Chương 171: Nửa đêm truyền đến tiếng mài dao
Gối lên cánh tay hắn, nghe tiếng tim hắn đập thật an ổn.
Từ nay về sau y sẽ không phải cô đơn một mình, có lẽ lúc gặp nhau không vui nhưng trong lòng y giờ đã có một người, được hắn nhồi đầy, cô đơn sẽ bị hắn xua đuổi, phòng ở lạnh lẽo sẽ vì có hắn mà biến thành gia đình ấm áp, như vậy cũng tốt.
Y vốn không phải người tốt gì, trừ người nhà và vài người bạn của y, y vẫn luôn giữ khoản cách với mọi người, với đồng sự bạn học, ít qua lại lui tới, người khác đều có bạn bè y chỉ có vài người bạn là đủ rồi. Sẽ không cần nhường ai, bao dung ai, sẽ không dịu dàng săn sóc, không lời ngon tiếng ngọt, không muốn làm thì ai cũng không ép dược, tính tình như vậy mà tìm một cô gái để y dỗ dành ? Có khả năng sao? Y luôn cho rằng yêu đương thực phiền, còn không bằng đến nhà xác chơi dao giải phẫu thi thể, nếu không có tiếng nói chung thì tìm một cô gái tính cách âm trầm như người câm để sống chung sao? Thà rằng độc thân cũng sẽ không tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Từng kiệt ngạo bất tuân như thế, nhưng bây giờ y đã có người bao dung chính mình.
Yêu rất nhiều năm lúc y không hề biết, lúc quen biết rồi thì cố sức theo đuổi, có lẽ quá trình khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng không thể không thừa nhận người đàn ông này rất tốt.
Nếu không phải thật sự yêu thì sao có thể để y uy hiếp để y mắng, sao có thể vì y mà lợi dụng chức quyền lấy quyền mưu lợi tư mạo hiểm có khi phải lên toà án quân sự để bảo hộ y chứ. Nấu cơm thu dọn phòng ở, cùng chính mình xem video giải phẫu, há miệng là vương tử là Bảo nhi, nghĩ biện pháp dỗ dành y vui vẻ. Hắn thật sự yêu chính mình, y tin tưởng tình cảm của hắn.
Chẳng qua ông chú này biểu hiện ra là một con mèo lớn ngoan ngoãn nhưng trong khung lại là một con hổ, tuy rằng con hổ này đi đứng không tiện nhưng răng nanh và tính tình vẫn đặt ở đấy. Không chạm vào điểm mấu chốt của hắn thì hắn cứ hi hi ha ha, thật sự đụng phải thì hắn sẽ như thổ phỉ.
Giương mắt nhìn Trần Trạch, trong bóng đêm hắn đã ngủ say sưa.
Lâm Mộc lặng lẽ xoay người, eo mỏi lưng đau không nói, nơi nào đó xuất huyết khiến y động một chút liền đau. Cánh tay cọ xát grap giường, cổ tay bị hắn buộc chặt cũng đau. Chờ tất cả quay về với yên tĩnh Lâm Mộc mới cảm thấy không có chỗ nào không đau.
Lão khốn kiếp này, anh thích chết còn ông đây sắp chết.
Dù Trần Trạch ngủ say nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được Lâm Mộc xoay người, lập tức cùng thay đổi tư thế căn bản không rời khỏi Lâm Mộc, cánh tay kéo chặt, miệng dán cổ Lâm Mộc, thì thầm Bảo nhi, Bảo nhi.
Áp sát hắn như hai cái thìa, nơi nào đó dán thân thể Lâm Mộc, chính là nghiệt chủng này ép buộc y nửa chết nửa sống, nơi nào cũng đau. Lâm Mộc giận đạp hắn một cước, đáng tiếc đạp xong y chỉ càng thêm khó chịu.
Nhe răng trợn mắt, eo lưng đau, nơi nào đó càng đau. Trần Trạch chỉ hôn hôn cổ y, ôm sát. Ngáy ngủ.
Lâm Mộc cảm giác có chút phát hỏa, ông đây sinh bệnh cảm mạo khó chịu mệt mỏi thời gian dài như vậy anh còn ép buộc ông đây, ép buộc xong anh ngủ say như chết, quản giết không quản chôn, không ai gạt người như vậy. Nha, anh thích đủ liền thư thái không quản không để ý đúng không?
Anh có tốt đến mấy cũng không thể như vậy, khiêng tôi lên trói lại mặc kệ tôi có đồng ý hay không trực tiếp làm, hại ông đây bị thương cơ thịt, xương cốt rã rời, bổ ra lại khâu lại. Thổ phỉ, lão lưu manh, ép buộc người không đền mạng, nói cái gì mà em là Bảo nhi của tôi, em là người tôi yêu nhất đời này, nha, người mà anh yêu nhất chính là dùng để ép làm. Anh thương người như vậy sao?
Mẹ kiếp! Càng nghĩ càng để tâm vào chuyện vụn vặt. Dựa vào cái gì y bị khống chế cả người đều đau cơ chứ? Luận thể lực, luận thân cao, nhìn thế nào y cũng không phải là người bị đẩy ngã. Lão khốn kiếp, không cho anh ta chút màu sắc để nhìn thì anh ta không biết Lâm Mộc tôi không thể chọc.
Bản thân y không là người tốt gì, không phải kiểu chịu thiệt nhịn là phúc, y là loại người trừng mắt tất báo anh đạp tôi một cước, tôi đánh gãy chân của anh, sao có thể tha cho Trần Trạch một các đơn giản như vậy được.
Nhìn tủ đầu giường, đánh hắn một trận? Không hạ thủ được. Ông chú này khốn kiếp thì khốn kiếp thật thế nhưng y thích. Đánh nặng thì người đau lòng lại là chính mình.
Mắng hắn một trận? Hắn ngủ, ngủ say đến bẹp miệng. Mắng hắn một trận chẳng khác nào đánh rắm mặc kệ.
Làm hắn? Nhờ, y bây giờ ngay cả ngồi cũng có chút vất vả, phần eo trở xuống đau đến không ngủ được.
Không báo thù y càng ngủ không được.
Y nhớ trong tủ đầu giường có cất một bộ dao giải phẫu, từ con dao số ba đến số bảy, là của Đức, y vẫn không nỡ dùng, lưỡi dao cũng không đeo lên.
Đúng rồi, trong ngăn kéo y còn có mã tấu Trần Trạch đưa, nghe nói mã tấu này từng theo hắn lên chiến trường chém giết rất nhiều quân địch.
Lâm Mộc lặng lẽ đứng dậy, nhe răng trợn mắt, y vừa rời khỏi ôm ấp của Trần Trạch, Trần Trạch liền vươn tay tìm kiếm.
"Bảo nhi..."
Lâm Mộc nhanh chóng kéo chăn nhét vào trong lòng hắn khiến hắn ôm chăn ngủ.
Lúc này Trần Trạch mới yên, không hề lên tiếng.
Lâm Mộc mặc áo ngủ lặng lẽ mở ngăn tủ, cầm ra bộ dao giải phẫu được cất cẩn thận, ánh dao lóe sáng chiếu lên nụ cười xấu xa của Lâm Mộc.
Trần Trạch ngủ say thật sự, toàn thân thoải mái ôm ấp người yêu, hắn cảm giác đời này đều viên mãn, khi nào là lúc hạnh phúc nhất? Chính là lúc ôm người yêu ngủ ở trong nhà mình, người yêu thuận theo không khí ấm áp, tân hôn anh nông tôi nông.
Đàn ông nha, sự nghiệp đương nhiên quan trọng, nhưng đêm động phòng hoa chúc càng làm cho người ta kích động.
Từ nay về sau tiểu chủ nhân kiêu ngạo kia thuộc về chính mình, vui sướng đến nằm mơ hắn cũng cười.
Nhưng đợi đã.
Trần Trạch mở choàng mắt, hắn cảm giác không thích hợp.
Trên người sao lành lạnh, cảm giác có gì đó đang vẽ trên người hắn.
Vừa mở mắt ra thấy đèn đầu giường như đèn tụ quang chiếu vào lồng ngực hắn, một cái chăn trắng che ngang phần eo.
Sao có cảm giác như đang nằm trên đài giải phẫu. Đèn đầu giường chính là đèn giải phẫu, tất cả đều được sắp xếp cẩn thận nhưng cố tình hắn không thể động.
Lâm Mộc đang cười với hắn. Đó là nụ cười lạnh lùng của bác sỹ, làm bất hòa khiến người ta có cảm giác như máy móc.
"Trong hòm thuốc của tôi muốn thuốc gì đều có, bởi vì tôi là bác sỹ, đương nhiên có chút ít thuốc an thần, anh yên tâm, tôi dùng lượng dược rất ít, chỉ khiến cho cả người anh không thể động một giờ, sau đó anh sẽ chậm rãi khôi phục cơ năng."
Há miệng, ngay cả miệng đều tê rần, đừng nói vươn cánh tay giơ chân.
Lâm Mộc mở ra một cái thùng, khoe khoang cho Trần Trạch xem.
"Thấy không, đây là giao giải phẫu tôi mang về lúc xuất ngoại đến Đức, dùng rất tốt, dù là mổ, xẻ, cắt đều thực thuận tay. Lưỡi dao thực sắc bén, một đao cắt xuống cam đoan vạch ra làn da, vết đao chỉnh tề, bằng phẳng."
Mỗi lưỡi đao đều mang theo hàn quang, Lâm Mộc cười cầm ra một con dao giơ cho Trần Trạch quan sát gần gũi.
"Đây là con dao giải phẫu số ba, tôi thích dùng nó nhất, chuôi dao cầm thực thoải mái, thực thuận tay."
Nếu Trần Trạch có thể nói hắn đã sớm hô to một câu, trời ạ, làm gì mà hơn nửa đêm đi khoe dao giải phẫu? Còn lấy ra lắc lư trước mắt hắn?
"Đây là con dao số bốn, cũng không tồi."
Các loại dao giải phẫu, Lâm Mộc bày ra một giường ngay nơi Trần Trạch có thể nhìn thấy. Trần Trạch xem một con dao đều muốn lui về sau một bước, đáng tiếc hắn nhúc nhích không được, hắn bị tiêm thuốc tê, sợ tới mức nuốt nước miếng nhìn y khoe khoang dao giải phẫu. Muốn làm gì đấy?
"Trần Trạch, anh chắc hẳn không biết một số quy trình làm thủ thuật. Tôi giải thích cho anh nghe."
Lâm Mộc cầm ra một cây bút nước, tới gần Trần Trạch.
Vòng một vòng tròn nơi trái tim, sau đó cầm lấy con dao số bốn vẽ vòng vòng theo vết bút. Tròng mắt Trần Trạch sắp trừng rớt ra ngoài. Làm gì làm gì, cả người hắn không thể động, y cầm dao giải phẫu lắc lư là muốn làm gì.
"Bình thường chúng tôi đều vẽ một vòng tròn lên da, xuống dao từ nơi này, nếu trái tim có vấn đề thì bắt đầu từ nơi này, lúc đưa dao xuống thì tay không được run."
Trần Trạch toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Anh biết không, u có thể sinh trưởng ở bất cứ nơi nào trong thân thể, tôi sẽ vẽ hết những nơi dễ dàng bị u cho anh, nơi vẽ chính là nơi dao giải phẫu muốn cắt mở ra."
Cầm bút bút, vẽ một bức tranh sơn dầu lên lồng ngực Trần Trạch. Vẽ gan, dạ dày, trực tràng, tuyến tuỵ, buồng phổi.
Mỗi lần y vẽ vòng tròn là Trần Trạch liền run rẩy, vừa nghĩ đến dao phẫu thuật muốn lắc lư qua lại ở những nơi đánh vòng tròn đó hắn liền hoảng.
Nhưng hắn nói không được, không có cách trốn, không có cách cầu xin tha thứ, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lâm Mộc, hy vọng y thủ hạ lưu tình, hơn nửa đêm đừng dọa hắn.
Lâm Mộc vẽ đầy lồng ngực hắn rồi ném bút nước đi cười với Trần Trạch.
"Thật ra anh cũng biết vì sao tôi trừng phạt anh đúng không. Trần Trạch, trong lòng tồi tràn ngập phiền muộn, thật nuốt không trôi cơn tức này, anh cũng nên để tôi thuận khí nha."
Trần Trạch xem như hiểu rõ vì sao hơn nửa đêm Lâm Mộc không ngủ được mà tiến hành uy hiếp hắn. Còn không phải vì báo thù.
Lâm Mộc xoẹt một tiếng rút ra mã tấu của Trần Trạch, lật xem vài cái.
"Nhìn quen mắt đúng không."
Có thể không nhìn quen mắt được sao? Đó là thứ hắn đưa cho Lâm Mộc được chứ, vua trong giới đao dùng giết người rất tốt.
"Giết người mà nói, dùng dao giải phẫu vẫn không tốt lắm, loại đao này dùng tốt hơn. Nhưng mà có chút mòn, không đủ sắc bén."
Lâm Mộc nhìn Trần Trạch, cầm ra đá mài dao, nghiền sát mã tấu như đang mài dao, phát ra âm thanh thật rợn người khiến tóc gáy dựng ngược. Đêm hôm khuya khoắt có người mài dao gần ngay trước mắt, dùng ánh mắt không có ý tốt muốn tìm nơi dễ xuống tay quét trên người hắn như bị tia x quang đảo qua.
Vừa mài đao vừa nhìn hắn mà mài dao soàn soạt.
Lâm Mộc mài đao, mài nha mài nha, tiếng xoát xoát xoát chầm chậm vang lên làm chân Trần Trạch – lão binh từng ra chiến trường đều phải phát run, nửa đêm mài đao sẽ dọa chết người.
Hơn nửa đêm mài đao làm gì? Giết người a !
Lâm Mộc thổi sướt qua lưỡi đao lộ ra nụ cười thị huyết với Trần Trạch.
"Tôi nói cho anh nghe về tốc độ cùng lực đạo lúc hạ dao. Thực tiễn ra chân lý, liền lấy anh làm thí nghiệm."
Mài dao soàn soạt hướng heo dê, Lâm Mộc đi tới, tay cầm mã tấu.
Trần Trạch trợn mắt, ngất.
"Hừ, một giờ đã qua thuốc phát tác, cũng nên đến lúc anh ngủ. Lần sau còn dám trói ông đây mà cường làm, tôi liền cắt nghiệt chủng của anh."
Lâm Mộc hừ lạnh một tiếng, bắt đầu thu dọn đồ. Y dùng thuốc rất cẩn thận, một chút thuốc tê khiến hắn không thể động, thuốc tê còn có chút ít thuốc ngủ, thuốc tê lui xuống thì ngủ rất nhanh cho nên lúc này Trần Trạch đã ngủ chứ không phải bị dọa hôn mê. Nhưng Lâm Mộc đã tự tưởng tượng thành Trần Trạch bị dọa hôn mê.
Uất ức trong lòng rốt cuộc cũng tan.
Xoay mặt Trần Trạch qua, y kiêu ngạo lên mặt.
"Lão lưu manh, cũng chính là anh, nếu là một người khác thì xem tôi có giết hắn làm phân hóa học hay không. Anh cũng nên cảm thấy đủ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro