Chương 184: Giới thiệu, đây là bà xã của tôi

"Ăn cái gì mà ăn, đợi lát nữa lại ăn sau, đang có chuyện quan trọng!"

Phan Lôi vung tay lên, trong tay mang theo một chai rượu đế.

Có nên nói nhóm người này thật xấu hay không. Ai cũng cười xấu xa, trong tay mỗi người đều mang theo một chai rượu đế. Chỉ riêng mùi rượu đã biết đây là rượu đế thật, không phải nước sôi trộn hương rượu như lúc bọn anh em kết hôn.

"Lâm Mộc, không giới thiệu một chút sao? Nhớ ngày đó tôi mang Bảo Bảo của tôi tới, quang minh chính đại giới thiệu cho mọi người nói em ấy là người của tôi. Hoàng Khải cũng rất đắc ý giới thiệu anh hai là chồng cậu ta. Trương Huy ngay mặt anh em nói đó là người yêu của cậu ta. Đến lượt cậu, cậu chưa nói anh ta là ai thì sao có thể cùng ăn cơm với chúng tôi được. Đây chính là tiệc gia đình anh em chúng ta. Đến đều là người nhà đó."

Lâm Mộc ăn một ngụm đồ ăn, nâng mắt liếc Phan Lôi.

"Còn cần giới thiệu sao? Không phải các người đều biết."

"Tôi và anh hai biết, bảo bảo nhà tôi biết, kẻ ngốc cũng biết, nhưng anh ta trong ấn tượng của chúng tôi là một người chiến hữu, không liên quan đến cậu. Trương Huy và Hạ Quý còn không biết đâu. Chủ động giới thiệu anh ta có quan hệ gì với cậu đi."

Nói thật ra nhóm người này đều nhận thức. Mặc kệ là gặp lúc nào, chỉ có quen biết ở mức độ khác nhau mà thôi.

"Mấy người biết rõ còn cố hỏi."

Lâm Mộc có chút ngượng ngùng, da mặt y không dày như Phan Lôi, đĩnh đạc kiêu ngạo giới thiệu đây là nửa kia của tôi.

"Cậu không nói chúng tôi liền đuổi anh ta đi, tiệc gia đình không mời người ngoài."

Hoàng Khải không quan tâm mà mở miệng, muốn thử xem điểm mấu chốt của Lâm Mộc.

"Tôi xem cậu dám !"

Lâm Mộc vứt cho Hoàng Khải một cái liếc mắt.

Phan Cách trừng lại Lâm Mộc, không cho bắt nạt Hoàng Khải.

Trần Trạch đứng ở bên người Lâm Mộc nhìn Phan Cách, đừng quên tôi cũng là núi dựa của em ấy.

"Cậu không giới thiệu thì không hợp quy củ. Lâm Mộc, anh em chúng tôi đều làm theo quy củ, cậu không giới thiệu là không hợp quần, phản bội tổ chức."

Không giới thiệu nữa thì chính là phản đảng, phản bội dân chúng.

Lâm Mộc thở dài, đứng lên đi đến bên người Trần Trạch.

"Đây, anh ấy, là, Trần Trạch, là, người, của tôi."

Lâm Mộc liền đem thanh âm rơi chậm lại, tất cả anh em đều hưng trí bừng bừng nhìn y sẽ giới thiệu thế nào, y bị ánh mắt của mấy ông chú này dọa lui một bước, cuối cùng vừa nói cứ thấp lại thấp, sau đó là thì thầm không rõ.

"Gì? Cái gì của cậu?"

"Lâm Mộc, cậu thật không được, nào có ai nói qua qua cho xong như vậy, nhanh chóng nói rõ anh ta là gì của cậu?"

"Em yêu, tôi là gì của em em nói rõ ràng, đến bây giờ em bắt nạt cũng đủ, chiếm lấy tôi, em còn không cho tôi một danh phận."

Trần Trạch cũng bất mãn ý, là chồng hay vợ không khác nhau, lên giường ai trên ai dưới mới là lẽ phải, đúng không.

Thế nhưng em phải nói cho quang minh chính đại. Thật sự không sợ bị em nói đây là vợ của tôi, hoặc là bà xã tôi, cùng lắm thì về nhà ép buộc em báo thù.

Tội nghiệp nhìn Lâm Mộc.

Lâm Mộc bị nhìn không có biện pháp.

"A nha, nhà chúng tôi chỉ có mình tôi là con trai, anh ta là con dâu nam của ba mẹ tôi được chưa."

"Là cái gì của cậu chứ?!"

Điền Viễn cũng học xấu, bắt đầu bào gốc rễ ra hỏi, bộ trưởng bộ hậu cần vẫn luôn bát quái, lúc hắn đến quân doanh thăm người thân bộ trưởng bộ hậu cần thường xuyên tìm hắn hỏi kinh nghiệm yêu đương, bát quái bọn họ làm thế nào ở cùng một chỗ. Bây giờ cũng đến phiên hắn bát quái một chút.

"Bà xã tôi."

Lâm Mộc trừng Điền Viễn, cậu học xấu đúng không, chúng ta là đồng môn còn là đồng sự. Sao cậu có thể làm vậy.

Được rồi, được rồi, thừa nhận đi, có gì không thể thừa nhận, bà xã tôi thì như thế nào, bà xã tôi cưới vào cửa nhập sổ hộ khẩu nhà tôi giặt quần áo nấu cơm hầu hạ tôi.

Trần Trạch không hề tức giận còn cười ha hả ôm vai Lâm Mộc. Ngẩng đầu ưỡn ngực, từ nay về sau, hắn nhiều hơn một thân phận, đó chính là bà xã của Lâm Mộc, là con dâu nam nhà họ Lâm.

Nhóm người phì cười, người xấu, đều là người xấu, uổng phí Trần Trạch thân cao mét tám, cao lớn vạm vỡ, từng ra chiến trường từng chảy máu giết người, hôm nay cũng có một thân phận như vậy, bà xã Lâm Mộc.

"Đúng đúng, tôi là bà xã của em ấy. Con dâu nam đó."

Lâm Mộc kiêu ngạo nâng cằm. Khóe miệng mang theo ý cười bị đám bại hoại lây nhiễm.

"Bà xã nhà tôi rất tốt. Làm được việc nhà, công tác tốt, trong ngoài đều là người tài. Có thể ra chiến trường, có thể xuống phòng bếp, có thể ấm ổ chăn, có thể mang đi ra ngoài khoe khoang. Trên đời không có chuyện anh ấy không làm được. Số một."

Ai không biết lên mặt, nhà mình vĩnh viễn là tốt nhất, tốt nhất, phải đem ra khoe ra một chút, đám đàn ông hơn ba mươi tuổi này như mấy thằng nhóc con, tôi có một viên bi thủy tinh trong suốt, tôi có một viên bi cánh hoa, tôi còn có một viên bi thủy tinh màu xanh, tôi đây còn có viên bi lớn nhất, ai có? Phần mình có được đều là độc nhất vô nhị.

Tôi có hạnh phúc độc nhất vô nhị, tôi có người yêu độc nhất vô nhị, tôi thật vui vẻ, tôi sống thật sự vui vẻ, cho nên đem ra khoe khoang, từ lưu hành chính là, lấy ra phơi nắng.

Phơi hạnh phúc, khoe người yêu.

Thật kiêu ngạo, thật lên mặt.

Cằm nâng lên sắp chạm phải trời.

Điền Viễn đẩy Phan Lôi một chút.

"Anh ấy cũng vậy, mấy điều cậu nói anh ấy đều có thể làm được."

Hoàng Khải cũng ôm Phan Cách.

"Phu nhân nhà tôi mới tốt nhất."

Hạ Quý xì một tiếng.

"Nhà tôi còn có thể làm ăn kinh doanh, thực biết kiếm tiền, các người biết sao?"

Xem xem, nhà ai cũng vĩnh viễn là tốt nhất, nghĩ đến đều đem ra khoe, ai không biết khoe chứ.

Được, bây giờ thành đám trẻ cãi nhau.

Người lớn đâu rồi, người lớn nhanh nhanh quản, đừng cho đám nhóc này đánh nhau.

Họ đều cười cong cả lưng, cho dù là ai cũng cười đứt hơi, bao gồm Phan Cách nghiêm túc nhất đều ôm bả vai Hoàng Khải cười run rẩy, nước mắt sắp đi ra, không được, xem một đám nhóc đánh nhau thật buồn cười. Lâm Mộc, kiêu ngạo thường ngày của cậu đâu, lạnh lùng của cậu đâu, hôm nay sao lại như vậy. Có núi dựa quả nhiên không giống, sống lưng thẳng tắp.

Được rồi, mấy người bọn họ tụ họp lại có thể cười một đời, như cả ngày cùng xem tiểu phẩm.

"Được rồi được rồi, trước kia dù có quen biết thế nào thì hôm nay tôi cũng giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Trần Trạch, là bà xã của Lâm Mộc, từ nay về sau, chúng tôi chính là người một nhà."

Trần Trạch chào hỏi mọi người.

Đúng, không tồi, nói như vậy tất cả mọi người đều thích nghe.

"Người một nhà không phải dễ nhận như vậy. Gì không nói, người một nhà trước hết phải uống ba ly. Tăng tiến cảm tình."

Phan Lôi xấu tính, một lần đặt ba cốc chân dài trước mặt Trần Trạch, bình rượu đế trong tay hắn rót đầy ba cái ly, vừa lúc hết một chai.

"Vào cửa uống ba ly, đây là quy củ. Đến đây đi anh em, hoan nghênh anh gia nhập ổ thổ phỉ chúng tôi."

Phan Lôi cũng bưng một ly rượu đế, nâng cao.

Lâm Mộc méo miệng, không có biện pháp, trước kia y cũng chuốc say người khác như vậy, giờ gặp quả báo, người ta phản kích trở về. Bây giờ y hơi hối hận, nếu lúc bọn Phan Lôi đem người yêu đến y không chuốc rượu người ta đến chết như vậy, có phải hôm nay Trần Trạch sẽ không phải một hơi uống một lọ như vậy không.

Sẽ không, đám thổ phỉ này luôn chiếm tiện nghi không đủ, không phải dễ chọc.

Trần Trạch xem ba ly rượu, hai lời chưa nói bưng lên chạm ly với Phan Lôi.

"Không phải thổ phỉ không tụ đầu. Cạn!"

Ngẩng đầu uống một ly rượu. Bưng lên ly thứ hai, không chút do dự, ly thứ hai cũng uống xong, ly thứ ba vừa bưng lên, Lâm Mộc đau lòng đè lại tay hắn.

"Kiềm chế chút, đừng vừa uống đã say, mặt sau còn có vài người nữa."

"Không có việc gì."

Trần Trạch vỗ vỗ tay y, cười cười với Lâm Mộc.

"Tin tưởng tôi."

"Sợ cái gì nha, anh ta tửu lượng lớn, lúc liên hoan cuối năm bọn tôi thay nhau chuốc say anh ta mà ta ta còn chưa xi nhê gì. Trần Trạch, đừng lề mề, uống!"

Phan Lôi không để ý Lâm Mộc ngăn trở, Trần Trạch đổi một bàn tay bưng ly lên, uống ly thứ ba.

Mẹ kiếp, một chai rượu đế cứ vậy rót hết, nếu là người bình thường đã sớm say lên mây rồi, nhưng người ta lại mặt không đỏ tim không đập loạn, bình thường như chưa uống rượu vậy.

Lâm Mộc bắt cổ tay Trần Trạch xem mạch đập, trong lòng yên lặng đo nhịp tim cho hắn, thật đúng là không có việc gì, tim đập vững vàng như bình thường, tửu lượng anh bạn này thật là lớn.

Điều này càng kích thích ý chí chiến đấu của mọi người, Hoàng Khải nhảy qua, trong tay cầm theo một chai rượu đổ đầy cho Trần Trạch.

"Anh em, đã sớm muốn uống với anh một ly, anh là hình tượng trượng nghĩa tôi thích, tính tình cũng tốt, dù không phải người nhà Lâm Mộc, chỉ là anh tôi cũng muốn làm bạn rồi. Từ nay về sau, chúng ta chính là bạn bè, có khó khăn liền nói, bạn bè vì anh có bị đâm hai dao cũng không tiếc. Vì tình bạn, Cạn!"

Hoàng Khải thích quen biết bạn bè, lần trước giúp Lâm Mộc đối phó Khổng Bân, hắn đã cảm giác Trần Trạch là đàn ông đích thực, hán tử đầy tâm huyết, đáng giá thâm giao ! rốt cuộc có cơ hội. Uống, uống không say không về.

Cụng ly, ngẩng đầu, lại là một ngụm rượu uống xuống.

"Tục ngữ nói, quen biết chính là hữu duyên, chúng tôi quen biết Lâm Mộc đã bao nhiêu năm, mọi người đều có bạn chỉ mình cậu ấy độc thân, nay bên cạnh cậu ấy đã có anh, là chuyện vui lớn. Vì chuyện vui này, vì bạn của chúng tôi, cạn!"

Trương Huy cũng bưng ly rượu lên.

"Đáng giá chúc mừng, uống !"

Trần Trạch không chậm trễ, lại cạn một ly.

Phan Cách không có nói lời ngạc nhiên cổ quái gì, chỉ bưng ly chạm ly với hắn.

"Bao nhiêu năm không cùng anh uống rượu. Từ nay về sau chúng tôi là bạn bè, gặp nhau nhiều hơn."

Đi.

Được, một miếng cơm chưa ăn nhưng Trần Trạch đã phải uống gần hai chai rượu đế. Ánh mắt Lâm Mộc có chút đăm đăm, còn không say đổ sao?

Cẩn thận quan sát Trần Trạch, thật đúng là không có việc gì, chỉ có mặt hơi đỏ lên. Ánh mắt còn trong, tươi cười không thay đổi, vẫn ha hả được. Anh ta thật sự lớn lên trong thùng rượu sao?

Thật trâu bò! bội phục.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro