Chương 52: Thủ đoạn trả thù tuyệt hảo của điện hạ
Cửa nhà xác là loại cửa sắt dầy mười cm, dùng khóa thực rắn chắc, đóng lại sẽ rất nghiêm kín, chỉ có hộ sĩ, bác sỹ thường xuyên đến nhà xác và cụ ông trông coi nhà xác mới có chìa khóa.
Cùng lúc đó, vì bảo trì độ ấm của nhà xác nên không thể để khí lạnh thoát ra.
Thứ hai là, nói điểm ghê người, chính là để phòng ngừa có mèo hoang gì đó đi vào, gợi ra cảnh thi biến, xác chết vùng dậy.
Lâm Mộc dùng lực kéo cửa ra, ánh mắt trộm ngắm Trần Trạch, nhìn hắn sắp đi tới, nhanh chóng lắc mình ra bên ngoài nhà xác. Trần Trạch không phải là đi khóa tủ lạnh sao? Đương nhiên là đi chậm một bước.
Lâm Mộc xoay người, đá một cước làm văng then cửa chống đỡ không để cửa đóng lại, then cửa vừa rời khỏi, cửa lớn lập tức đóng.
"Phi lễ tôi, chiếm tiện nghi của tôi, cho anh ở cùng thi thể một đêm!"
Lâm Mộc xoay eo, chân xoay tròn, động tác sắc bén nhanh chóng, cú đá kia thật xinh đẹp. Y ôm bả vai đứng ở bên ngoài nhà xác, cười lạnh, nhìn cửa lớn khép lại. Khuôn mặt thất kinh của Trần Trạch chậm rãi biến mất ở trước mắt.
Trần Trạch ba bước làm hai bước chạy tới, vừa đụng đến tay nắm cửa. Cửa lớn đã đóng lại, Lâm Mộc cao ngạo, buốt giá như suối nước lạnh, cao cao tại thượng, vừa rồi còn ở trong lòng hắn để hắn hôn mà không hề phản kháng, đứng ở trước cổng lớn âm trầm cười.
"Không cho anh chút giáo huấn, anh không biết ông đây có phải là người anh có thể động vào hay không."
Trần Trạch nghe một câu như vậy, dùng lực kéo cửa lớn, thật nặng. Cửa sắt dầy mười cm làm từ sắt thép, hắn có thể kéo được mới kì quái, ở giữa cửa sắt có một cửa sổ nhỏ, Trần Trạch đấm bang bang vào cửa lớn. Lớn tiếng gọi Lâm Mộc.
"Điện hạ, Lâm Mộc, em mở cửa ra !"
Cợt nhả đã sớm tiêu thất, hắn dùng lực lôi kéo cửa lớn nhưng không có chút sứt mẻ. Hắn lập tức đi đập cửa sổ, nhưng không biết là làm bằng cái gì mà chỉ nghe thấy tiếng bang bang, nhưng không hề có một vết nứt nào. Chẳng lẽ đây là thủy tinh chống đạn? Một nhà xác bệnh viện lắp thủy tinh chống đạn làm gì!
Bây giờ Lâm Mộc đang đứng trước cửa sổ. Cười đến đào hoa rực rỡ. Đã sớm nghĩ tốt, thật sự, từ lúc hắn khó lòng phòng bị ôm lấy chính mình, khống chế mình, trong năm phút hắn hôn mình kia, Lâm Mộc đã suy nghĩ không dưới mười loại biện pháp trừng phạt Trần Trạch, chém hắn, lột da rút gân, xử hắn đến các chiến hữu bộ đội cũng không nhận ra hắn, đem hắn nhốt trong tủ lạnh với thi thể. Sau đó, nghĩ ra biện pháp tốt này.
Nhốt hắn trong nhà xác, để năm sáu mươi thi thể cùng với hắn. Hắn không phải không sợ sao? Vậy khiêu chiến lá gan của hắn một chút đi.
"Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, tôi nói không phi dao giải phẫu, tôi cũng nói không chém chết anh, nhưng anh quên một sự kiện, ông đây không phải là quả hồng mềm tùy ý để anh bắt nạt."
Lâm Mộc làm bộ bừng tỉnh ra, cười đến phá lệ dễ thương, lúc y cười to có núm đồng tiền nhợt nhạt. Vỗ tay một cái.
"Tôi nhớ ra rồi, nơi này hiệu quả cách âm rất mạnh. Anh nghe không được tôi nói cái gì."
Lâm Mộc mở tập hồ sơ ra, cúi đầu nhanh chóng viết trên giấy.
Trần Trạch còn đang gõ thủy tinh. Hắn thấy Lâm Mộc cười dễ thương thoải mái, dễ nhìn chưa từng có, nhưng có dễ nhìn hắn cũng không thể vì nụ cười này mà không đi ra ngoài. Đây chính là nhà xác.
"Điện hạ, vương tử của tôi, ai nha tôi sai rồi, Lâm Mộc, đừng nhẫn tâm như vậy, mở cửa ra, em nhốt tôi ở nhà xác là sao, tôi muốn cùng em, tôi không muốn ở chung với một đám người chết."
Lâm Mộc đưa tờ giấy lên cửa sổ, dán sát cửa thủy tinh để Trần Trạch xem.
Mặt trên viết vài chữ lớn.
"Ở cùng thi thể đi, nơi này cần anh xua đuổi cô đơn cùng im lặng giúp bọn họ."
Lâm Mộc lộ ra tám cái răng, phất phất tay với Trần Trạch.
Bái bai !
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro