Chương 143: Lâm Mộc, không cho em đi với em họ

Đợi mười giây, gã tưởng rằng đau đớn còn tiếp tục, không ngờ không có ai. Ngẩng đầu nhìn xem. Thật sự không ai.

Khổng Bân nghĩ nếu không có đau đớn thì gã sẽ cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác. Gã đứng lên che xương sườn tiếp tục chạy ra bên ngoài. Qua cửa thứ nhất, chạy đến cửa thứ hai, xông qua cửa thứ hai, Phan Cách đứng đằng sau lưng gã đi đến, lặng yên không một tiếng động chộp lấy một bàn tay của gã, một bàn tay khác che miệng gã, mạnh mẽ bẻ cánh tay gã, xoay cổ tay trực tiếp ném qua vai. Tiếng kêu thảm thiết bị chặn ở trong miệng gã. Sau đó dùng lực đẩy Khổng Bân đi về phía trước.

Đi thôi, cửa thứ ba Lâm Mộc chờ.

Khổng Bân không dám đi, thật sự, gã cảm giác đó là một cạm bẫy, bây giờ gã tiến thối lưỡng nan.

Nơm nớp lo sợ đến cửa thứ ba, không ai, thật sự không có người tập kích gã. Khổng Bân phồng lá gan, chịu đựng thân thể đau đớn đi về phía trước, đi đến một nửa thì một con dao giải phẫu bay sát qua lỗ tai gã, mạnh mẽ quay đầu, không có người, gã vẫn nhìn không thấy người.

Nuốt nước miếng một chút, xoay người đi về phía trước, ngay sau đó một con dao phẫu thuật lướt qua động mạch cổ của gã, dao giải phẫu thực sắc bén, lợi hại sát qua cổ gã lưu lại một vết thương dài tinh tế, giống như đúc vết thương mấy ngày hôm trước lưu lại trên cổ Trần Trạch khi bị uy hiếp.

Ngay tại động mạch, vị trí không thay đổi. Cá xem, ngay cả chiều dài miệng vết thương cũng giống nhau.

Khổng Bân chạy vội về phía trước, đáng tiếc tốc độ dao giải phẫu nhanh hơn tốc độ gã bôn chạy, sát qua huyệt Thái Dương của gã, lại một dao giải phẫu bay tới, máu tươi chảy ra.

Khổng Bân kêu thảm đánh về phía cửa thứ tư.

Lâm Mộc chơi dao giải phẫu trong tay.

"Hừ, ai bảo xuống tay với Trần Trạch, lưu lại vết thương trên người anh ta, tôi liền lưu lại sẹo trên người anh."

Đây là Lâm Mộc bao che khuyết điểm? Không phải, là Lâm Mộc trả thù đi. Miệng y cứng rắn nói không có cảm giác với Trần Trạch, cái gì cái gì, Trần Trạch bị thương một chút xíu y liền ghi hận đến bây giờ, lưu đến bây giờ trả thù. Y ra mặt thay Trần Trạch.

Thật ra y đã sớm động tâm với Trần Trạch, chỉ là mạnh miệng mà thôi.

Khổng Bân dọa tè ra quần, thật sợ hãi. Gã không biết vì sao lại bị dao giải phẫu đuổi theo đến cửa thứ tư, cửa thứ tư cũng không ai, thật sự, gã chạy đến cửa thứ năm mới xuất hiện hai người, một trước một sau, mặc quần áo quản ngục. Vây gã ở giữa.

Khổng Bân nhìn hai người này người cao mã đại, Phan Lôi cười thực sáng lạn với gã. Cười sáng lạn nắm tay cũng thực có lực, một quyền liền đánh bay gã đến chỗ Trương Huy, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, tìm không thấy đông tây nam bắc, một quyền lại đánh bay gã trở về.

Trái một quyền phải một quyền, anh tới tôi đi, Khổng Bân bị hai anh em bọn họ làm trở thành cầu lông, đánh qua đánh lại, Phan Lôi còn kêu lên cao, áp sát, chính giữa. Phốc một tiếng, mũi xuất huyết.

Mặt Khổng Bân trở thành đầu heo, ánh mắt sưng to nhìn không thấy đường. Vài hiệp sau, Khổng Bân tiểu ra quần, quỳ rạp trên mặt đất rốt cuộc không đứng dậy được. Giãy dụa bò trở về.

Gã không muốn ra trại tạm giam, gã không đi, chết cũng chết ở đây, ai biết ngoài cổng lớn còn có ai không, có quân đội chờ gã trực tiếp bắn gã không. Những người này có lai lịch gì, sao có thể chạy đến trại tạm giam đánh người.

Khổng Bân thống khổ, gã sai lầm, thật sự sai lầm, gã đắc tội người không thể đắc tội. Bị đánh đau như vậy, bị dọa tiểu, hù chết, cũng xứng đáng.

Anh em hoan hô một tiếng, cuối cùng Phan Lôi đánh một quyền làm gã choáng váng.

Over ! toàn thắng !

Hừ, Khổng Bân không chết chính là mấy tên này thủ hạ lưu tình, tùy tiện một người đều có thể muốn mạng của gã, gã phải cám ơn trời đất, cảm ơn Phan Cách vẫn kiên trì đi con đường pháp luật bình thường.

Kề vai sát cánh uống rượu đi thôi, Lâm Mộc xem như triệt để buông xuống cục tức này! Thống khoái.

Trần Trạch gọi điện thoại cho Lâm Mộc. Đã mấy giờ rồi sao hắn gọi điện thoại vài lần điện đều không tiếp, chẳng lẽ lại đi công tác? Chẳng lẽ mẹ vợ hắn đưa cô gái kia đến phòng Lâm Mộc ?

Hắn thật sự rất muốn nói với mẹ vợ, mẹ à, con trai mẹ theo con mới có thể hạnh phúc, cô gái đó không được.

Mười giờ hơn gọi điện thoại vẫn không có người tiếp, đây không phải chuyện đương nhiên sao? Khi đó Lâm Mộc đang báo thù cho Trần Trạch, phóng Khổng Bân vài con dao giải phẫu.

Hơn mười một giờ, đám anh em vừa bưng lên ly rượu, Trần Trạch lại gọi điện tới.

"Điện hạ, em đang làm gì vậy?"

"Uống rượu."

Tâm tình Lâm Mộc rất tốt, trực tiếp bưng lên một ly rượu cụng ly với các anh em.

"Với ai, chẳng lẽ em mang theo cô em họ của em đi bar chơi?"

Thanh âm thực ồn ào, âm nhạc, tiếng cười đùa, tiếng cụng ly, Trần Trạch nhíu mày một chút.

"Anh em chúng tôi đang chơi. Đồ ngốc, đừng cướp rượu của tôi, đại gia, đó là rượu của tôi !"

Hoàng Khải nhìn Lâm Mộc gọi điện thoại không uống rượu, dứt khoát trộm ly rượu của Lâm Mộc, phụ huynh bọn họ nói, không thể uống quá nhiều, ra định lượng cho hắn hôm nay không thể vượt quá mười ly, hắn trộm uống rượu của Lâm Mộc là có thể uống mười một ly.

Lâm Mộc chém giết, Hoàng Khải không trả cho y.

Trần Trạch yên tâm nở nụ cười, cùng đi với đám anh em không có con gái, hắn yên tâm.

"Tôi cũng muốn uống rượu với mọi người. Mọi người uống đến mấy giờ vậy. Bây giờ tôi đi tụ họp với mọi người."

Đám anh em của Lâm Mộc hắn đều quen biết, thật tốt, uống rượu với bọn họ, vừa có bạn bè vừa có người yêu, ở chung muốn uống thế nào cứ uống, quậy phá thế nào cũng sẽ không có vợ gọi điện tới nói uống nữa không về thì anh cũng đừng về nữa.

"Mọi người uống đi, tôi đi về trước. Bảo bảo của tôi rời khỏi tôi thì ngủ không được sâu."

Còn không đợi Lâm Mộc nói cái gì, Phan Lôi đã mở miệng trước, Phan Lôi ở nhà luôn hận không thể dính trên người Điền Viễn. Rời đi một chút hắn sẽ nhớ Điền Viễn. Uống một chén rượu liền chào đi về.

"Hả? Tôi cũng đi xem xem lão gia nhà thôi, hôm nay em ấy trực đêm ban."

Trương Huy cũng muốn đi.

"Phu nhân, chúng ta không say không về đi."

"Về nhà, ngày mai anh phải đi lên tỉnh để họp."

Lâm Mộc nhún vai.

"Anh đừng đến đây, chúng tôi tan. Ngày mai đều có chuyện phải làm. Buổi tối anh tới đây rồi lại quay về, đêm nay anh không tính ngủ sao?"

"Vậy cuối tuần sau đi, cuối tuần sau tôi tới tìm em, chúng ta kêu bọn họ cùng nhau đi uống rượu."

Bọn họ giải tán cũng quá nhanh, vừa nói về cùng vợ ở nhà thì chạy còn nhanh hơn thỏ bị chó rượt. Lâm Mộc lại thành người về cuối cùng.

Trần Trạch rất thích kiểu tụ họp như vậy, dắt cả nhà đi không có cô gái nào, không cần ăn kiêng, chay mặn không cố kị, chơi đùa cười cười, uống rượu, là chiến hữu, là anh em, quan hệ tốt, cảm tình tốt.

Lâm Mộc uống rượu, trực tiếp gọi xe về nhà.

"Cuối tuần sau? Không được."

Tâm tình tốt uống hơi nhiều, Lâm Mộc hoàn toàn thả lỏng, ngã vào ghế sau xe taxi, lười biếng.

"Làm sao? Vì cái gì không được, em không nhớ tôi sao. Giới thiệu tôi cho bọn họ, thật ra không cần quá long trọng, tôi và bọn họ đã sớm quen biết, cùng nhau uống chén rượu bồi dưỡng cảm tình là được."

"Cuối tuần, mẹ tôi hạ chỉ bảo tôi đưa em họ đi chơi."

Trần Trạch xoạch một phát đứng lên. Là sao thế này, mẹ vợ hắn hố hắn sao, mẹ vợ hắn sao có thể tặng Tiểu Mộc Đầu cho người khác. Trong khoảng thời gian di động gọi không thông này, mẹ vợ hắn đã làm gì với Tiểu Mộc Đầu của hắn.

"Không cho đi. Mẹ vợ tôi sao có thể giao em cho cô gái khác, em là của tôi."

"Anh nghĩ rằng tôi muốn đi sao. Mẹ tôi khóc cho tôi xem, tôi có biện pháp gì. Tôi thấy kỳ lạ, lúc này có cái gì chơi vui, thâm sơn cùng cốc, cô ta không sợ có độc trùng dã thú dọa khuê nữ thanh thuần như cô ta sao."

Lâm Mộc mở một nút áo, nấc một cái.

"Cho nên nói đi chơi với tôi vui hơn, em thích chơi bungee tôi cũng sẽ cùng nhảy xuống với em."

"Ngây thơ, cuối tuần anh đừng lại đây, tôi phải đi với cô em họ kia. Mẹ tôi nói tôi không thể không nghe, bà ấy mà khóc là tôi không có biện pháp."

"Mẹ vợ tôi sao có thể như vậy, bà ấy muốn dùng nước mắt làm em chết đuối. Có phải tôi cũng khóc cho em xem em mới có thể nhường cuối tuần cho tôi không. Tôi rất nhớ em, có thể ngắn ngủi đoàn tụ với em còn bị tước đoạt, mẹ vợ tôi rất không hiểu được nỗi khổ yêu tương tư ."

Trần Trạch thực không hài lòng, dựa vào cái gì hắn phải nhường Tiểu Mộc Đầu của hắn cho người khác.

"Đừng đùa."

"Em đừng đi, không cho đi. Em ở nhà chờ tôi, tôi cùng em ngày cuối tuần."

"Anh thu phục lão thái thái nhà tôi thì tôi sẽ không đi."

"Vậy em đưa địa chỉ nhà em cho tôi, tôi nói với mẹ vợ em, con trai mẹ phải ở cùng con rể, không đi thời gian đi chơi với em họ."

"Tôi thấy anh muốn đi tìm chết thì có, anh dám nói với mẹ tôi như vậy, tôi chém anh."

"Tiểu Mộc Đầu, Bảo nhi của tôi, tôi với em mới là hai người. Em thế mà lại đi cùng tiểu Tam, em làm tôi thật đau lòng."

"Anh cứ động kinh đi, tôi không phản ứng anh, tôi về đến nhà, chuẩn bị ngủ."

"Tiểu Mộc Đầu, không cho đi, em ở nhà chờ tôi, không cho đi!"

Lâm Mộc đẩy cửa xuống xe.

"Bảo nhi, cuối tuần tôi làm đồ ăn ngon cho em, tôi đi mua một cái chân con dê về nướng cho em đến ăn, thế nào?"

"Nghe rất mỹ vị."

"Đương nhiên, ăn ngon thật sự, đừng đi, ở nhà chờ tôi."

Lâm Mộc nở nụ cười xấu xa.

"Cuối tuần sau nữa tôi muốn ăn chân dê nướng, còn cuối tuần sau tôi vẫn phải làm con ngoan của mẹ tôi. Cứ như vậy. Ngủ ngon."

Trực tiếp cúp điện thoại, hừ một khúc hát, đi vào thang máy, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, y hát bài hát sao lại là Hồng Nhạn chứ.

"Anh đại gia nha Trần Trạch, sớm muộn gì ông đây cũng bị anh xâm nhập toàn diện."

Trần Trạch rống to với điện thoại.

"Này, khúc gỗ, không cho đi là không cho đi, em đi tôi sẽ tức giận với em, tôi nói thật! Này, Lâm Mộc, Bảo nhi, điện hạ..."

Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng đô đô, không ai nghe.

"Lâm Mộc, em làm con ngoan, vậy lúc nào em mới làm người yêu ngoan của tôi đây, phải biết nửa đời sau người em dựa vào là tôi chứ không phải mẹ em!"

Phanh một tiếng, ném di động.

Đi tới đi lui trong văn phòng phân tích chuyện này, lại gọi qua, Lâm Mộc trực tiếp tắt máy.

Hắn ném điện thoại lần thứ hai, Lâm Mộc, Lâm Mộc em giỏi lắm, nếu để em như nguyện đi chơi bời với cô gái kia thì tôi liền cùng họ với em, luôn nghe em, cưng chiều em, em đùa giỡn tính tình cũng không gây gỗ với em nên em vô pháp vô thiên? Xem lời ông đây là gió thổi qua tai?

Được, em giỏi, em chờ, em cứ đi chơi, khẳng định để em đi không được.

Sờ cằm vò đầu xoay quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro