Chương 141: Em họ lăn xa một chút, chán ghét cô

"Mẹ, con bề bộn nhiều việc, mấy ngày hôm trước mỗi ngày con đều có hai ba cuộc giải phẫu, có đôi khi phải làm việc đến nửa đêm, vốn định hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai con còn phải làm việc tiếp."

"Aiz, làm việc không có chuyện làm mãi không xong. Con dành ra một ngày mang Phàm Phàm đi dạo một vòng đi. Cuối tuần nay liền đi."

"Mẹ......"

Tưởng Thu Thủy lấy ra khăn tay, lau khóe mắt một chút.

"Con trai lớn không cần mẹ nữa a."

"Được được được, con đi, con đi được chưa. Mẹ nha, cũng đã lâu rồi con không mang mẹ đi dạo, cuối tuần, con mang mẹ theo ba con còn có em họ đi chơi. Như vậy được rồi đi."

Y mới không cần một mình đi chơi con con gái, có thời gian không bằng ở nhà xem video giải phẫu.

Tưởng Thu Thủy không ngờ con trai nói vậy, bà muốn hai người trẻ tuổi đi giao du bồi dưỡng cảm tình, mang theo mẹ thì tính là chuyện gì.

"Con muốn hiếu thuận ba mẹ a."

Lâm Mộc cười ôn hòa nhu thuận, trực tiếp ngăn lời mẹ y đang muốn nói lại.

"Tiểu Mộc, con biến thành xấu."

Đem Thu Thủy liếc con trai, con không nghĩ muốn đi ra ngoài một mình đúng không.

Lâm Mộc cười lắc đầu, mẹ có kế Trương Lương, con có quá Tường Thê.

"Không cần miễn cưỡng anh họ, anh họ bận rộn, con không vội, dù sao từ nay về sau con cũng đi làm ở thành phố này, chỉ cần anh họ có thời gian, lúc nào con cũng có thể."

Lâm Mộc nhịn xuống không trợn trắng mắt, em họ, cô giả dối quá đi. Rất nhu thuận ngược lại cảm giác cô gái này có tâm cơ rất nặng.

Loại con gái này mới đáng sợ nhất. Con gái mà ăn nói không để ý gì là thẳng thắn nhất, tâm tư gì cũng hiện trên mặt, nhưng loại con gái ngoài mặt cười với bạn, nhưng tâm tư lại cong cong quẹo quẹo, bắt được tâm tư cha mẹ là tưởng rằng đã được việc.

Nhưng cô ta quên, luật hôn nhân nói, quan hệ huyết thống trong vòng ba đời không thể kết hôn.

Giữa trưa Lâm tổng tham mưu về nhà ăn cơm, thấy con trai ngồi trên sô pha đọc sách, Tưởng Phàm ngồi ở một bên muốn nói chuyện nhưng y lại xa cách. Con trai vẫn kiêu ngạo, con trai là niềm kiêu hãnh của Lâm tổng tham mưu.

Lâm Mộc vừa nhìn thấy ba về nhà, lập tức đứng lên như được đặc xá.

"Ba, đã lâu không nghe thấy ba hát hí khúc , đi một chút, con và ba đi hát một đoạn."

Lâm Mộc sắp phiền chết, mẹ cố ý chế tạo cơ hội cho y không để y trở về phòng ngủ nướng, nhất định phải ngồi cùng em họ còn mẹ thì vọt đến phòng bếp, nói thật, mẹ y thật là bị nuông chiều lớn lên đến bây giờ, rất ít nấu cơm , cũng chỉ biết pha nước đường làm vài món luộc đơn giản, bảo mẹ y làm một bàn cơm lớn thì thật không có khả năng, mẹ y đi phòng bếp không phải là quấy rối sao?

Cầm một quyển sách y lên xem, thật vất vả thấy ba về nhà, nhanh chóng làm con ngoan.

"Đang đói bụng thì làm sao hát hí khúc được."

"Ba ba. Đói mới đi hát để có tinh thần, đặc biệt muốn nghe ba hát án trảm mĩ, đi, con với ba đi hát một đoạn."

Lôi kéo ba liền đi ra ngoài.

"Con để ba cởi áo khoác đã nào."

Lâm tổng tham mưu thật thương con trai.

"Hát cái gì, sắp ăn cơm rồi, ngồi đó nói chuyện. Lão Lâm, đừng đi ."

Tưởng Thu Thủy chớp chớp mắt với bạn già, Lâm tổng tham mưu bĩu môi với con trai, không có biện pháp.

Lâm Mộc chu miệng một chút.

"Trò chuyện đi, Tiểu Mộc, ba có chuyện muốn nói với con. Đi, chúng ta đến thư phòng."

Chỉ cần không ngồi đối mặt với Tưởng Phàm thì đi đâu cũng được. Thư phòng của ba y không có roi da, y mới không sợ đến ở chung với ba như Hoàng Khải.

Đóng cửa phòng lại, Lâm tổng tham mưu nhìn trái nhìn phải con trai.

"Hôm nay ba đi Quân bộ, nghe nói một việc. Tiểu Mộc, mấy ngày hôm trước con bị tập kích ? Thiếu chút nữa gặp chuyện không may? Nếu không có người giúp con có phải bây giờ ba với mẹ con chỉ có thể thấy con ở trong mộ địa hay không? Con này, sao không nói cái gì với ba, bị thương không? Lúc ấy con nên về nhà, ba không tin ai dám đụng đến con trai ba. Bọn họ bắt nạt người như vậy, con nói với ba, ba xử hết bọn chúng."

"Con không sợ hắn, con chỉ tức giận, con nghĩ chuyện của mình tự mình giải quyết, không muốn dựa vào người khác."

"Ba cũng ở Quân bộ nghe người khác nhắc đến chuyện này, nói người tập kích con tập kích bộ trưởng bộ hậu cần, quân khu hạ lệnh bắt người. Ba hỏi Phan Cách, biết đại khái sự tình, bộ trưởng bộ hậu cần cũng vì bảo vệ con, nếu không có cậu ta, con liền gặp nguy hiểm. Đã cảm ơn người ta chưa?"

"Có."

Ánh mắt Lâm Mộc né tránh.

"Ba, tên Khổng Bân thật là tội ác tày trời, nhất định không thể tha. Tập kích con không tính, tập kích Trần Trạch không tính, người bị giết hại bao nhiêu a, làm nhiều việc ác, nguy hại dân chúng, còn có người biện hộ cho hắn. Chuyện này không thể cho qua."

Không từ mà biệt, gã tập kích Trần Trạch, vết thương trên cổ Trần Trạch tính thế nào? Trần Trạch cứu chính mình, đây là sự thật, thế nhưng y muốn giúp Trần Trạch báo thù, bắn chết gã trong lòng mở nhả được khẩu ác khí.

"Ba đã nói với Phan Cách, ai dám biện hộ cho gã, nộp tiền bảo lãnh gã đi ra ngoài thì bảo tới tìm ba. Quân khu không nhúng tay vào sự vụ địa phương thế nhưng gã không nên động con ba, mắt mù hay sao mà dám động vào con? Nửa đêm ba dẫn người trực tiếp đi giết gã."

Lâm Mộc nở nụ cười, y có một người ba bao che khuyết điểm.

Trần Trạch cũng bảo hộ y như vậy, vận dụng lực lượng quân khu, dứt khoát kéo quân khu vào bảo hộ y, dùng phương thức trực tiếp nhất diệt Khổng Bân. Mặt kệ gã dã man bưu hãn lưu manh cỡ nào, gã cũng không động được vào quân đội. Chuyện này thật sự mà nói thì do Trần Trạch lạm dụng chức quyền. Vì y mà Trần Trạch nhọc lòng, đây là phương thức Trần Trạch bao che khuyết điểm.

"Ba không dám nói cho mẹ con, bà ấy nhiều nước mắt, biết khẳng định sẽ ôm con khóc. Con trai, ba biết con không muốn mượn dùng lực lượng của ba, cảm giác như con chưa lớn lên vậy, muốn tự mình giải quyết chuyện của mình, nhưng mà, lần sau đừng lỗ mãng như vậy."

"Dạ."

Lâm tổng tham mưu xoa xoa tóc con trai.

"Thằng nhóc này, cánh cứng rắn ."

Lâm Mộc cười hì hì giả ngu.

"Ba ba, con không thích cô Phàm Phàm kia, mẹ cứ ép con, quan hệ huyết thống trong vòng ba đời không được kết hôn, ba muốn có một đứa cháu ngốc sao."

"Bà ấy chỉ ở nhà nhàn chán thôi, không cần xen vào chuyện này, yên tâm, ba không đồng ý ."

Lâm Mộc hớn hở mặt mày, y biết ba có sức chống đỡ nhất, dù mẹ có càn quấy nói bậy, y cũng có đội hữu, có thể cùng nhau bãi bình mẹ, từ nhỏ đến lớn, hai cha con bọn họ đều đứng cùng một chiến tuyến.

"Hôm nay chúng ta uống một chén đi."

Lâm Mộc vui vẻ, lúc ăn cơm cụng ly với ba mặc kệ Tưởng Phàm có ăn cơm hay không, nói thật, dù y yêu đương với con gái cũng sẽ làm con nhà người ta tức giận bỏ chạy. Y thật sự không biết dỗ dành con gái vui vẻ, càng không che chở bạn gái , có cô gái nào có thể chịu được a.

Một bàn ăn cơm, đều là Tưởng Thu Thủy tiếp đón Tưởng Phàm ăn cơm.

"Anh họ, gắp dùm em chút rau xanh."

Tưởng Phàm bưng bát cơm làm nũng với Lâm Mộc.

"Cách em không xa, chính em vươn tay gắp đi. Ba ba, hiện giờ không phải quân đội nói tăng cường vũ trang sao? Sao thế này, con thấy có người lái một chiếc xe Jeep thực cũ, như đống đồng nát còn lái ra đường."

Cũng nên lừa một chiếc xe cho Trần Trạch, cái xe nát của hắn nói ra thật dọa người. Hắn là bộ trưởng bộ hậu cần, cũng nên có phương tiện giao thông tốt một chút.

Lâm Mộc nói với ba mấy chuyện đứng đắn, không thèm liếc Tưởng Phàm một cái.

Tưởng Phàm bỏ thêm một ít gà xào chua cay vào bát Lâm Mộc.

Lâm Mộc đặt chén xuống.

"Dì, lấy cho con một chén cơm khác."

Cái bát đó y không dùng nữa, hành động này làm cho hốc mắt Tưởng Phàm ướt át, rất đả thương người, chỉ gắp thêm cho anh họ ít đồ ăn mà trực tiếp ném bát, đến anh họ chán ghét cô bao nhiêu.

"Phàm Phàm, Tiểu Mộc không thể ăn cay cho nên mới đổi bát."

Tưởng Thu Thủy an ủi Tưởng Phàm, Tưởng Phàm chu miệng tội nghiệp như sắp khóc , trong lòng bà trách cứ con trai, thằng nhóc này không ăn cũng đừng trực tiếp ném bát, từ chối gọn gàng dứt khoát như vậy không phải là kéo cừu hận sao?

"Anh họ, em không biết anh không thể ăn cay, về sau em khẳng định không gắp đồ cay cho anh. Anh nếm thử cái này, hương vị rất tốt ."

Tưởng Phàm không giẫn dỗi, tiếp tục gắp đồ ăn cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc nhận lấy bát bảo mẫu đưa tới. Cổ tay chuyển liền né tránh Tưởng Phàm, thản nhiên bỏ Tưởng Phàm qua một bên.

"Con người của tôi yêu sạch sẽ nghiêm trọng, vẫn luôn tự mình ăn, đũa người khác dùng qua gắp đồ ăn cho tôi, trong lòng tôi sẽ không thoải mái."

Người ta còn kém nói thẳng, tôi chê cô bẩn.

Tưởng Phàm nhẫn nhịn lần nữa, cảm giác tất cả ảo tưởng về y trước đây đều đi chết, trời ạ, vị này thật là rất khó hầu hạ, cũng hầu hạ không được, siêu cấp không được tự nhiên.

Không biết nên làm thế nào tới gần y, bày ra thiện ý sẽ bị khinh bỉ, chủ động người ta sẽ chán ghét thấy phiền, như có một tầng cách ly trong suốt, thấy được lại đụng chạm không được.

Nói dối, Lâm Mộc nói đều là lời nói dối, y ăn cơm với Trần Trạch sao không có tật xấu này, Trần Trạch gắp cho y cái gì y liền ăn cái đó, sao không ghét bỏ Trần Trạch a. Cũng chưa phát bệnh sạch sẽ lần nào.

Đây không phải là xem người mới hành xử sao, Trần Trạch khiến y thoải mái, Tưởng Phàm lại làm y chướng mắt.

Mạnh miệng nói ông chú lăn xa một chút, đừng bao giờ xuất hiện, nhưng mà, y đã bất tri bất giác quen thuộc Trần Trạch, đã nói bọn họ là trời đất tạo nên một đôi, từ ngay lúc ban đầu, Lâm Mộc rất ít phát tác các loại mâu thuẫn với người xa lạ, ít nhất sạch sẽ không có phát tác. Cho phép Trần Trạch tới gần, cho phép Trần Trạch xâm nhập địa bàn của y, thậm chí hôn môi y, đánh phi cơ.

Không phải y ghét bỏ đũa người khác dùng dính nước miếng sao? Nhưng y ăn bao nhiêu nước miếng của Trần Trạch rồi?

Thừa nhận đi, thật ra trong lòng y đã tiếp nhận Trần Trạch, mạnh miệng cái gì, không được tự nhiên cái gì a.

"Đúng rồi, Tiểu Mộc, bộ trưởng bộ hậu cần là bạn con, còn giúp con một lần, con mời cậu ta đến nhà chơi để ba cảm ơn người ta nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro