Chương 71: Điện hạ chúng ta đều là gia súc, người một nhà

Trần Trạch sờ sờ mũi. Khụ khụ, hắn còn phải đóng giữ bộ hậu cần, cần phải giữ một ít uy nghiêm.

"Bộ trưởng."

Trợ lý nghiêm kính lễ.

"Sao cậu lại tới đây, không phải tôi đã nói cho tư lệnh rồi sao? Đau sơ sơ thôi, tĩnh dưỡng vài ngày là tốt rồi."

Không có khả năng nói với tư lệnh mình bị nhốt ở nhà xác, chính mình làm mình bị cảm. Hắn nói mấy ngày này chân hắn không thoải mái, phải nằm viện quan sát thôi. Đối với anh hùng mà nói, lấy cớ này nhất định phải chú trọng, chung quy cái chân hắn tàn là vì quốc gia, thế cho nên tư lệnh liền bảo trợ lý đến.

"Tư lệnh không yên lòng, để cho tôi tới chăm sóc anh."

"Bệnh nhân phải nghỉ ngơi, không thích hợp đi lại nhiều. Tĩnh dưỡng là việc quan trọng."

Lâm Mộc lạnh lùng bỏ lại vài câu dặn dò, nghiêng người rời đi.

Trong tay trợ lý cầm theo bao lớn bao nhỏ, đây đều là những lãnh đạo nhờ hắn mang tới thăm bệnh.

"Bộ trưởng, bác sỹ này cá tính thật."

"Đương nhiên. Không nhìn xem là người ai thích, không có tính cách như vậy thì nào có được?"

Trần Trạch thực kiêu ngạo, thấy không, người bất phàm như thế chính là người tôi thích, kiên cường, lãnh diễm, cao ngạo.

Trợ lý có chút không quá hiểu, bác sỹ kia là người ai thích, có quan hệ gì sao?

"Bộ trưởng, tư lệnh nói anh kiểm tra kỹ một chút, xem xem có phải vết thương ở chân tái phát hay không. Nếu nơi này kiểm tra không tốt, liền chuyển tới bệnh viện Bắc Kinh đi."

Trần Trạch đĩnh đạc nằm trên giường bệnh. Lấy một quả táo bắt đầu cắn.

"Không đi, tôi liền ở đây."

Đi địa phương khác làm gì, đi đâu đều không có Lâm Mộc điện hạ nhà hắn. Ở đây có, liền ở nơi này.

"Bộ trưởng, tôi lưu lại chăm sóc anh."

"Không cần, tôi có người chăm sóc."

"Ai vậy?"

"Binh nhì, không cần hỏi thăm bị mật quân sự."

Trần Trạch nghiêm mặt, binh nhì liền nghiêm, kính lễ.

"Vâng!"

Bộ trưởng yêu ai cậu quản được sao? Thành thật ngốc đi. Mười binh nhì hầu hạ giống Thái Thượng Hoàng cũng so không được Lâm Mộc đầu phiêu tới một ánh mắt hoa đào quyến rũ với hắn đâu, thật vất vả mới có cơ hội tới gần Lâm Mộc, ai muốn có bóng đèn đi theo.

"Để đó, trở về đi."

Binh nhì đi đều bước ra ngoài.

Trần Trạch nhanh chóng ấn chuông.

"Gọi bác sỹ Lâm của các nhân tới."

Hộ sĩ cười nhẹ.

"Bác sỹ Lâm nói, ngài cần tĩnh dưỡng, anh ấy không quấy rầy ngài."

Được, Lâm Mộc người ta không đến.

Viện trưởng Đảng Hồng thật đúng là nói là làm, các cuộc giải phẫu của Lâm Mộc đều cấp ngừng, trong lúc Trần Trạch nằm viện, Lâm Mộc không tham dự bất cứ công tác gì, chỉ cần chăm sóc tốt trung tá là được.

Lâm Mộc thực không có gì để nói, y muốn mỗi ngày tăng ca làm phẫu thuật mệt phải chết cũng không muốn ở trong phòng bệnh cùng tên trứng thối này.

Hắn rất khó hầu hạ sao? Không phải, vốn không bệnh nặng gì, cảm mạo mà thôi, thân thể Trần Trạch không tệ, ngày đầu phát sốt, ngày hôm sau không sốt nữa, chuyền xong một lọ nước, bệnh trạng của hắn giảm bớt không ít. Thật ra hắn có thể lập tức xuất viện. Nhưng hắn không xuất viện, xuất viện làm gì, thật vất vả mới có được cơ hội, hao hết tâm tư ép buộc mình bị bệnh mới có được thời cơ hai người mặt đối mặt ở trong một gian phòng, trò chuyện, bồi dưỡng cảm tình.

Hắn cũng sẽ không sai bảo Lâm Mộc làm này làm kia, còn vui đùa, đây chính là người ở trên đầu quả tim của hắn, hắn nỡ để y tước hoa quả lấy cái bô cho mình sao? Có thể khiến y hầu hạ chính mình giống như ô sin sao?

Có câu nói rất hay, bạn sai sử người yêu của mình như ô sin vậy thì bạn chính là ô sin. Bạn xem người yêu bạn là vương tử mà nâng niu trong tay, vậy bạn chính là quốc vương. Bởi vì hai người là một thể, thân phận ngang nhau, làm thấp đi hắn cũng là làm thấp đi chính mình.

Xem xem, câu nói đó thật hay, Lâm Mộc là vương tử của mình, vậy mình chính là quốc vương, sủng ái y vô hạn, đó cũng là một loại khẳng định chính mình.

Chỉ cần im lặng ở bên cạnh mình, di chuyển trong tầm mắt mình, vậy đã xem như là chăm sóc chu toàn.

Chỉ là, Lâm Mộc điện hạ, thực không thích đến phòng bệnh của hắn.

Bảo bối của hắn, vẫn chưa phát hiện chỗ tốt của hắn đâu.

Trần Trạch gọi hộ sĩ tới, dặn dò vài câu, hộ sĩ mặt mày hớn hở nửa giờ sau quay trở về, đưa cho hắn một lọ nước sốt salad.

Trần Trạch không biết từ đâu biến ra một thanh đao Thụy Sĩ, táo chuối dưa hấu đều cắt thành khối nhỏ. Hoa quả đều do lãnh đạo, đồng sự, chiến hữu trong quân khu tặng, còn có bệnh viện đưa tới, đều ăn không xong.

Tặng bớt cho hộ sĩ bác sỹ bệnh nhân vẫn có dư rất nhiều, còn nói mình là một người đàn ông tốt, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, vác súng lên chiến trường, thương Lâm Mộc, cũng làm lưu manh được.

Tưới nước sốt salad, bưng cái đĩa salad hoa quả rất dễ nhìn, gõ mở cửa ban công của Lâm Mộc.

Văn phòng của Lâm Mộc cũng rất tốt, có tủ quần áo sô pha còn có hoa, tuy rằng là hoa cây xương rồng.

Lâm Mộc đang viết gì đó, tóc rơi trên trán, tư thế ngồi tiêu chuẩn, cẩn thận tỉ mỉ.

Người đẹp, dù có để tóc ba phân cũng sẽ rất đẹp.

Trần Trạch nhanh chóng nuốt nuốt nước miếng. Giống hiến vật quý mà đưa salad hoa quả lên.

"Tôi làm chút đồ ăn cho em nha, nếm thử xem. Nghỉ một chút, ánh mắt mỏi rồi đúng không? Thả lỏng đi, muốn tôi xoa bóp bả vai cho em không?"

Lâm Mộc buông bút, lạnh lùng.

"Anh tới làm gì, không phải bảo anh nghỉ ngơi rồi sao?"

"Không phải là vì nhớ em sao. Hộ sĩ nói giữa trưa khẩu vị của em không tốt, ăn không được bao nhiêu, tôi liền đưa chút hoa quả đến cho em, em nếm thử, hương vị không tệ."

"Để đó, anh trở về đi."

"Trở về phòng em cũng không đến, tôi nói chuyện với bốn phía tường à, thật chán, nếu để viện trưởng thấy, khẳng định cho rằng tôi có bóng ma tâm lý, lại nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần mất."

Trần Trạch lấy dĩa ăn, đặt trong tay Lâm Mộc.

"Nếm thử xem."

Lâm Mộc không có biện pháp, Trần Trạch này người da mặt rất dày, y thật sự không có biện pháp với hắn. Lấy dĩa ăn ăn một khối dưa hấu, còn được.

"Ăn ngon đúng không?"

Đầy mặt Trần Trạch hy vọng, giống như cún con muốn được khích lệ, nhìn Lâm Mộc ăn.

"Ừ."

Lâm Mộc hừ một chút. Trần Trạch như được năm trăm vạn tệ mà hoan hô, không sai không sai, điều này mang đến cho hắn tin tưởng rất lớn.

"Em thích ăn, tôi làm cơm cho em một đời."

Lâm Mộc xem như đã rõ.

"Anh cầm tinh con khỉ đúng không, thật biết cách thuận thế bò lên trên."

"Điện hạ, tính sai tuổi của tôi rồi, năm nay tôi ba mươi lăm, cầm tinh con ngựa, năm nay em ba mươi, cầm tinh lợn con, chúng ta đều là gia súc. Là người một nhà, trời đất tạo nên."

Mẹ nó! ! !

Lâm Mộc đã hết chỗ nói rồi.

Báo cáo trên bàn rốt cuộc cũng sửa xong, Lâm Mộc cầm lấy điện thoại.

"Phan Cách, tôi sửa lại báo cáo xong rồi, trực tiếp gửi qua cho cậu."

Phan Cách thả lỏng.

"Có đầu mối mới gì không?"

"Ít nhất có thể giúp cậu một tay. Cậu muốn bắt người thì có thể đi xin lệnh bắt được rồi."

"Đa tạ."

Lâm Mộc gửi tin đi, bên kia bắt đầu nhận, Lâm Mộc cười khẽ ra tiếng.

"Bạn bè không cần nói như vậy, phá án xong mời tôi ăn cơm là được."

Tâm Trần Trạch như ngâm trong vại dưa chua một tháng, chua loét. Vì cái gì y cười nhẹ với Phan Cách, không biết Phan Cách đã có người thương rồi sao? Hắn chưa có ai mà y lại chưa từng cười với hắn như vậy, xoay đầu lại một chút, cười cho tôi xem đi.

"Đúng rồi, cậu cẩn thận một chút, thế lực của Khổng Bân thật khổng lồ, thế lực ngầm lại rất mạnh, lần này tôi muốn tận diệt cái u ác tính xã hội này, thế nhưng núi dựa của hắn rất nhiều, hắn lại là người có thù thì phải trả, đừng để hắn có cơ hội xuống tay với cậu."

"Hừ, tôi sợ hắn chắc, có bản lĩnh hắn cứ đến. Dù hắn biết tôi kiểm thi cho Triệu Quân Nghi, tìm ra manh mối, chẳng lẽ hắn có thể giết pháp y tôi đây sao? Tôi cho hắn mười lá gan thách hắn đụng đến một sợi lông của tôi đấy, hắn dám sao?"

Giọng Phan Cách trầm xuống.

"Chung quy cậu chỉ hỗ trợ, tôi không muốn cậu gặp nguy hiểm. Cậu lái xe cẩn thận một chút, thật sự không được thì tôi sẽ phái người bảo hộ cậu cho đến khi phá án xong mới thôi."

"Phan Cách, đừng quên, chúng ta đều từ quân khu đại viện đi ra, chỉ là mấy con cá vàng thôi, hắn còn muốn ăn gan hổ? Nằm mơ."

Lâm Mộc không để Khổng Bân vào mắt, luận về lực ảnh hưởng tại thương giới, hắn so ra kém Phan Triển. Dù hắn có núi dựa, bọn họ cũng không phải ăn chay, ai sợ ai, không phục liền đánh đi.

Phan Cách ở điện thoại bên kia vừa thấy báo cáo kiểm thi, lập tức vui vẻ đứng lên, ghế dựa phát ra tiếng vang lớn.

"Gọi đại đội đặc công tới, chuẩn bị bắt Khổng Bân."

"Lâm Mộc, bữa sau mời cậu ăn cơm, tôi đi bắt người!"

Phan Cách hấp tấp đi bắt người, Lâm Mộc cảm thấy mỹ mãn, rất có cảm giác thành tựu. Y chiến đấu hăng hái một đêm, có một hồi báo tốt, ác nhân rốt cuộc có thể bị bắt.

"Vui vẻ như vậy, oan khuất của người chết có thể gỡ bỏ được rồi sao? Tôi nói, điện hạ của tôi tuyệt đối là một thiên tài trạch tâm nhân hậu kỹ, cô ta có thành quỷ cũng sẽ cảm kích em."

Có thể nhìn ra được niềm vui trên mặt Lâm Mộc, sóng mắt y lưu động, mắt hoa đào tỏa sáng.

"Tôi không cần người chết cảm kích, tôi vốn chỉ hỗ trợ, có thể gạt bỏ cái u ác tính này ra khỏi ra xã hội tôi liền vui vẻ. Ác nhân tất có ác báo. Đây coi như là nơi tôi biểu hiện năng lực, nhắc tới vụ án này, tôi cũng có công lao."

"Cho nên không ai có thể so với em được."

Công phu nịnh nọt của Trần Trạch rất tốt. Đẩy đẩy dĩa trái cây tới trước mặt Lâm Mộc, thừa dịp tâm tình y tốt muốn y ăn nhiều một chút. Làm cơm một đời cho y, nhìn y ăn, thật là hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro