5 ♥ Nói thế nào cũng muốn em lưu lại ăn cơm


âm Mộc phát hỏa lớn nhưng vẫn tiêu sái ra khỏi hội trường, tìm một chỗ hút thuốc, y cực kỳ muốn xử lý tên Trần Trạch kia, từng dao từng dao giải phẫu sống hắn cũng không hả giận được. Lá gan không nhỏ, dám có hành vi quấy rối bằng ngôn ngữ với y như vậy, còn chưa nhắc đến có chút tiếp xúc thân thể. Y lau lau tay, không muốn sống có thể nói thẳng, y sẽ đưa tiễn hắn lên đường.

Xem mắt chết tiệt, y đúng là không nên đến đây. Từ nhỏ đến giờ không có ai dám nói chuyện kiểu như vậy với y, tuy cũng nhận được không ít thư tình, nhưng các nữ sinh đều rất dễ xấu hổ. Lần này tốt lắm, chơi trò trực tiếp luôn.

Hừ, còn dám có lần tới thì hắn chờ, cho hắn nếm thử chút lợi hại của dao phẫu thuật.

Trần Trạch thong thả nhàn nhã bước đến bên người Lâm Mộc, Lâm Mộc vừa nhìn thấy hắn liền mở cửa ngồi vào trong xe.

"Ai, cậu đừng tức giận. Lâm Mộc, Lâm Tử, Lâm Lâm, ..."

Lâm Mộc lại sờ túi áo, hắn không sợ chết? Được, lại đến một lần đi.

"Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Mộc Đầu, vẫn là Tiểu Mộc Đầu hợp với cậu." (Tiểu Mộc Đầu=đầu gỗ nhỏ =))

Trần Trạch đứng bên ngoài cửa xe cười đến sáng lạn với Lâm Mộc.

Lâm Mộc lấy ra một con dao phẫu thuật khác, lưỡi dao sáng chói, ánh lên hàn quang. Lâm Mộc ước lượng nặng nhẹ một chút.

"Muốn chết? Tôi có thể tiễn anh một đoạn."

"Ai yêu, Tiểu Mộc Đầu, đừng mở mồm ra là đánh với giết như thế, động đao thương là không tốt, đừng để cắt phải tay nha. Cậu giận sao? Đừng nóng giận, tha thứ cho tôi kiềm lòng không được, năm nay tôi đã ba lăm rồi, thật vất vả lắm mới tìm thấy người bạn đời tương lai trong lòng mình, chính là em, tôi dĩ nhiên là kiềm lòng không được. Có lẽ có chút mạo muội, trong thời gian ngắn em khó có thể tiếp nhận, nhưng mà, tôi cho em biết, tôi thích em, cho dù em phi dao phẫu thuật tôi cũng cảm thấy đẹp đến cực độ. Trên đời này sao lại có người như thế, vừa nhìn thấy em trái tim tôi đã ngừng đập, em chính là tình kiếp của tôi ~ được gặp em cho dù có chết trong tay em tôi cũng cam tâm tình nguyện. Tiểu Mộc Đầu, đừng nóng nảy, chúng ta từ từ tìm hiểu, em sẽ hiểu được tôi tốt đến mức nào." (lạy chú, đến Quỳnh Dao cũng phải phun cơm với chú mất thôi)

Trần Trạch dùng ánh mắt như nhìn tâm can bảo bối mà nhìn Lâm Mộc, mãn nhãn đều là vui vẻ, mãn nhãn đều là yêu thương, mãn nhãn là quyến luyến không buông.

Lâm Mộc nhợt nhạt cười, nụ cười giống như hoa mai nở rộ giữa đỉnh băng, kiều diễm không nói nên lời, nhưng cũng lạnh đến thấu xương, cái lạnh trên đỉnh núi cao, cái lạnh có thể xuyên thấu ngàn dặm, chỉ cần nhìn qua một cái liền khiến cho tâm Trần Trạch trở nên loạn thất bát tao.

Rõ ràng là nụ cười lạnh đầy châm chọc, thế mà ở trong lòng Trần Trạch lại giống như hoa xuân đua nở sáng sủa ấm áp.

"Thật là xinh đẹp, thật là không thể tin được, cho dù ngẩn người cũng xinh đẹp như vậy. Hoàn toàn giống người trong lòng của tôi, thật không dễ dàng. Tôi rốt cuộc cũng hiểu được tại sao suốt ba mươi lăm năm nay tôi vẫn chưa yêu nổi một ai, là do tôi vẫn luôn chờ đợi em, chờ em xuất hiện rồi yêu thương em."

Lâm Mộc khẽ liếm lưỡi dao phẫu thuật, cười lạnh nhìn Trần Trạch, bộ dáng kia thật giống tử thần đòi mạng.

"Còn nói hươu nói vượn thêm một câu, tôi sẽ lấy mạng anh."

Trần Trạch ôm ngực, si mê quyến luyến nhìn Lâm Mộc.

"Chỉ cần em nhìn tôi như vậy, cười với tôi như vậy, dù chết trong tay em tôi cũng cam tâm tình nguyện."

"Ông đây thành toàn anh!"

Dao phẫu thuật của Lâm Mộc vừa mới chuẩn bị phóng ra, chợt nghe thấy Trần tư lệnh mang người tới. Lâm Mộc tức giận khó tiêu nhưng vẫn phải cất dao lại vào trong túi áo, chơi trò giết người trước mặt Trần tư lệnh, y còn chưa ngu như vậy.

"Lâm tử, cũng đã giữa trưa rồi, đi đường xa đến đây, như vậy liền ở lại quân khu ăn cơm đi, vừa lúc để cho mọi người chút thời gian bồi dưỡng tình cảm."

Trần tư lệnh thực ra không biết trưởng ban hậu cần của ông lại vừa đến cổng âm phủ hóng gió trở về. Thật ra, Trần Trạch hẳn nên mua thuốc lá tặng tư lệnh của hắn đi, ông chú này trong lúc bất tri bát giác đã cứu hắn hai lần rồi.

"Không được, chú Trần. Buổi chiều chúng cháu còn có việc, còn có người phải trực ban nữa, vẫn nên trở về sớm một chút thì tốt."

"Không nên cứ như vậy liền trở về. Đường xa tới đây không ăn cơm đã đi rồi, như vậy thì quân khu chúng ta cũng quá không biết chiêu đãi khách quý. Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, không thể cô phụ tâm ý của mọi người trong quân khu a. Còn có, mấy người bọn họ ngồi nói mấy chục phút thì có tác dụng gì, nên cho bọn họ vài giờ ở chung tiếp xúc mới được. Nói chuyện xong rồi còn phải đi dạo nữa, tư lệnh, hôm nay xem như một trường hợp đặc biệt đi, quân khu để cho các vị khách quý đi thăm thú thoải mái, các binh sĩ sẽ phụ trách hướng dẫn, giải tán cho bọn họ tự do đi dạo, đi đâu cũng được. Thuận tiện bồi dưỡng cảm tình. Cũng cho mọi người kiến thức một chút năng lực quân sự của quân khu chúng ta. Các sĩ quan quân khu chúng ta không chỉ là những quân nhân tốt, những chiến sĩ tốt, mà còn là những người yêu tốt, không chỉ bảo vệ quốc gia, mà còn yêu thương người yêu của mình."

Ánh mắt Trần Trạch vẫn nhìn Lâm Mộc chăm chú không hề di chuyển, có khi bị ma nhập cũng nên.

"Tôi không đồng ý."

Ở thêm một giây với tên hỗn đản này, y liền có ý nghĩ giết người một giây.

"Ai, vậy liền nghe Trần Trạch đi."

Trần tư lệnh quyết đoán quyết định.

Trần Trạch mỉm cười nhìn Lâm Mộc .

Lâm Mộc cắn răng nhìn Trần Trạch.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro