Chương 127: Cô vợ dũng sĩ của tam liên trưởng

Không phải cắn xé mưa rền gió dữ, cũng không phải tập kích bất ngờ, mạnh mẽ nhào lên cắn một ngụm liền chạy, thật giống như bọn họ là người yêu tình cảm thâm hậu, bởi vì cách biệt mà hôn môi, luyến tiếc, không nỡ rời, quyến luyến khó phân, môi dán môi. Một người đàn ông sắt thép lần đầu tiên để ý dịu dàng đối đãi với vị ca ca Lâm Đại Ngọc trong lòng như vậy, chạm một chút, tách ra một cm, nhìn thoáng qua phản ứng của Lâm Mộc, lại tiếp tục chạm hôn. Lại tách ra, lại đến một lần.

"Anh đại gia không dứt khoát một chút được sao."

Lâm Mộc phát hỏa, hôn nhẹ hoài, anh nghĩ mình là chim gõ kiến chắc. Có phải đàn ông không? Xem y là búp bê chắc.

Kéo cổ Trần Trạch lại, hôn lên, chạm đau mũi Trần Trạch cũng không quản, ôm lấy cổ hắn liền cắn.

Hôm nay hắn đến đúng lúc, tuy rằng thời gian không dài, nói không nhiều như trước kia, thế nhưng cho y ấm áp cùng an ủi nhiều hơn bất cứ lúc nào. Đêm đã khuya, sắp chia ly, một nụ hôn chia tay như vậy, rất tốt.

Ôm cổ hắn chủ động hôn môi.

Y là vương tử, y chủ đạo tất cả, bao gồm hôn môi.

Xoa đầu của hắn, tóc thực cứng, đâm đau lòng bàn tay, tê tê dại dại nhưng y vẫn xoa, ôm đầu hắn, há to miệng cắn môi Trần Trạch, học động tác của hắn trước đó, tách môi miệng ôm lấy đầu lưỡi hắn, mút lấy trêu đùa.

Nhưng mà, Lâm Mộc chủ động công kích mang đến ưu thế cũng chỉ kéo dài vài giây mà thôi, ngạnh hán có thể cho phép bị động sao? Trực tiếp đảo khách thành chủ, ôm chặt hơn, không, là trực tiếp ôm Lâm Mộc lên, mũi chân không chạm đất, ôm y song song với hắn, cùng hắn mặt đối mặt hôn môi, ép đầu Lâm Mộc về phía chính mình gia tăng áp lực.

Bảo bối, em luôn mang đến càng nhiều bất ngờ.

Ai có thể ngờ Lâm Mộc thanh lãnh sẽ nhiệt tình chủ động hôn như thế.

Ôm lấy liền không buông tay được, hôn tách không được miệng.

So keo còn dính chặt xé không rách, thời gian không đúng, hắn không có quá nhiều thời gian, nhờ ai đó đến kéo hai người bọn họ ra đi.

Lâm Mộc choáng váng, thân thể như nhũn ra, hôn môi kịch liệt khiến ngón chân y đều bất giác cuộn lên, thở dốc một chút, cảm giác được tay hắn vói vào áo tắm, rà qua rà lại nơi chân, cái mông tròn, thân thể bốc nhiệt, còn nóng bỏng hơn lúc ngâm trong nước tắm ấm áp, tim đập hơn một trăm năm mươi, y cảm giác được người đàn ông này dán cổ y thở dốc, nơi nào đó trên thân thể cứng rắn lên cọ xát một chỗ. Mỗi một hơi thở cực nóng thổi ra khiến sau lưng y run lên. Chỉ có thể ôm chặt hắn, để hắn chống đỡ hai người.

"Thật sự phải đi."

Trần Trạch vẫn không hóa thân thành dã thú, lưu luyến không rời rút tay ra khỏi làn da của y, chỉnh lại áo một chút cho y.

"Mấy ngày nay tôi tìm lấy cớ đi ra, tôi mời em ăn cơm. Ở chung với em lâu một chút."

Sau đó lấy thảm quân dụng trên sô pha khoác lên người Lâm Mộc.

"Bảo nhi, ăn no liền đi ngủ, đừng ép buộc chính mình."

Lâm Mộc buông tay ra, Trần Trạch đặt y xuống trước bàn cơm.

Rút lui, mắt không chớp nhìn Lâm Mộc, nhìn mắt hoa đào của y mọng nước, nhìn đôi môi bị chính mình hôn hồng, nhìn y từng ngụm thở dốc, buộc chính mình lui về phía sau.

Sờ soạng khóa cửa, mở cửa. Lúc sắp đóng cửa hôn gió Lâm Mộc một cái.

"Bảo nhi, tôi yêu em."

Cửa đóng lại. Giọng nói còn vọng trong phòng.

Người đàn ông già này, Lâm Mộc nở nụ cười, người đàn ông này nói thật sao? Được rồi, người này coi như không tồi. Cũng chỉ là không tồi, tuyệt đối sẽ không khen nhiều một câu.

Ăn đồ ăn nóng hôi hổi, uống canh, nháy mắt liền ấm áp.

Tìm ra một chai rượu đỏ, dù là tự rót tự uống y cũng sẽ không cảm thấy cô đơn. Có người lái xe qua lại bôn ba, gặp mặt chỉ được một giờ nhưng vì một giờ gặp mặt này hắn lại phải bôn ba qua lại gần hai giờ, nói không được vài câu, mọi chuyện lại làm tốt hết.

Mệt mỏicó người chăm sóc, cảm giác thật không tồi.

Tâm tình tốt, uống hết một chai rượu đỏ, tửu lượng của y không tồi, dù sao ngày mai cũng không đi làm, y uống rượu vừa ăn cơm vừa chờ. Y đang chờ điện thoại của Trần Trạch. Theo thói quen bình thường, hắn đến quân khu liền gọi điện thoại cho mình chúc ngủ ngon.

Quả nhiên gần một giờ, Lâm Mộc bò lên giường, tuy uống một chai rượu nhưng vẫn chưa ngủ mà ngồi đọc sách, điện thoại vang.

"Bảo nhi, vẫn chưa ngủ sao, tôi đến ký túc xá, em mau ngủ đi, đừng thức khuya."

"Ừ, tôi ngủ đây."

"Sáng mai tôi không gọi điện thoại cho em, làm ồn em ngủ không được."

"Tôi sẽ trực tiếp tắt máy."

"À, rồi, ngủ ngon một giấc, cái đó. . ."

Trần Trạch dừng một lát.

"Gì?"

Còn có việc?

"Hôn tôi."

"Đi tìm chết!"

Lâm Mộc tưởng hắn còn nói cái gì, hắn đến một câu không biết xấu hổ như vậy làm y trực tiếp cúp điện thoại, tháo pin, ngủ.

"Người yêu bé bỏng của tôi luôn thích nói mát."

Trần Trạch còn nghĩ đến nụ hôn một giờ trước, có nó là đủ, liếm môi vẫn còn nếm được hương vị của Lâm Mộc. Hắn thích.

Thật ra, bài Hồng Nhạn thật sự rất tốt nghe, nhất là vặn nhỏ tiếng tới như có như không, thực trợ ngủ. Buông điện thoại, xoay người liền có thể ngủ. Mệt đến mức tận cùng, ăn uống no đủ, cồn cũng giúp y, không đến hai phút đồng hồ đã ngủ.

Ánh trăng tiến vào tầng sáu, chiếu lên mặt Lâm Mộc, thật giống như ánh mắt người nào đó, bao phủ lấy Lâm Mộc.

Ánh trắng tiến vào ký túc xá quân doanh, Trần Trạch đang viết gì đó, đừng nghĩ hắn là một người quê mùa, hắn lên chiến trường nhưng vẫn là thạc sỹ ngành tin tức, bây giờ hắn đang nghiên cứu hạng mục tin tức quốc phòng.

Chẳng qua, viết viết, mệt nhọc, lúc thất thần viết năm sáu cái tên Lâm Mộc.

Cười một thoáng, dứt khoát bỏ tờ giấy có tên Lâm Mộc vào ngăn kéo, hút một điếu thuốc, hắn tưởng niệm người yêu bé bỏng của mình tới bao nhiêu mới có thể như vậy. Dứt khoát xoa xoa mặt, chuẩn bị ngủ.

Hắn và Phan Lôi hoặc tất cả bộ đội đặc chủng đều giống nhau, từng được huấn luyện đặc thù, hắn nghỉ ngơi ba bốn giờ là có thể lấy lại tinh thần, dù rạng sáng 3h hơn hắn mới ngủ, đến sáu giờ hôm sau dậy cũng vẫn đứng lên như thường.

Ngành hậu cần, trong đại lâu hành chính công tác không cần phải như các chiến sĩ đi chạy thao huấn luyện, đến tám giờ Trần Trạch mới phải làm việc. Sáu giờ hơn hắn thấy dậy đến sân thể dục, đánh quyền, luyện tập cách đấu, hít đất, chậm chạy một hồi, chân hắn vẫn không thể giống các chiến sĩ khác, chạy chậm một hồi sẽ đau.

Tam liên điều tra đi qua trước mặt hắn, tam liên trưởng thật sự là trâu bò, tam liên huấn luyện đều là hắn lái dũng sĩ đi phía trước hô to với quan binh tam liên, 'chạy mau, tốc độ nhanh lên, không đủ chuẩn buổi sáng không được ăn cơm.'

Trần Trạch ôm bả vai nở nụ cười, ai ai aiz~, xem xem, người không biết còn nghĩ tam liên là tân binh đại đội đặc chủng mới tuyển đấy chứ, tam liên trưởng rất kiêu ngạo, mang theo loa lớn, lái dũng sĩ khoe khoang toàn quân doanh, đây không phải càng làm khó bộ trưởng bộ hậu cần hắn sao? Trên sân thể dục, các vị liên trưởng trong liên đội đang huấn luyện khác đều dùng ánh mắt như dao nhỏ bắn sưu sưu sưu đến chỗ bộ trưởng bộ hậu cần, bất công, không trượng nghĩa!

Tục ngữ nói, người cuồng bị đánh, cẩu cuồng ăn gậy.

Tam liên trưởng lên mặt như vậy có nên dạy dỗ một chút không?

Đi ra bên ngoài sân thể dục, thấy tam liên trưởng lái xe lại đây hắn liền vươn tay ngăn lại.

Tam liên trưởng nhảy xuống mặt đầy tươi cười.

"Bộ trưởng anh có chuyện gì sao?"

"Ừ, sáng nay tôi bảo trợ lý đem tất cả phương tiện ngành hậu cần đưa đi bảo trì lại. Bộ hậu cần chúng tôi ra ra vào vào chọn mua chút gì cũng không phương tiện. Tam liên chỉ hoạt động trong quân khu thôi, anh cho chúng tôi mượn xe dùng vài ngày đi."

Tam liên trưởng 'ngao ô' một tiếng bổ nhào vào dũng sĩ liền không xuống. Bám chặt đại dũng sĩ, chết sống không buông.

"Bộ hậu cần các người thích xe của tôi, các người lái đều là Audi, tôi không tin bộ hậu cần đem hết xe đi bảo trì một chiếc cũng không có. Tôi thật vất vả mới có được dũng sĩ, nói thế nào tôi cũng không cho anh. Anh đừng tưởng tôi ngốc, anh có nhân cơ hội muốn thu lại xe của tôi không! Vương bát đản nào cáo trạng tôi trước mặt anh, có hâm mộ ghen tị hận tôi có dũng sĩ, bọn họ không có, chạy đến nói bậy tôi không! là lão Ngũ lão Lục hay là tên đuôi sói lão Nhị kia? Của tam liên thì chỉ có tôi được lái, tôi không cho ai khác lái đâu!"

Lão Ngũ Lão Lục lão Nhị là cách bọn họ xưng hô liên trưởng, lần lượt là liên nhị liên tam . . ., bình thường tam liên trưởng vẫn được gọi là lão Tam.

"Chỉ là đúng dịp, sáng nay xe của bộ hậu cần đều đưa đi dọn dẹp. Tôi còn chưa được lái dũng sĩ đâu, tôi coi trọng dũng sĩ của anh đó. Đưa chìa khóa xe cho tôi, trưng dụng một tuần."

"Không cho!"

"Tam liên trưởng, có cho hay không? Anh có thể suy nghĩ kỹ."

Trần Trạch ôm bả vai cười nhẹ, tam liên trưởng nhăn mặt thành bánh bao.

Hắn sợ bộ trưởng bộ hậu cần, lão hồ ly này thật nham hiểm, trong tay hắn nắm thực quyền, dám nói không sao?

"Dũng sĩ của tôi, vợ của tôi!"

Tam liên trưởng sắp khóc đến nơi. Ai lại bắt nạt người như vậy, hắn có xe mới mới được vài ngày, sao có thể thu hồi chứ. Nào có ai đưa vợ cho người khác.

"Hôm nay là cuối tuần, vừa lúc tôi muốn dùng xe, anh đưa chìa khóa xe tới bàn làm việc của tôi, buổi chiều tôi muốn dùng."

Trần Trạch thật sự không bắt buộc, hắn chỉ uy hiếp một chút mà thôi. Có thể không cho nha.

"Hôm nay anh phải làm tiểu nhân vong ân phụ nghĩa rồi, vợ của anh, anh thực xin lỗi em, hai chúng ta mới ân ái vài ngày, anh đã phải đưa em cho người khác, bá quyền chủ nghĩa hại chết người, quan đại đè chết tôi."

Tam liên khóc thét, vài vị liên trưởng trên sân thể dục cười to, ai bảo tam liên anh khoe khoang, anh cũng có hôm nay.

Trần Trạch xoay người đi về, khoát tay áo với tam liên trưởng.

"Buổi chiều, tôi muốn dùng xe."

Tam liên trưởng nhìn bộ trưởng bộ hậu cần bước chân khoan thai đi trở về, nghiến răng nghiến lợi.

"Vợ của ông đây, nói cái gì cũng không cho người khác, thù giết cha mối hận đoạt thê không đội trời chung. Tôi đánh không lại anh, tôi cũng chơi không lại tâm tư của anh, thế nhưng xe của tôi tuyệt đối không cho anh."

Ngẫm lại cái xe Jeep không có cửa kính xe có thể xem như phế phẩm đi bán sắt vụn kia, lại xem dũng sĩ người cao mã đại uy phong bát diện, tam liên trưởng ghé vào trước xe sờ lá chắn thủy tinh của dũng sĩ.

"Yên tâm đi, anh sẽ không giao em cho tên nham hiểm kia."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro