Chương 124: Xem xem, cổ của bác sỹ Lâm có dấu hôn

Một đêm này tam liên trưởng không ngủ được, sáu giờ sáng ngày hôm sau đã đến gõ cửa. Trần Trạch thật sự ăn xong tam liên trưởng, hai chiếc dũng sĩ có cần vội đến điên như vậy không?

Mà phải nói, chiếc jeep của tam liên thật sự rất phá, giống như xe đạp, trừ chuông không vang bởi vì nó không có chuông thôi. Xe jeep màu xanh thu dọn coi như sạch sẽ, nhưng mà nó chỉ có bốn chỗ ngồi, còn không có trần, chỉ có hai cửa xe chỗ điều khiển cùng phó điều khiển, còn rất nhỏ, không có tấm chắn thủy tinh, không có trần xe thì làm sao có cửa thủy tinh chứ, đèn phía trước còn bể một cái.

Tam liên trưởng không để Trần Trạch đi xe của bộ hậu cần nên lái chiếc này đến.

"Tôi thật tâm cảm thấy tôi làm bộ trưởng bộ hậu cần quá thất bại."

Trần Trạch dạo quanh xe Jeep một vòng, chậc chậc, hắn làm việc không tốt, bị Phan đại đội đánh cướp các loại quân nhu nhưng liên đội bình thường đáng thương như vậy hắn lại không phân phối xe mới. Lần này hắn trở lại quân khu phải xuống các liên đội khảo sát một chút, xe liên đội nào không tốt thì dứt khoát đổi luôn. Quốc gia gia tăng quân khoản, muốn có quân đội mạnh nhất.

Không thể vì mấy chiếc xe tàn này làm nhơ quân đội.

"Bộ trưởng, chúng tôi có dũng sĩ, chiếc xe này dứt khoát bán đồ nát đi."

Dũng sĩ chính là vương tôn công tử trong các loại xe, xe Jeep của bọn họ chính là xe lừa nhỏ, không có cách nào được.

Người so với người, tức chết người, ngay cả giữa các liên đem xe so xe phải đi bán đồ nát.

"Bán đồ nát sao được, không thể bán. Ném vào kho hàng đi."

Tam liên trưởng chớp mắt nở nụ cười.

"Đưa anh đi, đưa anh, dù sao chúng tôi cũng không có dùng."

Trần Trạch gật gật đầu, nát như vậy khẳng định không ai cần.

Tam liên trưởng hoan hô nhằm thẳng về phía dũng sĩ, nhào lên, cách một khoảng xa liền nhảy lại đây, sờ dũng sĩ như ôm vợ vậy. Dũng sĩ của tôi, đại gia hỏa lục sắc của tôi, nhìn mày liền thấy khí mười phần, mày thật đẹp trai nha, thật uy phong nha.

Dũng sĩ thật không phụ cái tên của nó, thật sự thực bá đạo, nhảy lên tiêu sái lái một vòng, cảm giác còn trâu bò hơn cả Hummer. Hừ, Phan đại đội, có bản lĩnh đến một vòng, xem xem Hummer của anh mau hay là Dũng sĩ của tôi mau.

Trần Trạch sờ cằm cân nhắc, hắn có nên đổi một chiếc như vậy hay không, chiếc dũng sĩ này thật sự rất soái. Lái ra chắc chắn chói mù mắt cả đám người.

"Điện hạ, em thích xe dũng sĩ không?

Trần Trạch bây giờ không có lúc nào không muốn chia sẻ với Lâm Mộc tâm sự của mình.

Lúc này Lâm Mộc vừa từ phòng bệnh trở về, liền nhận được điện thoại. Lần này y không có kéo vào sổ đen, cũng không trực tiếp cầm điện thoại ném ra ngoài cửa sổ, y biết Trần Trạch gọi không thông một cuộc điện thoại thì sẽ lập tức đổi số điện thoại thứ hai gọi tới, có kéo đen cũng như không.

"Dũng sĩ? Tàm tạm."

"Tôi dùng chiếc xe này đón em đi ăn cơm."

"Đến lúc lại nói, anh ở bên ngoài?"

"Không phải là tôi đang đi lấy xe sao? Nhưng cách chỗ em có chút xa, không thể chạy tới nhìn em. Đêm qua ngủ ngon sao? Có mơ thấy tôi không?"

"Thấy. Một con khí lớn luôn đuổi theo tôi."

Trần Trạch dừng một lát. Tự động bỏ qua những lời này.

"Hôm nay Phan Cách gọi điện thoại cho tôi, nói bên trên có người tới muốn can thiệp vào chuyện Khổng Bân nhưng không được. Phan Cách liên tục chiến đấu hăng hái đã bắt toàn bộ vây cánh của sót lại của gã. Điện hạ, em an toàn rồi, tôi không sợ có người trả đũa em nữa."

"Tôi liền chưa từng sợ."

"Em không sợ nhưng tôi sợ, tôi thật vất vả mói tìm được một người vừa ý, xem như thương như bảo bối trứng vàn, tổn hại một sợi tóc của em tôi sẽ đau lòng đến mức muốn chết muốn sống."

"Anh còn có chuyện khác không? Không có tôi phải đi làm."

"Có nha có nha, em đừng cúp điện thoại. Bảo nhi, bây giờ tôi muốn một nụ hôn chúc buổi sáng tốt lành của em."

Lâm Mộc không nói hai lời trực tiếp cúp điện thoại, đi tìm chết đi tên đại khốn kiếp, một ngày không chọc y thì không chịu nổi.

Mỗi ngày đều trêu đùa y, cũng không biết hắn lấy thời gian đâu ra, không phải nói bộ trưởng bộ hậu cần rất nhiều việc sao? Sớm muộn gì hôn cái lông gì, ngày hôm qua môi bị hắn cắn đau một đêm, y ướp đá vài lần mới giảm sưng, nghe Hồng Nhạn ngủ.

Đợi đã, đúng rồi, vì sao lại là bài Hồng Nhạn chứ, sao y lại nghe. Y không nhớ rõ có mở bài này, trước khi ngủ y chỉ mở nhạc rồi đọc sách đến mệt mỏi liền xoay người ngủ, y quá mệt mỏi không đi tắt loa, trước lúc ngủ y liền nghe thấy mấy câu 'uống cạn rượu lại rót đầy ~ đêm nay không say không về', sau đó liền không có ấn tượng. Y ngủ trễ, trong đầu lộn xộn mệt mỏi nên không đi quản.

Xâm nhập, Trần Trạch anh đại gia, bây giờ anh đang thẩm thấu, thẩm thấu từng chút vào sinh hoạt của mình. Anh đi thì đi, lưu lại dấu vết làm gì.

Về nhà liền ném cái cd có bài đó vào thùng rác. Đánh chết cũng không nghe.

Sinh viên gõ cửa tiến vào.

"Thầy giáo, hội thảo nghiên cứu học thuật đã chuẩn bị tốt, khách mời đều đến, chỉ chờ thầy bắt đầu hội nghị."

Lâm Mộc gật đầu một cái, đứng lên cầm tư liệu đã chuẩn bị tốt rời đi. Bệnh viện Võ Cảnh là một bệnh viện quyền uy, y lại là tinh anh nòng cốt của khoa u, loại hội thảo nghiên cứu học thuật này đều do y duy trì, bác sỹ khoa u toàn tỉnh đều sẽ tới tham gia. Y đã quen.

Vừa muốn đi, sinh viên ngượng ngùng giữ chặt y.

"Thầy giáo, thầy có cần, có cần che một chút không."

Lâm Mộc có chút kỳ quái.

"Che lấp cái gì, tôi có cái gì nhận không ra người ?"

"Không đúng không đúng, thầy giáo, là trên cổ thầy, có dấu."

Sinh viên có chút ngại ngùng, dù sao cũng vừa mới đến bệnh viện thực tập, không thể so với bác sỹ Lâm. Bác sỹ Lâm nổi tiếng toàn bệnh viện Võ Cảnh, bọn họ chỉ là bác sỹ trong suốt, còn đang trong kỳ học.

Lâm Mộc đột nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua, hắn ôm lấy mình cắn lên cổ, lúc y tắm rửa không soi gương, hôm nay đi làm có chút muộn, làm sao có thời giờ cẩn thận nghiên cứu bản thân, vội vàng bận rộn đi làm, xuống phòng bệnh cũng chưa kịp kiểm tra mình. Trong lòng kinh hoảng, thế nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài.

Y là người thanh lãnh, luôn kéo cự ly với người ngoài, dù là sinh viên mình mang cũng vậy, cao cao tại thượng, hoàn mỹ vô khuyết, sao có thể đánh nát mặt nạ chứ. Y lạnh mặt đi toilet, nâng cằm nhìn một chốc, anh đại gia Trần Trạch, mười tám đời tổ tông nhà anh, đồ dã man, nhà các anh hôn môi đều như vậy ? Không để lại dấu hồng thì không bỏ qua? trước mặt bao nhiêu người, anh bảo tôi làm sao vờ trang nghiêm đi họp?

Chẳng lẽ dánh băng cá nhân lên cổ? giấu đầu hở đuôi, càng ném mặt mũi.

Giết anh một ngàn lần, sau khi hội thảo chấm dứt phải gọi điện mắng chết anh, dám chạm vào tôi một đầu ngón tay nữa thì sẽ chặt toàn bộ móng vuốt của anh.

Giả liền giả đến cùng, ai mà không có thời tuổi trẻ, ai chưa từng yêu đương, quản được sao? người yêu của tôi nhiệt tình yêu đương, đây chính là chứng cứ. Ông đây cũng đến tuổi lập gia đình, sự nghiệp thành công còn không cho tôi yêu đương ngọt ngào sao?

Lâm Mộc chỉnh caravat một chút, kéo blouse trắng, mặt trầm như nước.

Lúc trở ra vẫn là vương tử ngạo khí mười phần không ai bì nổi.

Cho dù là trên cổ mang một dấu màu hồng, nhìn kỹ còn có vài dấu vết hồng nhạt, vậy cũng không thể thay đổi y thanh lãnh ngạo khí, vẫn khí thế áp người như cũ.

Trong lòng sinh viên cười thầm, thầy giáo của bọn họ cũng có tuổi trẻ, có người yêu nóng bỏng, điều này không kỳ quái. Xem ra chuyện tốt của thầy giáo cũng sắp đến, sắp kết hôn rồi.

Lúc Lâm Mộc đi ra, sinh viên nhanh chóng lấy lại nghiêm túc, vụng trộm liếc nhìn, dấu vết tồn tại như trước, thầy giáo vẫn bình tĩnh cao ngạo như vậy.

Trong lòng không khỏi giơ ngón cái với thầy giáo Lâm, thầy thật bình tĩnh nha.

Giả vờ không có chỗ hở.

Tuy rằng Lâm Mộc cảm giác mất mặt muốn chết, y đã mang dấu hôn đi đến phòng bệnh, y còn phải đối mặt với đám bác sỹ khoa u ưu tú toàn tỉnh, làm báo cáo học thuật, phát ngôn, mặt mũi y xem như ném sạch sẽ.

Trần Trạch, anh chờ ông đây, xem ông đây xử lý anh như thế nào.

Phía trên nhìn không ra, người ta liền đi họp như vậy.

Chậm rãi nói, về mặt học thuật y rất có quyền uy, nghiên cứu luận văn đều là tốt nhất.

Hội nghị hơn hai giờ, viện trưởng cũng tham gia. Y đứng ở trên đài, mang theo dấu hôn hồng tím, giơ tay nhấc chân tiêu sái vô cùng, đối mặt với các bác sỹ làm báo cáo, y còn có động tác quen thuộc, thích hơi hơi nâng cằm, dấu hôn càng rõ ràng.

Áo sơ mi màu tím nhạt hoa lệ ưu nhã quý công tử, blouse trắng chỉnh tề sạch sẽ, caravat ngay ngắn, nhưng trên cái cổ trắng nõn lại mang theo một dấu hôn nhìn thực chói mắt.

Đám bác sỹ không cần nói cũng biết, nở nụ cười. Nên làm nghiên cứu thì làm nghiên cứu, nên nghe báo cáo thì nghe báo cáo, nên ghi lại thì ghi lại, tuổi trẻ thật tốt. Bác sỹ Lâm còn trẻ tuổi, có bạn gái cũng không kỳ lạ nha.

Mẹ Đảng Hồng thì có chút kỳ lạ, Lâm Mộc có đối tượng ? Không nghe nói nha.

Phan Lôi biết không?

Thảo luận nghiên cứu chấm dứt, không thiếu bác sỹ đến bên người Lâm Mộc, không phải tiếp tục vấn đề mới nghiên cứu vừa rồi mà trực tiếp hỏi Lâm Mộc.

"Bác sỹ Lâm, sắp kết hôn rồi đúng không, kết hôn nhất định phải gửi thiệp mời mời chúng tôi đi uống rượu mừng đó."

Lâm Mộc cười nhẹ, gật đầu đồng ý.

"Nhất định nhất định."

Trong lòng lôi mười tám đời tổ tông nhà Trần Trạch ra mắng một lần, lại mắng tên đàn ông già không biết xấu hổ từ đầu tới đuôi mắng một lần.

Trần Trạch liên tục đánh hai cái hắt xì.

"Bộ trưởng, anh còn chưa hết bệnh sao?"

Tam liên trưởng đang rất hưng phấn nhưng vẫn có lương tâm, lái đại dũng sĩ, lên mặt, mông không để yên, lái xe còn không thành thật, lắc lư đầu, lái dũng sĩ đi về quân doanh, đã vậy còn cố ý đi lên chỗ có tảng đá, ổ gà nữa chứ.

Xóc nảy nhưng không dao động lớn, đây chính là vì tính ổn định của dũng sĩ, xe việt dã hoàn mỹ nhất, chính là chuẩn bị cho lục quân bọ họ hành quân gấp, tình hình giao thông thế nào cũng đều có thể tiến, không cần lo lắng mắc cạn bên trong ra không được, tính năng rất trâu bò, một cước dẫm ga trực tiếp xông lên khỏi hố. Thích, mẹ nó như vậy mới gọi là xe, mới gọi là dũng sĩ số một.

Trần Trạch xoa nhẹ mũi một chút. Không phải, thân thể hắn thật tốt, chút cảm mạo đó hắn hoàn toàn không để vào mắt, gánh được, uống thuốc uống nước vào đã sớm tốt, hắn thực hiểu rõ thân thể mình, về phần nói thân thể không tốt muốn nằm viện đều là lừa người, sao lại hắt xì liên tục vậy nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro