Chương 140: Hế lô, chào mẹ vợ
Trần Trạch rất nhanh liền nhận được MMS, mở ra vừa thấy, hình ảnh một con nhóc cười ngọt như kẹo hoa quả đập vào mặt hắn.
"Hừ, cười quyến rũ như vậy, đây là muốn thông đồng với Tiểu Mộc của tôi sao? Đáng tiếc cô phóng điện lầm rồi, em ấy chính là một khúc gỗ, gỗ cách điện, trừ khi ngâm mình ở trong nước của tôi mới có thể dẫn điện. Vô dụng, cô làm gì đều phí điện. Nên làm gì thì làm gì đi. Cô gái, cô chắc chắn không có khả năng thông đồng được em ấy, em ấy chỉ có thể thuộc về tôi."
Trần Trạch trực tiếp gọi qua.
"Đây chính là người đẹp mà em nói?"
Trần Trạch khinh bỉ đầy mặt.
"Thế nào? Thật xinh đẹp a, dạng cô gái nhẹ nhàng thoải mái, hiện giờ thực được hoan nghênh."
Lâm Mộc chính là cố ý nói, thực dễ thương đi, rất xinh đẹp đi, tốt hơn một tên đàn ông cao lớn thô kệch nhiều.
Cho ông chú biết mà tự ti.
"Điện hạ, chậc chậc, không phải tôi nói em, nhưng ánh mắt của em thật là gì kia a, khó trách đến bây giờ em vẫn cô đơn cưới không được vợ, ánh mắt thế này thì tuyệt đối không được. Cô gái như vậy mà đến quân khu cho tất cả chiến sĩ bình luận thì em xem có còn là đẹp nữa không?"
Lâm Mộc chuyển tới góc hẻo lánh.
"Ánh mắt anh mới có tật xấu, cô gái như vậy có cả một đội theo đuổi phía sau."
"Cái lông ấy, tôi nói cho em biết con gái thế nào mới dễ nhìn nhất. Đây là tiêu chuẩn của quân khu đấy."
"Tiêu chuẩn gì."
Kì lạ, quân khu cùng xã hội không giống nhau sao? Cô gái tươi mát thông minh xinh đẹp động lòng người, trang điểm hợp thời, ăn mặc dễ nhìn, mắt to cái miệng nhỏ nhắn có lúm đồng tiền, không phải tất cả mọi người đều thích sao?
Trần Trạch cười hì hì xấu xa.
"Eo to chân ngắn mông to, mặt tròn. Đây là mẫu phụ nữ tất cả đàn ông trong quân khu đều thích."
Lâm Mộc bưng lên một chén canh, đang uống một ngụm liền nghe đến hắn nói những lời này liền phun ra.
Vương tử kiêu ngạo cao quý giống Lâm Mộc, phun, thật sự phun nước .
"Thật sự, đây là thật."
Trần Trạch vẫn nghiêm trang giải thích. Căn bản không nhìn Lâm Mộc phụt một tiếng sau đó là ho khan kinh thiên động địa. Tiêu chuẩn hoàn toàn đảo điên a, con gái như vậy đặt ở trong xã hội hiện giờ khẳng định sẽ bị người ta nói, dù bộ dáng tốt cũng sẽ bị buộc giảm béo, nhưng vì sao lại nhận được sự yêu thích của các chiến sĩ trong quân khu chứ.
"Vi, vì cái gì?"
Lâm Mộc rất muốn biết vì cái gì.
"Eo to, mông to, thuyết minh có thể sinh con trai. Chân ngắn thuyết minh chạy mau, lúc luyện tập dã ngoại chắc chắn sẽ không tụt lại phía sau. Mặt tròn, thuyết minh đồ ăn trong căn tin quân khu không tồi, có thể ăn. Tuyệt không phải là loại con gái nũng nịu, mà là chiến sĩ, có thể kề vai chiến đấu, có thể cười thoải mái. Không cần cả ngày ôm ở trong tay dỗ dành, bình dị gần gũi, không có ngạo khí. Cưới vợ chứ không phải cưới công chúa."
Cái đó, lời Trần Trạch chính là tiêu chuẩn khác nhau, hắn không có cưới công chúa, nhưng hắn động chân tâm với vương tử, mà vương tử còn thuộc dạng không dễ hầu hạ.
"Nói hưu nói vượn."
"Không phải tôi đả kích em, điện hạ, em mà yêu đương với loại con gái đó thì chắc chắn là tự ngược, em ngẫm lại tính tình của em, em sẽ dỗ dành người khác sao? Em sẽ lòng tràn đầy yêu thương cô ta sao? Em mua quần cho cô ta, cô ta càng muốn váy, còn ghét bỏ em không hiểu cô ta, em sẽ lập tức mang cô ta đi mua váy sao?"
Lâm Mộc sờ khóe miệng một chút. Y thật sự sẽ không dỗ dành người khác, cô gái kia mà ồn ào với y thì y khẳng định đi thẳng không bao giờ liên hệ.
"Cho nên nói, điện hạ, loại con gái như kẹo hoa quả này em đừng suy xét nữa. Nắm tay em rồi nói dễ nghe, gọi em một trăm câu anh họ, làm nũng bán manh chơi xấu, không có lý nào em không khuất phục dưới sự dịu dàng của cô ta. Nữ sắc chính là dao hai lưỡi, thân cận không được."
"Chính là uống độc dược, sắc là dao hai lưỡi, nói như vậy, tôi nên Giới Sắc."
Lâm Mộc tiếp lời hắn.
"Đúng, đúng, trăm ngàn không thể dính vào loại con gái này."
"Giới Sắc, Giới Sắc, vậy liền từ bỏ tất cả tình duyên."
Lâm Mộc cắn môi cười trộm, cho hắn lừa dối chính mình, hắn nghĩ hắn là thầy giáo Triệu chuyên lừa người sao? Hắn tưởng rằng mình mới ba tuổi à, hay là hòa thượng chưa từng xuống núi, sư phó nói con gái là hổ, y liền tin sao.
"Không đúng không đúng."
Trần Trạch nghe những lời này không thích hợp, từ bỏ tất cả tình duyên? Đó không phải là muốn từ bỏ tình duyên của bọn nó sao.
"Tôi nói là nữ sắc, không phải nam sắc. Em muốn giới nữ sắc.",
"Không phải anh nói sắc là dao hai lưỡi sao?"
"Ai nha, không phải, nữ sắc không thể thân cận, loại nam sắc như tôi, em có thể nhận ."
Trần Trạch cảm thấy Lâm Mộc đào một cái hố to, hắn liền ngốc ngốc nhảy xuống đi. Bị lười, Lâm Mộc bẫy hắn.
Sốt ruột giải thích, đừng nha đừng nha, thật vất vả mới hôn ôm, giới sắc thì hắn thật sự sẽ cô độc a.
Lâm Mộc cười ra tiếng, đồ ngốc, lừa chết anh.
"Ai bảo anh lừa tôi?"
"Tôi sai còn không được sao? Điện hạ, em trăm ngàn đừng Giới Sắc, không phải, trăm ngàn đừng giới nam sắc, em ngẫm lại cho tôi đi."
"Hừ."
Mềm mềm hừ một tiếng, đùa với tôi? đùa chết anh.
"Nhưng thật sự, quân khu chúng tôi đều thích mẫu con gái tôi nói."
Lâm Mộc mềm nhẹ hừ một tiếng, Trần Trạch liền biết Lâm Mộc đang đùa hắn, sao có thể Giới Sắc a, thanh niên trẻ trung là lúc hưởng thụ sinh mệnh, Giới Sắc? Nếm được tình yêu ngọt ngào thì y chắc chắn sẽ không quên được.
"Ngày sau cũng cho tôi xem mẫu con gái đó, có lẽ tôi sẽ thích mấy cô gái mông to chân ngắn mặt tròn."
"Em thích loại đàn ông eo to lời ngon tiếng ngọt dỗ em vui vẻ nấu cơm cho em, hát tình ca cho em là tốt rồi."
Thối không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai như hắn. Tự đề cử mình a.
"Trên đời này chỉ có tôi thích hợp với em nhất, em đồng ý đi, Bảo nhi ngoan."
Lâm Mộc cảm giác lỗ tai nóng lên, ông chú này, chỉ biết trêu đùa người khác.
"Hôm nay không phản ứng anh, lăn xa một chút đi."
"Tiểu Mộc, con gọi điện thoại chưa xong sao?"
Tưởng Thu Thủy bắt đầu kêu con trai, mau tới đây, ánh mắt con gái nhà người ta vẫn luôn phiêu tới phòng bếp, chờ Lâm Mộc.
Trần Trạch cũng nghe được.
"Là mẹ em?"
"Ừ, mẹ tôi gọi tôi, tôi qua."
Lâm Mộc có chút luống cuống tay chân, thật giống như cậu nhóc yêu sớm, đang nói điện thoại cùng người yêu thì bị cha mẹ phát hiện – Kích động. Chung quy y nói điện thoại với một người đàn ông, người ta còn gọi y là bảo bối.
"Chào dì, cháu thích con trai của dì, ngài gả con trai ngài cho cháu đi. Cháu sẽ đối xử tốt với em ấy. Xin cho phép cháu gọi ngài một tiếng mẹ đi."
Trần Trạch xả cổ họng hô to, thông qua điện thoại, chấn đến mức lỗ tai Lâm Mộc phát đau, mẹ kiếp, lỗ tai ông đây sắp điếc, anh rống cái gì mà rống, thần kinh đáp sai tuyến sao.
"Câm miệng!"
Lâm Mộc xấu hổ.
"Mẹ vợ, con yêu Lâm Mộc con trai mẹ!"
Trần Trạch càng nghiêm trọng, nếu trong tay hắn có loa, khẳng định sẽ cầm loa rống lớn.
"Anh câp miệng cho ông đây!!!"
Lâm Mộc nắm di động gầm nhẹ, kêu to cái gì, y muốn điên a. Quên uống thuốc từ bệnh thần kinh viện chạy đến sao?
"Mẹ, con là con rể tốt của mẹ – Trần Trạch, mẹ!!!!"
"Tiểu Mộc, hình như mẹ nghe được một âm thanh kỳ quái."
Tưởng Thu Thủy đi đến phòng bếp, Lâm Mộc vốn không phát hiện mẹ y tới gần, mẹ y đột nhiên nói chuyện, sợ tới mức di động Lâm Mộc lạch cạch rớt xuống, y luống cuống tay chân bắt lấy di động, nhanh chóng tắt máy.
Hù chết hù chết , mẹ y xuất quỷ nhập thần đi đường không tiếng động a, sao lại đột nhiên xuất hiện, vừa rồi Trần Trạch động kinh kêu to, mẹ y nghe thấy được sao?
"Không, không có, bạn con nói giỡn với con thôi."
"Sao mẹ lại nghe có người gọi mẹ a."
Trong lòng Lâm Mộc đã đem Trần Trạch cắn xé một nghìn lần, lão khốn kiếp này, hắn liền thích động kinh, đùa với lửa.
Tưởng Thu Thủy xem xem di động Lâm Mộc, là giọng một người đàn ông hô to mẹ, sao Lâm Mộc lại có một người bạn không quá bình thường a.
"Cái đó, hắn uống nhiều, làm binh uống vào liền nhớ mẹ, đã vài năm không trở về nhà."
Lâm Mộc nói dối cũng sẽ không chớp mắt .
Tưởng Thu Thủy vừa nghe liền mềm lòng ghê gớm, con trai đi lính xa nhà thật làm người ta đau lòng, còn trẻ rời nhà còn chưa trưởng thành, ở quân đội vài năm đều thành đàn ông. Có khổ có mệt, quanh năm suốt tháng không thể về vài ngày, sinh bệnh cũng không có mẹ quan tâm. Khẳng định trong lòng không dễ chịu.
Trong ánh mắt rưng rưng nước.
"Đây là lý do vì sao mẹ kiên trì không cho con ở lại quân đội làm quân y. Chỉ sợ con quanh năm suốt tháng không về được nhà, nhớ mẹ cũng không gặp được. Mẹ nhớ con cũng không gặp được con. Ngày mai, con gọi bạn con tới nhà chơi, cứ xem mẹ trở thành mẹ cậu ta là được. Miễn cho nhớ mẹ la to, thật đáng thương."
Lâm Mộc vội gật đầu, nhưng trong lòng phỉ nhổ, Trần Trạch tên thần kinh thô như cột điện này, mang hắn về nhà? Hắn gặp mẹ mình nói câu đầu tiên khẳng định là, mẹ vợ, con yêu con trai của mẹ.
Đây không phải không có việc gì đi tìm việc sao?
Đánh chết cũng không mang về.
"Đi, bảo mẫu mau nấu cơm , chúng ta cùng Phàm Phàm nói chuyện phiếm."
Tưởng Thu Thủy mềm lòng, hay động tình, nước mắt là vũ khí, cũng là phương thức biểu đạt cảm xúc. Thế nhưng ở trước mặt con trai, tất cả tâm tư đều ở trên người con trai. Lôi kéo Lâm Mộc ngồi xuống sô pha.
Tưởng Phàm cười thực thoải mái với Lâm Mộc, Lâm Mộc lại nghĩ tới tiêu chuẩn người đẹp Trần Trạch nói, eo to chân ngắn mặt tròn, đặt lên người Tưởng Phàm trên người, cô bé này nếu có mặt bánh bao, dáng người màn thầu, kỳ thật cũng rất được. Từ kẹo hoa quả biến thành bánh bao thịt.
Bưng lên một ly trà, nhanh chóng che dấu nụ cười nơi khóe miệng. Không được, Trần Trạch, ôn chú khốn kiếp này, sao anh cứ xâm nhập vào sinh hoạt của mình, còn có, sao mình làm cái gì cũng nhớ tới anh ta.
Lắc đầu, khôi phục thành Lâm Mộc bình thường, lạnh nhạt, thanh lãnh.
"Anh họ, em tới nơi này thật nhiều ngày rồi, nghe người khác nói nơi này có không ít điệp điểm du lịch, phong cảnh không tồi, anh có thể bớt chút thời gian mang em đi dạo được không."
"Không có gì hay, cũng chỉ là công viên núi đá, đầy núi là cây cối, trừ dã thú chính là cây, khó coi."
"Phàm Phàm lần đầu tiên đến, con là anh, mang em đi tham quan đi."
Tưởng Thu Thủy vẫn tận lực tác hợp, tuy rằng con trai thản nhiên không có hứng thú.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro