Chương 115: Ở dưới lầu của em hát Cưu Nhạn

Trần Trạch là người có lòng độ lượng rất lớn, nhưng Lâm Mộc cứ chọc tức hắn như vậy, hắn hít sâu, lại hít sâu, bình phục. Tục ngữ nói, núi không theo mình, mình liền tìm tới núi. Em không tìm tôi thì tôi đi tìm em. Còn có một câu nói, liệt nữ sợ triền lang. Liệt nam cũng sợ triền lang nha. Ai bảo hắn thích, dù Lâm Mộc có là liệu mã đá hậu, hắn vẫn thích.

Lâm Mộc không vui, hắn làm nũng chơi xấu bán manh lên mặt cũng phải dỗ dành Lâm Mộc. Một câu thật máu chó, em hạnh phúc, tôi mới hạnh phúc.

Ngựa kiên cường, y mà không đá hậu, không nổi tính tình thì còn là liệt mã sao?

Bình thường sau khi liệt mã bị thu phục chỉ nhận mỗi một chủ nhân, đó chính người thu phục nó. Nói cách khác, Lâm Mộc kiên cường bị thu phục sẽ chỉ dịu dàng với hắn như ngựa non, chỉ có thể để hắn cưỡi, chỉ nhu tình với một mình hắn. Đây chính là trung khuyển.

Tiền đồ thật rộng lớn, khôi phục ý chí chiến đấu sục sôi.

Tròng mắt Trần Trạch chuyển chuyển. Nâng tay kêu xe taxi, đi siêu thị.

Đi làm cái gì? Tối hôm qua hắn đã nói sẽ nấu cơm cho Lâm Mộc, không phải là vì đánh nhau nên thất bại sao? Vài nguyên liệu nấu ăn đó đã bị hai người vứt bỏ rồi. Chuyện nấu cơm cho y liền gác lại.

Hắn muốn biểu hiện một mặt dịu dàng hiền lành của mình, một mặt rộng lượng bao dung, chịu mệt nhọc chịu bắt nạt, đó chính là lại một lần, dùng mặt nóng bỏng của hắn, đi dán cái mông lạnh tròn tròn của Lâm Mộc.

Thương lượng một chút, hắn có thể đổi góc độ hay không. Từ cái mông tròn xê dịch đến phía trước, vậy thì thực tính phúc.

May mắn tiền trợ cấp của hắn còn rất nhiều, tiền hắn để dành thật nhiều năm để cưới vợ, vừa lúc có thể nuôi Lâm Mộc sống tốt. Lại dẫn theo bao lớn bao nhỏ, dù sao hắn biết địa chỉ nhà Lâm Mộc, liền vui vẻ phấn chấn đi.

Lâm Mộc trực tiếp về nhà, nơi nào cũng không đi, y bị Trần Trạch dây dưa đến phát sợ, uống miếng nước miệng đều đau, việc hôm nay rất kích thích, y phải bình tĩnh một chút.

Mọi người cứ nghĩ, Lâm Mộc, đó là vương tử, y ở nhà được cha mẹ chăm sóc thật tốt, ra bên ngoài làm việc, bác gái ở căn tin thích bác sỹ Lâm sạch sẽ thanh nhã, mặc kệ lúc nào ăn cơm, bác gái căn tin đều dành đồ ăn cho y. Buổi tối, lúc y tăng ca, dù không tăng ca y cũng sẽ được bọn Trương Huy gọi đi ăn cơm, nếu không thì cùng Hoàng Khải đi uống rượu, nếu không nữa thì tìm tiệm cơm ăn rồi trở về, phòng bếp của y thực rộng mở, cái gì cũng có, nồi nia xoong chảo đầy đủ, nhưng trên cơ bản đều bị y dùng để nấu cà phê hoặc pha mì tôm, trong tủ lạnh có bia, rất ít đi siêu thị, y chán ghét nơi nhiều người. Bất đắc dĩ cũng là đi mua đủ đồ cho y ăn nửa tháng.

Y sẽ không nấu cơm, vì cái gì ngón tay mềm như vậy, lòng bàn tay không có vết chai, non mịn trắng nõn? Chính là dưỡng như vậy mà ra.

Hôm nay y về nhà sớm, bụng đói, đành phải lấy từ trong tủ lạnh ra một quả dưa chuột ỉu xìu, một miếng bánh mì, mấy lon bia, mở TV xem giải phẫu, đây là một cuộc giải phẫu cắt bỏ tuyến tuỵ, máu me đầm đìa, chỉ y có thể bình tĩnh ăn một ngụm dưa chuột, uống một ngụm bia. Ánh mắt nhìn TV, trong đầu không biết nghĩ cái gì. Bình thường y luôn dựa vào phương thức này để suy nghĩ vấn đề.

Tiếng đập cửa vang lên, Lâm Mộc nhíu chặt lông mày. Ai? Nhà y cơ bản không có ai đến, bọn anh em đều biết y yêu sạch sẽ rất nghiêm trọng, rất ít khi đến nơi này chơi, không thì sẽ dẫm phải mìn của y. Hôm nay sao lại có người gõ cửa?

Cách mắt mèo nhìn ra bên ngoài, tâm tình thật vất vả mới ổn định của Lâm Mộc lại một lần nữa, bốc hơi.

Đại gia Trần Trạch, anh cầm tinh con đĩa sao, sao lại dính người như vậy, tưởng rằng né tránh đủ thời gian để y suy nghĩ vấn đề, không ngờ hắn lại đuổi tới. Không cho y được một giờ im lặng sao?

Lâm Mộc nín thở ngưng thần, không lên tiếng. Y không lên tiếng, Trần Trạch sẽ không biết y đã trở về, ăn canh đóng cửa khẳng định sẽ bước đi.

Ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn. Dán vào tường, im lặng như nhà xác vậy.

Trần Trạch ấn chuông nhưng không ai mở cửa, vươn ra một bàn tay, gõ cửa.

"Điện hạ, điện hạ, em ở nhà không?"

Không ai để ý đến hắn.

Trần Trạch không giận không nóng, tiếp tục gõ cửa.

"Em đừng không lên tiếng, tôi nấu cơm cho em ăn, em nhốt tôi bên ngoài làm gì. Hai người có mâu thuẫn cũng không nên không cho tôi về nhà, đây chính là bạo lực lạnh nha, em cho tôi về nhà đi, tôi mua thật nhiều đồ ăn, tôi làm cánh gà chiên cho em ăn."

Vẫn không ai phản ứng hắn, quá an tĩnh như không có ai.

Trần Trạch rướn lỗ tai nghe, thật không có ở nhà, vậy y đi đâu?

Lấy di động ra gọi cho Phan Cách.

"Điện hạ nhà tôi tìm cậu đi uống rượu ?"

Phan Cách đang ở cục cảnh sát bận đến đầu óc choáng váng.

"Không có, cậu ấy không có tới. Kẻ ngốc nhà tôi về quân khu thương lượng chuyện chúng tôi kết hôn với mẹ vợ tôi rồi. Đều vội vàng, cậu ấy không tìm bọn tôi."

Ngày Phan Lôi kết hôn, Hoàng Khải cũng cầu hôn, Phan Cách luôn vội vàng công tác, chuyện kết hôn Hoàng Khải toàn quyền phụ trách.

"Có lẽ cậu ấy tìm Trương Huy đi uống rượu."

Lúc Trần Trạch tưởng rằng Lâm Mộc nhất định ở nhà, trước khi Phan Cách cúp điện thoại nói một câu như vậy. Làm cho Trần Trạch càng mê mang, là uống rượu hay là ở nhà?

Hàng xóm cách vách đi ngang qua, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, Trần Trạch cười cười với hàng xóm.

"Đây là nhà tôi, bà xã cáu kỉnh với tôi, tôi đang cầu xin em ấy tha thứ."

Lâm Mộc đứng cách một cánh cửa nghe thấy được. Anh đại gia, bịa đặt thật là bản lĩnh, nếu không phải nhớ kỹ không thể lên tiếng, không thể cho con sói kia bước vào cửa y đã sớm mở cửa đi ra ngoài mắng Trần Trạch một trận, cho hắn nói bậy nói bạ, không quản được miệng của mình? Khâu lại!

Khắc chế bản thân đi ra ngoài mắng chửi người, y bắt đầu áp sát tường.

"Tôi và bác sỹ Lâm ở đối diện gần một năm, sao chưa từng gặp anh?"

Ý thức phòng trộm của hàng xóm rất nặng.

"Tôi cũng có nỗi khổ riêng, tôi làm việc ở quân khu, quanh năm suốt tháng chưa về được vài lần."

Hàng xóm cẩn thận nghiên cứu hai sao hai gạch trên vai hắn, Trần Trạch một thân chính khí, xác định người này không phải tên lừa đảo mặc quân trang, gật gật đầu, nói câu làm người yêu của quân nhân thật sự rất phiền toái, như vậy trách không được bác sỹ Lâm vẫn độc thân ra ra vào vào, thì ra là vậy.

Hàng xóm đi về nhà. Trần Trạch tiếp tục phá cửa.

"Em xem, hàng xóm đều tin tưởng chúng ta là người yêu, em đi ra mở cửa cho tôi đi, hai người không có cách đêm cừu, không phải là hôm nay tôi cắn em một ngụm sao? Chẳng phải do tôi ức chế không nổi sao? Em còn cắn lại tôi mà, tôi không so đo em cắn tôi nhiều như vậy, em nghe lời nha, mở cửa cho tôi, tôi nấu cơm cho em ăn."

Đánh chết Lâm Mộc cũng không đi ra, đã nhẫn đến mức này, hư cấu vặn vẹo sự thật như vậy y cũng chưa đi ra ngoài, bây giờ lại càng không đi ra ngoài. Y không phải Hạ Quý, vì một miếng ăn liền đi cùng Trương Huy. Y là Lâm Mộc, Lâm Mộc kiêu ngạo không thể xâm phạm.

"Được rồi, được rồi, có lẽ em thật sự không ở nhà, tôi liền xuống dưới lầu chờ em, miễn cho em thấy được tôi liền chạy."

Trần Trạch thở dài, có lẽ thật sự đi uống rượu với Trương Huy rồi. Hôm nay tâm tình y khó chịu, đi ra ngoài uống rượu cũng là chuyện bình thường. Chỉ là, thân là bác sỹ, không phải là không thể uống rượu sao? Vì sao Điền Viễn người ta rất ít uống rượu, y lại thành tiểu tửu quỷ chứ.

Lâm Mộc vừa nghe, thở ra một hơi, hắn đi, y khẳng định lập tức đóng TV, cũng không bật đèn, trốn vào thư phòng đi chơi máy tính, sẽ không khiến Trần Trạch phát hiện chút dấu vết nào, nếu không đêm nay y đừng nghĩ đi ngủ.

Vẫn nghẹn khí đã đâu, nghe hắn nói như vậy tâm tình liền thả lỏng, lần này tiếng thở ra có chút lớn.

Thế nhưng Lâm Mộc không để ý, đi tắt TV, kéo màn, uống cạn rượu.

Lỗ tai Trần Trạch là trình độ gì? Hắn đã từng là bộ đội đặc chủng, huấn luyện độ nhạy là số một, tai hiệp khách cổ đại nghe sáu đường mắt nhìn tám phương, xe đi qua, hắn liền có thể phân biệt ra chạy bao nhiêu km/h, vừa muốn xoay người xuống lầu liền nghe thấy bên trong phát ra một tiếng thở dài.

Thì ra như vậy, Tiểu Mộc Đầu của hắn thật ra ở trong nhà nơi nào cũng không đi. Vừa rồi nói khích tướng như vậy, tưởng rằng có thể kích thích Lâm Mộc đi ra, không ngờ vẫn luôn đốt lửa mà Lâm Mộc nhẫn được, chết sống không lên tiếng.

Tính tình Tiểu Mộc Đầu nhà hắn đã thu lại.

Khóe miệng Trần Trạch nhếch lên, được, xác định vị trí Tiểu Mộc Đầu nhà hắn, vậy mục tiêu kế tiếp chính là, chết sống phải tiến vào nhà Lâm Mộc.

Mặc kệ là lừa bịp, hay là uy hiếp lợi dụ, hôm nay, nhất thiết phải đi vào.

Buông túi đồ ăn xuống trước cửa, trực tiếp xuống dưới lầu. Đứng ở dưới lầu nhà Lâm Mộc, đẩy mũ một chút, xem tầng sáu, Hoàng Khải từng chỉ cho hắn nhà Lâm Mộc ở nơi nào, trong phòng tối đen.

Vật nhỏ ngụy trang vẫn ra khuông ra dạng. Không tin gọi em không ra, đánh không được tâm của em.

Trần Trạch cầm mũ trong tay, thanh thanh cổ họng.

"Lâm Mộc!!!"

Hắn xuất thân từ Mông Cổ, người Mông Cổ có chất giọng rất êm tai, tiếng ca của Mông Cổ đều thực mở mang, âm cao vút, từ âm thấp chuyển đến âm cao có thể làm cho da đầu người ta run lên, nghe ca khúc Mông Cổ, tâm tình không tốt cũng có thể bình phục.

Hắn là hán tử Mông Cổ, chất giọng tốt của người Mông Cổ hắn cũng có. Trung khí mười phần, đề khí rất mạnh.

Kéo cổ hô một tiếng Lâm Mộc, gọi mở hơn 80% nhà trong khu này, rất nhiều người đều mở cửa sổ, rướn cổ ra bên ngoài xem xem ai đang kêu.

Tiểu khu này thực im lặng, buổi tối rất ít có người đi ra, vừa rống cổ họng, ngao một tiếng, khiến cho những người này đều hiếu kì.

Lâm Mộc ở phòng khách chưa kịp đi thư phòng, y cũng nghe thấy. Đứng ở bên cửa sổ, xốc lên một cái khe hở nhỏ, nhìn xuống xem.

Trần Trạch cười cười.

"Lâm Mộc, em không mở cửa cho tôi, tôi liền đứng chỗ này hát cho em nghe, tôi hát đến khi em mở cửa cho tôi mới thôi."

Lâm Mộc cứng đờ, không thể nào, hắn đứng ở dưới lầu ca hát?

Lầu trên lầu dưới mở cửa sổ ra cười vang, còn ồn ào nói hát đi hát đi nha, anh bạn đến một bài đi. Anh hát không hay chúng tôi sẽ không ném vỏ dưa hấu đâu, thế nhưng anh khẳng định gọi không ra người kia.

Chuyện tốt đùa cỡ nào, anh đẹp trai mặc quân trang, vào buổi tối đứng dưới lầu cất giọng hát, đây không phải chuyện cực ít cực ít xuất hiện sao? Ai không hiết kì. Mọi người mở cửa sổ, ghé vào ban công, thò cổ xem.

Trần Trạch thanh thanh yết hầu.

Không có nhạc đệm, không âm nhạc, hắn chỉ dùng thanh xướng. Rất tự tin với giọng hát của mình. Trực tiếp hát bài cao cấp.

Khúc nhạc kinh điển.

Cưu Nhạn !

Giọng của hán tử Mông Cổ thực cao thực mở, vừa mở miệng đã có thể mang bạnvào thảo nguyên rộng lớn.

Hồng Nhạn, bay về phía nam,

Uống rượu cay, tại rót đầy, tối nay không say không về.

Vang dội, rộng lớn, rầm rộ, âm cao có thể khiến da đầu bạn run lên, không tự chủ được hãm sâu vào kích thích, rung động. Không chán không tầm thường, không đàn bà không õng ẹo, không có một chút hương vị phấn son, chỉ là giọng hảo hán thuần khiết, mang theo chút khàn khàn, thật cào vào lòng người. Giữa phá âm và không phá âm, lo lắng câu tiếp theo hắn lên không nổi, nhưng hắn lên được, gần như tê rống, làm cho người ta có cảm giác đang dùng sinh mệnh để hát mới gợi ra được sự cộng minh như vậy.

Chất giọng thật tốt, tất cả mọi người đều thích.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro