Chương 70: Trợ lý tới chăm sóc bộ trưởng bộ hậu cần

"Khi đó tôi còn chưa báo được thù, làm sao có thể xuất ngũ? phân đội nhỏ chúng tôi trừ tôi ra đều chết cả, mọi người từng bước từng bước chết ở trước mắt tôi, bị một súng bạo đầu, bị chém chết, bị vặn gãy cổ, liều chết chống cự nhưng không địch nổi bọn chúng nhiều người, chết thảm như vậy, tôi làm sao có thể không báo thù. Đã nói sẽ cùng sinh cùng tử, tôi không chết trên sa trường với bọn họ thì thực xin lỗi bọn họ. Thù này khẳng định phải báo. Đánh gãy chân tôi không sợ, có cắt gân hủy cái chân này của tôi tôi vẫn không sợ, bộ đội sắp xếp cho tôi xuất ngũ chuyển nghề nhưng tôi không đi, tôi không thể là quân nhân thương tàn, tôi nhất định phải đứng lên. Và tôi tôi trở lại giống như người bình thường, ai cũng nhìn không ra chân của tôi có tật xấu, tôi phải báo thù. Nhưng tôi vẫn không thể ở lại đại đội đặc chủng, phải chuyển tới hậu cần, làm văn chức."

Đây là anh hùng, tuy rằng hắn cợt nhả không đứng đắn, hắn nên có được vinh dự tối cao nhất.

Hắn có ý chí rất kiên cường, xem vết sẹo dài như vậy, liền biết lúc ấy bị thương nặng bao nhiêu, nhưng hắn đứng lên, hồi phục như người bình thường, phải có ý chí lớn đến bao nhiêu? Tương đối mà nói, tính cách người đàn ông này thật cứng đầu, không phải dễ giải quyết, hắn mặt dày theo đuôi mình, nếu thật sự bền lòng như việc phục hồi cái chân, vật mình liền thảm.

Vẫn nên giảm bớt cơ hội gặp mặt đi, hy vọng hắn chỉ nhất thời hưng phấn, sau này hứng thú với mình sẽ giảm bớt theo thời gian, không dây dưa như vậy nữa.

"Đau mỏi?"

Lâm Mộc ấn cẳng chân của hắn một chút, chỗ đầu gối hơi sưng, hẳn là bị nhiệt độ trong nhà xác đông lạnh.

"Đau cũng vui vẻ, vừa nghĩ đến em yêu tôi mà trừng phạt tôi, tôi liền vui vẻ."

Lâm Mộc không nói hai lời đứng lên, xoẹt xoẹt ghi đơn thuốc.

"Tôi lập tức chữa khỏi cho anh, sẽ không để anh đau."

Người này đứng đắn không được hai phút đồng hồ, liền có thể tức chết người.

"Đừng nha đừng nha, đau. Tôi không phải chịu không nổi. Thật sự không có việc gì, em không cần lo lắng."

"Tôi lo đến bảy ngày sau anh chết sống không chịu đi, nói chân anh còn đau. Quấy rầy công tác của tôi."

Trần Trạch ngượng ngùng. Sờ sờ tóc.

"Sao em biết tôi nghĩ như vậy, thật ra thì tôi nghĩ rất đơn giản, thời gian của tôi không nhiều, không có biện pháp luôn luôn ở bên ngoài, bộ đội còn có không ít chuyện, tôi muốn nhân cơ hội này ở bệnh viện nhiều vài ngày, theo đuổi em tới tay."

"Làm mộng Xuân Thu của anh đi!"

"Đây là chuyện không phải không có khả năng."

"Quảng cáo nói, mọi chuyện đều có khả năng. Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối. Có lẽ em sẽ đột nhiên yêu phải tôi, ai cũng không nói trước được."

Lâm Mộc xoay người liền đi ra ngoài.

"Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, không quấy rầy."

Trần Trạch liền nhảy xuống giường, vươn tay lôi kéo cổ tay Lâm Mộc.

"Đừng nha, hai chúng ta trò chuyện, viện trưởng nói em chăm sóc tôi mà. Không thể để tôi ở đây, em mặc kệ."

Lâm Mộc lộ ra biểu cảm đặc trưng của bác sỹ, lạnh lùng, làm bất hòa, tuy rằng để lộ tám cái răng, nhưng tuyệt đối cảm nhận không được bất cứ cảm giác thân thiết gì.

"Cảm mạo phải nghỉ ngơi nhiều."

Lý do của Lâm Mộc thật quang minh chính đại, nghỉ ngơi nhiều mới tốt, cho nên y mới đi ra không quấy rầy bệnh nhân, bỏ tay Trần Trạch ra, mở cửa liền thấy một binh nhì đứng ở cửa, vừa muốn đẩy cửa tiến vào.

"Điện hạ, em ở với tôi thêm một lát nữa đi."

Chung quy Trần Trạch đi đứng vẫn bất tiện, Lâm Mộc bước nhanh, bỏ ra hắn liền mở cửa muốn đi ra, chờ hắn hô đuổi tới vừa lúc thấy trợ lý của hắn trợn mắt há hốc mồm.

Trợ lý nên có chút bị dọa, dù sao Trần Trạch cũng là bộ trưởng, trung tá hai sao hai gạch, nói chuyện có lực độ đứng đắn, đã khi nào nghe hắn dùng giọng nói ngọt nị làm nũng, thật là nghe ra hương vị làm nũng a! bộ trưởng bộ hậu cần của bọn họ, cao một mét tám, vai rộng eo hẹp, cũng sẽ phát ra loại thanh âm này, có thể không bị dọa sao?

Lâm Mộc quay đầu nhìn lướt qua Trần Trạch, quản cho tốt cáu miệng của anh!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro