong không khí, Trần Trạch bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, khẽ nghiêng cổ, phi đao sượt qua đầu hắn mà bay thẳng ra sau lưng Trần Trạch, cắm vào cột lớn nơi hội trường.

Lâm Mộc mạnh mẽ đứng lên, một chân đá tung cái bàn. Hoa hòe kẹo bánh đều đổ ập xuống đất, còn trên mặt y chính là sát khí đằng đằng.

"Anh muốn chết đúng không, còn dám nói như vậy, tồi liền băm anh."

Sau đó, hai tay tao nhã mà đặt lại vào trong túi áo, sải bước rời đi.

Mọi người trong hội trường đều giật nảy mình, vốn đang xấu hổ ngại ngùng nói chuyện tìm hiểu đối phương, còn đang muốn trao đổi số điện thoại, có người còn đang định đánh bạo mà cầm lấy tay con gái nhà người ta, khi tất cả vừa định biến ý nghĩ thành hành động thì đột nhiên từ trong góc truyền đến một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy vị Lâm Mộc lãnh ngạo kia quyết đoán lật cái bàn. Chỉ thẳng vào mặt trưởng ban bọn họ mà mắng to.

Lâm Mộc cười cười, chạy nhanh an ủi mọi người đang chịu kinh hách.

"Mọi người tiếp tục, tiếp tục, không có chuyện gì cả, mọi người cứ tiếp tục thoải mái tán gẫu đi."

Trần Trạch nghĩ mà sợ hãi sờ sờ cổ, thiếu chút nữa cổ của hắn liền thủng rồi. Lâm Mộc quả thật là tính tình nóng nảy đến khó tin, chính là một ngọn núi Phú Sĩ điển hình, đừng nhìn bên ngoài tuyết trắng bao phủ, nếu thực sự chạm phải, y sẽ phun trào dung nham ngay.

Quay lại nhổ con dao phẫu thuật xuống, đúng là nhổ ra, lật trái lật phải xem xét một chút.

"Hoàng tử điện hạ phát hỏa rồi, nhất định phải dỗ dành thôi. Tính tình cay quá đi. Nhưng mà, tôi thích." (là cay trong cay độc ý ạ =)) )

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro