Chương 29: Aiz ya, em yêu, là tôi

Lâm Mộc rửa tay một lần sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian, người khác đều dùng hai phút đồng hồ là thu phục xong, còn y sẽ bỏ ra sáu phút, còn rửa đi rửa lại ba lần.

Bác sỹ, khiết phích, đây là bệnh chung. Lâm Mộc thì hơi có chút nghiêm trọng.

Cúi đầu, ánh sáng đèn màu trắng chiếu hất vào mặt y, nền nhà màu trắng bị ánh đèn chiếu phản quang chiết xạ, càng thêm trắng bệch, trắng giống như nhà xác giống nhau.

Toàn bộ đều là màu trắng, trong phòng không có mặt màu sắc khác, sô pha màu trắng, tường màu trắng, gia cụ màu trắng, giường màu trắng, chăn màu trắng, ngay cả đồ cổ bình hoa, đều là màu trắng. Thật vất vả mới có một bó hoa tươi, vẫn là bách hợp màu trắng.

Giống như nhà xác, băng lãnh không có nhân khí, cũng chỉ có Lâm Mộc dám ở.

Phòng của Lâm Mộc vĩnh viễn sạch sẽ, đồ dùng trên giường đều theo kiểu xếp đậu hũ của bộ đội, ra giường một chút nếp nhăn cũng không có. Bốn phía sô pha phẳng in tựa như không có người ngồi qua.

Muốn nói tật xấu của Lâm Mộc thì chính là đây, tật xấu như vậy, ai có thể chịu được?

Ai, mỗi người đều có chút bệnh nhỏ, có người chịu được là được, có người thích là tốt. Y chính là độc dược thì không phải cũng có người ăn sao? Y là thổ phỉ, không phải cũng có người thu sao? Y là đứa ngốc thiếu tâm nhãn, không phải còn có người muốn sao? Khiết phích mà thôi, khẳng định sẽ có người yêu, ví dụ như người này, là, Trần Trạch.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Thật vất vả về đến nhà, Lâm Mộc muốn tắm rửa đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm, nhưng mà, khi y tắm rửa xong, mặc áo tắm đi ra, xuyên qua hơi nước Lâm Mộc giống như bình sứ trắng đẹp mới được thiêu chế ra. Di động vang lên.

Một xa lạ dãy số.

Lâm Mộc nhíu chặt lông mày.

Hơn nửa đêm ai gọi điện thoại cho y.

"Xin..."

Còn chưa nói ra hai từ xin chào. Điện thoại bên kia liền truyền đến tiếng cười, đắc ý, lấy lòng, cười hì hì.

Lâm Mộc cắn răng, Trần Trạch !

"Em yêu, tôi lấy được số điện thoại di động của em rồi. Vậy là tôi có thể với gọi điện tố nỗi lòng với em. Em vui không? Tôi thật vui vẻ, mỗi ngày nói một tiếng ngủ ngon với em lại đi ngủ, tôi cảm giác thật hạnh phúc. Em cũng sẽ như lời chúc của tôi, ngủ ngon một giấc. Cự ly không tính là cái gì, chúng ta dù có ở hai cực trái đất thì vẫn có thể xây đắp tình cảm thâm hậu như thường, bởi vì, không có lúc nào tôi không ở bên cạnh em."

Trần Trạch rất đắc ý, thật không dễ dàng, rốt cuộc cũng lấy được số điện thoại, rốt cuộc cũng bắt đầu. Dễ dàng sao? Làm đối tượng đã khó, mà đối tượng của quân nhân thì càng khó. Đây là hắn, đổi lại là binh lính bình thường, ai dám dùng di động đã sớm bị thu.

"Ai đưa cho anh? Phan Lôi?"

Không muốn sống, Phan Lôi dám bán đứng y.

"Ai cho tôi không quan trọng, em yêu, chúng ta có thể nói chuyện với nhau rồi. Em ăn chưa? Bận rộn một tuần em có mệt không. Ngày mai phải đi làm sao? Muốn nghỉ một ngày hay không. Tôi nói có phải em thiếu máu không hay sao mà nhìn em chẳng có chút máu. Muốn tẩm bổ hay không."

"Thân thể ông đây rất tốt."

"Không cần ỷ chính mình là bác sỹ mà không chăm sóc bản thân."

"Có chuyện sao?"

Thần kinh não của Lâm Mộc đều nhảy dựng lên, đối thoại với hắn, y muốn giết người.

"Có chuyện."

"Có chuyện anh nói."

"Chỉ là gọi cho em để tâm sự, dỗ em ngủ, Phan Lôi thường xuyên dỗ dành bác sỹ Điền không phải sao? Tôi cũng dỗ dành em."

"Ông đây không cần !"

"Ai nha, đây là tình thú, tôi nói với em, tôi đặc biệt hy vọng dỗ dành em, đặc biệt hy vọng em ngủ thiếp đi trong tiếng ru của tôi. Còn có, tôi hy vọng nhất chính là, tôi có thể ngủ ở bên cạnh em, vỗ em, dỗ dành em, em ngủ ở trong lòng tôi, tôi hát cho em. Thật là một bức họa đẹp nhất trên đời, giấc mộng suốt đời của tôi chính là, cùng em bạch đầu giai lão. Hai người chúng ta hạnh phúc sinh hoạt một đời."

Lâm Mộc trực tiếp mở ra cửa sổ, cầm điện thoại ném ra bên ngoài.

Di động bay trên không, rớt xuống đất, Trần Trạch ở bên kia còn, này, em yêu, điện hạ, em thích không?

"Lần sau tôi giết anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro