Chương 14 Đêm khuya tĩnh lặng


Chương 14 đêm khuya tĩnh lặng khi

Biệt thự Diệp Đình ở vùng ngoại thành. Thời điểm Dương Gia Lập đến trời đã tối, bầu trời tối đen có vài ngôi sao, gió đêm cuốn theo hơi lạnh thấm đến tận xương.

Dương Gia Lập tóm chặt lại quần áo, đứng trước cửa biệt thự đèn đuốc sáng trưng. Do dự một hồi lâu cậu mới hạ quyết tâm, mở cửa đi vào.

Bước vào biệt thự, trong nháy mắt cậu có loại ảo giác bản thân mình không biết trời cao đất dày, không biết sống chết cả ngày ngây ngây ngô ngô như con cừu ngốc. Bước vào hang sói, bị nó cắn xé, chơi đùa mà hồn nhiên không biết.

Cậu nuốt nuốt nước bọt thầm nhủ vào nhà ma cũng không bất an như vào biệt thự Diệp Đình, thật con mẹ nó.

Làm vẻ bình tĩnh mà vào phòng khách.

Dương Gia Lập cầm theo hành lý, quan sát trái phải, chỉ thấy ánh đèn sáng tỏ, lại không nhìn thấy người.

Cậu còn đang nghi hoặc, trên cầu thang vang tiếng bước chân. Diệp Đình như là mới vừa tắm rửa xong, khuôn mặt anh tuấn, tóc đen hơi ướt, áo choàng tắm khép hờ lộ ra lồng ngực rắn chắc. Trong tay hắn cầm ly rượu vang đỏ, lắc lắc ly rượu.

Diệp Đình uống một ngụm rượu vang đỏ, đánh giá quần áo trên người Dương Gia Lập, nói: "Như thế nào xuyên thành như vậy, quần lại phá lại phai màu."

Dương Gia Lập mất tự nhiên mà che che, hừ nhẹ: "Cái này là mốt, anh không biết sao. Cũng chẳng ảnh hưởng đến kinh tế nhà anh."

Diệp Đình nhẹ cong câu khóe môi, không nói chuyện.

Hắn đi xuống lầu, đóng lại cửa chính. Tiếng đóng cửa không lý do làm Dương Gia Lập cả người chấn động.

Biệt thự lớn như vậy lại ở ngoại thành, đóng cửa, cũng chỉ thừa hắn cùng Diệp Đình. Nếu nhân cơ hội tốt này , nguyệt hắc phong cao ("Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả), lấy dao phay, tiến phòng ngủ, sau đó......

Dương Gia Lập lén lút nhìn về phía Diệp Đình đnag ung dung nhàn nhã uống rượu vang, thấy Diệp Đình áo tắm dài hạ che cơ ngực to rộng, trong tay áo lộ ra một đoạn cánh tay cường kiện, nhấp nhấp miệng, nghĩ thầm, thôi bỏ đi, nằm mơ cũng tốt rồi.

Diệp Đình thả chén rượu, quay qua Dương Gia Lập chỉ về một hướng: "Phòng của cậu ở đó."

Dương Gia Lập hành lý vào phòng, an tĩnh mà thu thập đồ vật.

Diệp Đình tạm thời cũng không đi quấy rầy cậu, cầm máy tính bảng xử lý công việc.

Chờ hắn giải quyết xong toàn bộ văn kiện ngày hôm nay, cứng nhắc buông xuống máy tính bảng, cầm chén rượu lặng lẽ đi tới phòng Dương Gia Lập.

Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, ấm áp, lại có chút tối tăm.

Dương Gia Lập đã thu xếp xong quần áo, ngồi ở mép giường đưa lưng về phía Diệp Đình, một con mèo nhỏ trốn trong túi áo cao bồi cậu, lộ ra cái đầu nhỏ nhỏ, dung móng vuốt mềm mại khều khều sợi chỉ trên quần áo Dương Gia Lập chơi.

Dương Gia Lập ngồi bất động không biết suy nghĩ cái gì. Ánh đèn chiếu sườn mặt cậu, cậu cũng không nhúc nhích, giống như một pho tượng, khuyết thiếu sinh khí.

Diệp Đình đứng tựa vào khung cửa, không quấy nhiễu cậu, cứ như vậy đứng nhìn.

Hắn nhìn thật lâu, không biết như thế nào, cảm thấy người hiện tại đang ngồi ngốc một chỗ kia cùng với người trong trí nhớ, có chút quen thuộc lại có chút xa lạ khó lòng giải thích.

Diệp Đình đem ly rượu lại một hơi uống cạn, yên lặng lên lầu, vào phòng nghỉ ngơi.

Hắn mơ một giấc mơ.

Trong mộng một mảnh tối tăm, hắn mơ hồ bên trong nhìn đến Dương Gia Lập đứng ở hắn phía trước cách đó không xa, đưa lưng về phía hắn, ngày càng đi xa. Diệp Đình thầm đuổi theo hắn, bước chân lại như là rót chì bất động.

Hắn chỉ có thể hướng tới bóng dáng Dương Gia Lập nói: "Dương Gia Lập, đứng lại."

Dương Gia Lập bước chân không ngừng lại, vẫn tiếp tục hướng nơi tối tăm kia mà đi.

Diệp Đình thanh âm lạnh hơn càng trầm càng cụ uy hiếp: "Dương Gia Lập, anh bảo em đứng lại, có nghe thấy không!"

Dương Gia Lập vẫn là không quay đầu lại, đi càng lúc càng nhanh.

Diệp Đình hơi hơi hoảng loạn, đang muốn lại kêu, giương mắt vừa thấy, cách đó không xa nơi tối tăm kia lộ ra lại một khối mộ bia, hóa ra lại là hắc ám mộ địa.

Diệp Đình nóng nảy, không còn giữ được vẻ hờ hững như ngày thường hướng tới Dương Gia Lập gọi to: "Dương Dương, đừng qua, quay lại, Dương Dương, quay lại!"

Dương Gia Lập quay đầu nhìn Diệp Đình, đôi mắt toàn tơ máu đột nhiên rơi lệ, môi hơi hơi giật giật, muốn nói cái gì đó nhưng bước chân đã bước vào đến mộ địa, cả người hoàn toàn đi vào hắc ám.

Diệp Đình bị cái ác mộng doạ tỉnh.

Hắn chất lượng giấc ngủ cùng thói quen làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn rất tốt, hiếm khi gặp phải ác mộng.

Hắn ở trong đêm thở dốc, sờ trán, trên tay đầy mồ hôi lạnh.

Diệp Đình ngồi một lúc lâu, ánh mắt khôi phục bình tĩnh ngày thường. Hắn xốc lên chăn đi xuống lầu, nhẹ bước chân đi đến phòng Dương Gia Lập.

Đồng hồ treo tường chỉ bốn giờ hai mươi.

Diệp Đình lấy ra chìa khóa, lặng lẽ mở cửa.

Trong phòng máy sưởi ấm áp, trên giường một núi chân hơi gồ lên, Dương Gia Lập đang ngủ, hô hấp đều.

Diệp Đình nhẹ nhàng đi vào, hắn ngồi ở mép giường, nhìn cậu ngủ, tim đập dần dần bằng phẳng xuống.

Sau một lúc lâu, hắn đi đến ngăn tủ, lấy ra một tuýp thuốc mỡ, lấy ra một chút, động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà đem chăn xốc lên một góc, nhẹ nhàng cận trọng thoa lên mắt cá chân Dương Gia Lập.

Bỏ thuốc mỡ về chỗ cũ, Diệp Đình ngồi trở lại mép giường.

Hắn nhìn Dương Gia Lập buông xuống lông mi, nhẹ giọng cười nói: "Còn giống như trước đây, một khi đã ngủ, cho dù có không ngủ thoải mái, kêu thế nào đều không tỉnh."

Hắn chậm rãi cúi đầu, càng đến gần Dương Gia Lập nói: "5 năm."

"Từ lễ tốt nghiệp trước chúng ta chia tay, đến bây giờ em lại trụ tiến phòng ngủ của tôi đã qua 5 năm."

Diệp Đình nhẹ nhàng chạm chạm môi Dương Gia Lập, tươi cười dần dần biến mất, ánh mắt trở nên sâu thẳm lương bạc: "Bảo bối, em biết rõ khi ấy tôi yêu em như vậy, sao có thể dễ dàng như vậy nói ra hai chữ chia tay?" 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro