Chương 68: Hôn môi mắt cá chân của vương tử

Như đại gia mà nằm ở kia, Lâm Mộc cường gân hoạt huyết cho hắn, bao nhỏ trên tay từng chút xẹp xuống, tay Trần Trạch liền không thành thật. Hắn thò ngón tay, lặng lẽ ngoắc ngoắc cào lòng bàn tay y một chút, lúc Lâm Mộc giương mắt nhìn, Trần Trạch chu miệng, làm động tác hôn môi với y.

Lâm Mộc vung cánh tay hắn ra, gấp giống như ném lựu đạn, xoay người muốn đi.

"Ai yêu~, tôi thật là khó chịu."

Lâm Mộc trợn trắng mắt với trần nhà, anh có thể cố tình gây sự thêm một chút nữa không, anh xem anh như vậy thì ra cái gì?

"Lại muốn làm gì."

"Tôi khát."

Trần Trạch vờ thực đáng thương, thật sự rất đáng thương.

"Không có tay à, nước ở bên cạnh kìa."

Trần Trạch tò bàn tay sưng phù ra.

"Viện trưởng nói, em chăm sóc tôi cẩn thận."

Anh đại gia !

Lâm Mộc nghẹn đến mức phải chết, buồn nôn phải chết, động một chút liền lôi viện trưởng ra, hắn giỏi! Cảm mạo liền nằm viện, da chưa phá đã muốn bác sỹ chủ trì hầu hạ hắn?

Y rất muốn đá văng cửa rồi đi, y rất muốn cho hắn ăn một phát dao, chém choáng hắn. Phi dao giải phẫu, dùng ánh mắt giết chết hắn, sau đó đem hắn đến nhà xác. N chủng giết người lật tới lật lui trong đầu y.

Cuối cùng của cuối cùng, Lâm Mộc hít sâu, đi rót nước cho hắn.

Buồn nôn chết, tức chết rồi, nghẹn chết.

Mẹ kiếp, đừng dừng ở trong tay ông đây, lột da rút gân, hắt nước lạnh ném vào kho lạnh dưới âm hai mươi độ, trực tiếp đông lạnh anh thành khối băng.

Trần Trạch như lão thái gia, vắt chân, hát nhỏ, rất vui vẻ. Từ lúc nào vương tử điện hạ cao cao tại thượng nhà hắn sẽ kinh ngạc, sẽ bị áp bách phải nghe theo cơ chứ. Đây chính là kỳ tích.

Đổ một ly nước. Đưa cho Trần Trạch, nếu có thể, y nguyền rủa hắn uống nước bị nghẹn chết.

Lâm Mộc, anh là bác sỹ, anh có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra trước mặt mình sao?

Nếu Trần Trạch chết không biết xấu hổ nói một câu em giúp tôi uống, chắc là Lâm Mộc sẽ đi lên, hắn không nghẹn chết, cũng cho hắn sặc chết. Tin hay không?

Cho nên nói nha, Trần Trạch vẫn thực yêu quý mạng nhỏ này, chính mình đứng lên đi đón lấy ly nước.

Lâm Mộc bình tĩnh, thấy hắn vươn tay, tay đã đụng vào ly nước y liền buông ra. Nhưng mà, Trần Trạch không cầm, ly nước này trực tiếp vẩy ra ngoài, làm ướt quần của Lâm Mộc.

Lâm Mộc đứng ở bên giường, hắn ngồi ở trên giường, ly nước vừa vẩy ra như vậy, nước đều làm ướt hết blouse trắng của Lâm Mộc, vị trí không tốt lắm, thật sự, chính là, chỗ kia của Lâm Mộc, hơi lệch về bên phải, dưới eo, chính là chỗ kia nha. Không cần phải nói quá rõ, mọi người đều biết.

"Ai nha ai nha, phải làm sao bây giờ, tôi lau cho em. Thật sự tôi không cố ý, tay tôi sưng lên, thật cầm không được."

Trần Trạch, lại vờ, vờ rất giống. Hắn nhiệt tình như mặt trời. Nhào lên liền sờ, không phải, nhào lên liền lau, nhưng trong tay hắn không có thứ gì cả thì làm sao lau? Vẫn là sờ.

Sờ eo nhỏ của Lâm Mộc, một tay còn muốn sờ xuống, tay mở ra, giống như quạt hương bồ. Bàn tay tội ác liền xuống tay với tiểu Lâm Mộc.

Có thể để hắn sờ sao? Hắn tưởng rằng Lâm Mộc điện hạ của chúng ta dễ dàng hạ thủ như vậy sao? Đậu hủ là thứ hắn có thể tùy tiện ăn ? Không cho hắn chút màu sắc thì hắn không biết hoa vì sao lại hồng như vậy!

Trần Trạch chảy nước miếng tí tách muốn xuống tay, hắn đã mộng tưởng tiểu Lâm Mộc thật lâu rồi, rất muốn xem xem lớn nhỏ, rất muốn biết hình dạng, rất muốn hôn một cái. Hôm nay giấc mộng đã có thể trở thành sự thật. Tục ngữ nói, sờ soạng đệ đệ của em, em chính là người của tôi.

Kẻ gạt người nào từng nói như vậy ?!

Không phải là có một tập tục từ thời kì phong kiến, thấy thân thể của nữ nhân thì phải cưới nữ nhân đó sao? Tới nay, hai người đàn ông hẳn cũng vậy đi?

Dù sao Trần Trạch vươn trảo ra.

Lâm Mộc hạ thủ, liền bắt lấy móng vuốt của hắn, thân thể vặn vẹo, người thoát ra phạm vi của hắn, nâng chân lên muốn đá, phỏng chừng một cước này hạ xuống, có thể làm gãy vài cây xương sườn của Trần Trạch.

Trần Trạch cũng không trốn tránh, cánh tay bị người bắt lấy, hắn có thể phản thủ xoay cổ tay Lâm Mộc. Sức của hắn lớn, lỡ làm Lâm Mộc bị thương thì sao giờ? Có bưu hãn, có công phu cũng không thể hạ độc thủ với vợ của mình. Hắn biến võ nghệ, nhưng không thể mang về nhà đánh bà xã được. Y muốn đạp một chút thì đạp đi, dù sao, không thể để Lâm Mộc bị thương.

Chỉ trong chớp mắt, chân Lâm Mộc liền đến.

"Viện trưởng, giết người!"

Giết heo ! tiếng kêu này thật thê lương, đã vượt qua giết heo.

Một cước này của Lâm Mộc, hiểm hiểm dừng ở trước ngực hắn một cm.

Không đá xuống. Đúng, y không thể thương tổn Trần Trạch lần thứ hai, trên đầu hắn còn có viện trưởng, viện trưởng nói, mình phải chăm sóc tốt anh hùng của người dân.

Y không thể không nghe viện trưởng, y cũng là quân nhân, y phải kính yêu anh hùng.

Tuy rằng tên trứng thôi này không xứng với hai chữ anh hùng.

Tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đời này, sống hai mươi chín năm, vương tử điện hạ Lâm Mộc chưa từng nếm qua bó tay, hôm nay xem như ăn xong. Ám khí ám nghẹn, còn vô kế khả thi. Bị bắt nạt chọc xù lông, y còn phải nhẫn.

Trên chữ nhẫn có một cây đao, cắt thịt cắt xương khó nhịn.

Vẫn là nhẫn.

Lâm Mộc vừa muốn thu lại chân, Trần Trạch lại không sợ chết, tránh cổ tay Lâm Mộc, ôm lấy cẳng chân của y.

Lâm Mộc nheo mắt, từ trên nhìn xuống dưới, khí phách quân lâm thiên hạ, cuồng vọng kiệt ngạo bất tuân.

"Em khiến tôi thần hồn điên đảo."

Trần Trạch nâng đầu nhìn Lâm Mộc, cứ như thế, híp mắt như một con mèo cao quý, nhưng y lại mang theo cao ngạo thanh lãnh như hoa mai trong tuyết, duy ngã độc tôn phóng đãng tiêu sái, khiến người ta nhịn không được mà hôn môi chân của y.

Hắn liền làm như vậy, cúi đầu, xốc ống quần Lâm Mộc lên, hôn môi mắt cá chân của y. Một nụ hôn nhẹ, xuyên qua làn da, thẳng đến đáy lòng.

"Tôi còn vì em chết đi sống lại."

Lâm Mộc cảm giác chân có chút ngứa. Chắc chắn không có khả năng là vì hắn hôn môi, mà là đứng lâu quá thôi. Đúng, chính là nguyên nhân này. Nhanh chóng rút lại chân, không chơi với hắn nữa.

Trần Trạch mỉm cười nhìn điện hạ nhà của hắn, không cảm thấy như vậy thực dễ thương sao? Không cảm thấy thực cá tính sao? Y thực không được tự nhiên, mặc kệ là nổi giận hay là âm trầm, hay là cười, hoặc có chút mờ mịt như bây giờ, hay nóng lòng che dấu, đều thực dễ thương.

"Anh nghỉ ngơi, tôi đi làm việc."

Lâm Mộc vẫn nghĩ không ra, y có thể làm phẫm thuật liên tục tám giờ, y cũng không phải Điền Viễn, thân thể Điền Viễn không tốt lắm, đứng một lúc là chân đã tê rần. Sao mình bị anh ta hôn một chút, chân đã tê rần chứ? hiện tượng thực quỷ dị.

Đây là lần đầu tiên y cảm thấy vậy, ánh mắt Trần Trạch thực nóng bỏng, đó là một loại nhiệt tình của dã thú khi thấy con mồi, giống như một cái lưới chắc chắn chặt chẽ, bao chặt lấy y, loại không khí này, xấu hổ, thẹn thùng. Lỗ tai Lâm Mộc chậm rãi đỏ. Y vốn rất trắng, lúc này lỗ tai lại hồng hồng lên giống như trên Minh Châu phủ một lớp phấn, thật mê người.

Lâm Mộc, vương tử kiêu ngạo của chúng ta, thẹn thùng a.

Thẹn thùng đến muốn lập tức rời khỏi.

Trần Trạch giữ y lại, lúc này đi sao được, cảm tình phải rèn sắt khi còn nóng.

"Viện trưởng đã nói phân công việc khác cho em, em chỉ cần chăm sóc tôi cho tốt. Em mới đến vài phút liền đi, viện trưởng khẳng định sẽ mắng em. Em không phát hiện hôm nay viện trưởng giận điên lên rồi sao, em còn đi khiêu chiến quyền uy của dì ấy? Đừng đi ra ngoài, cứ ở lại đây với tôi, hôm nay em ở đây, ngày mai dì ấy hết giận, em không cần trốn tránh nữa."

Lâm Mộc nghĩ nghĩ, ừ, hắn nói có lý. Mắng cụ ông nhà xác, mắng khóc cô hộ sĩ, vỗ bàn với y, y mà chạy về phòng làm việc của mình thì Trần Trạch tên lắm mồm này khẳng định sẽ chạy tới chỗ viện trưởng cáo trạng, sau đó y lại bị mắng.

Còn nữa, sợ cái gì, anh nhìn tôi, ông đây không nhìn anh, nhìn không thấy thì tôi sợ anh cái lông gì.

Thôi, đợi đi, y lấy ghế dựa lại ngồi ở kia.

Thấy trên bàn không hề thiếu hoa quả, Lâm Mộc tùy tay lấy một trái, lấy ra dao giải phẫu từ trong túi áo, bắt đầu gọt vỏ táo. Tay Lâm Mộc rất xinh đẹp, từ nhỏ tới giờ chưa từng làm việc nhà, ngón tay không bị chai, trắng lại thực mềm, còn linh hoạt, móng tay cắt bằng phẳng, khớp xương rõ ràng, chuyển vài vòng, vỏ táo cũng không đứt, rất nhanh liền gọt xong.

"Điện hạ, con dao giải phẫu này ngày hôm qua em dùng để giải phẫu thi thể sao?"

Lâm Mộc cắt trái táo thành hai.

"Đúng vậy, dao giải phẫu này mổ khoang bụng của cô ta, cắt dạ dày của cô ta, dính quá máu tươi."

Cầm dao giải phẫu găm một miếng táo, đưa tới trước mặt Trần Trạch, cười lạnh nhìn hắn, nhìn cùng hắn có dám ăn hay không tiếp. Nhìn hắn có lá gan này hay không.

Trần Trạch nuốt một ngụm nước miếng.

"Như thế nào? Sợ? Không dám ăn? Ngày hôm qua ở trong nhà xác bị dọa tè ra cả quần đi."

Lâm Mộc nở nụ cười, thực vui vẻ nở nụ cười. Sợ rồi đi, nhìn anh có dám hay không.

Trần Trạch trực tiếp lấy lại đây, rắc cắn một ngụm.

"Em dám ăn, tôi có gì mà không dám. Dù em có đem thi thể cắt thành tám khối trước mặt tôi, tôi cũng dám nhìn ăn cơm."

"Có lá gan, lần sau theo tôi đi nhà xác ăn cơm đi."

Ghê tởm chết anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro