Chương 29 Bày ra thiên la địa võng
Chương 29 bày ra thiên la địa võng
Dương Gia Lập thân mình đột nhiên run run.
Phía sau kia tựa như âm thanh vọng lên từ địa ngục: "Cậu ăn cái gì.?"
Dương Gia Lập đang đóng nắp lọ thuốc nháy mắt cứng đờ.
Diệp Đình tiếng bước chân dần dần tới gần.
Dương Gia Lập ngốc tại tại chỗ, không cần quay đầu cũng có thể cảm giác được tầm mắt sâu thẳm lại nóng bỏng phía sau kia.
Diệp Đình đi đến gần, ngồi quỳ trước ngăn tủ phía sau Dương Gia Lập, híp mắt nhìn cậu bóng dáng lén lút, thanh âm càng trầm xuống: "Lấy ra." Dương Gia Lập đưa lưng về phía Diệp Đình, cong thân mình.
Diệp Đình duỗi ra tay, đem Dương Gia Lập cả người mạnh mẽ bẻ lại đây, nhìn Dương Gia Lập trong mắt chợt lóe hoảng loạn, lạnh giọng mệnh lệnh nói: "Đem ăn đồ cậu ăn lấy ra."
Dương Gia Lập bị bắt xoay người.
Áp chế cảm xúc hoảng loạn, cậu mạnh mẽ ép mình phải bình tĩnh lại, nóng nảy nói: "Tôi còn không có ăn."
Diệp Đình quan sát kỹ lưỡng thần sắc Dương Gia Lập: "Mở tay ra."
Dương Gia Lập do dự vài giây, vươn đôi tay, mở ra.
Lòng bàn tay rỗng tuếch.
Dương Gia Lập căng da đầu nói: "Tôi đã nói rồi, tôi còn chưa có kịp ăn; đồ còn ở trong ngăn tủ."
Diệp Đình mở đèn, ngồi xổm xuống đem ngăn kéo toàn bộ rút ra, lại đem chai lọ lớn nhỏ toàn bộ toàn đổ ra bên cạnh, bình nhỏ lăn long lóc phát ra tiếng động.
Diệp Đình thật sâu mà nhìn Dương Gia Lập liếc mắt một cái, bắt đầu kiểm tra từng lọ một.
Dương Gia Lập vẫn luôn đứng ở bên cạnh, biểu tình ngẫu nhiên có khẩn trương, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, trên trán lấm tấm chút mồ hôi.
Diệp Đình đem tất cả bình thuốc đều mở ra kiểm tra một lượt, đem cái chai dán nhãn cẩn thận đọc một lần, phát hiện cơ bản là vitamin, nhấm nuốt một viên là một lọ melatonin (chữa mất ngủ, mình cũng mất ngủ thâm niên, uống đủ thứ mà vẫn vậy, haizzz) cùng một lọ gan dược.
Diệp Đình chỉ vào này hai cái chai hỏi Dương Gia Lập: "Ăn này đó làm gì?."
"Điều trị thân thể," Dương Gia Lập sờ sờ cái mũi, từ giữa lấy ra bình melatonin, lấy ra hai viên đổ ở lòng bàn tay, "Định uống hai viên này, ngủ không được, ăn cái này yên giấc."
Diệp Đình không nói chuyện, đem kia bình melatonin đoạt lại, nghiêm túc quan sát trong chốc lát.
Hắn mang theo khí thế bức nhân hỏi: "Không nói dối?"
Dương Gia Lập lặng lẽ nắm chặt nắm tay: "Không."
Diệp Đình gật gật đầu, nhìn Dương Gia Lập bị ánh đèn chiếu đến minh ám loang lổ khuôn mặt, có chút lạnh căm căm mà nói: "Được rồi, mấy lọ thuốc này trước hết tôi thu lại. Mỗi viên bên trong sẽ kiểm tra một lần. Nếu không có vấn đề gì sẽ đưa lại cho cậu."
Dương Gia Lập thân mình cứng đờ, cố gắng tự nhiên nói: "Tùy tiện."
Diệp Đình nắm Dương Gia Lập cằm, trong giọng nói mang theo nồng đậm uy hiếp cùng nguy hiểm: "Nếu để như tối biết được cậu có chuyện gì giấu tôi, tôi sẽ làm cho cậu khóc cũng đều không ra."
Lôi kéo Dương Gia Lập một lần nữa lên lầu, nằm xuống giường.
Dương Gia Lập vẫn luôn đưa lưng về phía Diệp Đình, nhìn chằm chằm góc phòng đen kịt.
Đồng hồ treo tường còn ở tí tách rung động, đêm khuya vắng vẻ.
Đợi Diệp Đình lại lần nữa ngủ an ổn, Dương Gia Lập lặng lẽ quay đầu nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng thở ra.
Cậu cuộn thân mình, động tác rất nhỏ mà từ áo ngủ móc ra một cái lọ không có nhãn nhỏ. Trộm lấy ra hai viên cho vào miệng, lại đem lọ thuốc nhẹ nhàng ném xuống gầm giường. Lọ thuốc rơi trên thảm; không một tiếng động mà lăn đến phía dưới.
Ngày hôm sau rời giường sau, Diệp Đình một khắc không ngừng chạy tới công ty.
Kết thúc hội nghị thường niên, Diệp Đình đi vào văn phòng, trợ lý cũng theo hắn tiến vào báo cáo công việc cùng hành trình.
"Diệp tổng, chiều nay ba giờ có cuộc họp video cùng tổng tài bên phía Thịnh Mậu, bốn giờ có một tiệc khánh thành, trừ cái này ra, ngày mai bắt đầu lịch trình công tác sang Pháp, cùng chi nhánh bên đó bàn bạc. Tạm thời chính là năm ngày, vé máy bay và khách sạn đều đã chuẩn bị tốt."
Diệp Đình cúi đầu xem văn kiện: " Đã biết."
Trợ lý báo cáo xong, xoay người phải đi, Diệp Đình đột nhiên cô lại.
Diệp Đình từ trong ngăn kéo đem túi thuốc lấy từ chỗ Dương Gia Lập, đưa cho trợ lý, lạnh giọng dặn dò: "Tìm chỗ đáng tin cậy, đem mấy lọ thuốc này đều kiểm tra cho kỹ, xem rốt cuộc là cái gì, tôi đi công tác nước Pháp trước báo cáo lại cho tôi biết."
Trợ lý tuy có chút khó xử, vẫn là tiếp nhận túi.
Diệp Đình dựa vào lão bản ghế, chau mày, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Trong biệt thự hiện tại, có lắp đặt thiết bị theo dõi không?."
Trợ lý chống cằm nghĩ nghĩ: "Hẳn là không có. Ngài mới vừa về nước, biệt thự trước đó không có trang hoàng, hoàn toàn không lắp đặt camera theo dõi."
Diệp Đình ừ một tiếng, ngón tay ở trên mặt bàn nhẹ gõ hai cái: "Lập tức tìm người lắp đặt, nhớ rõ, phải giấu kín."
Trợ lý đáp ứng, ra khỏi văn phòng.
Diệp Đình trầm mặc mà ngồi ở trong văn phòng to rộng, đốt thuốc.
Hắn có tính đa nghi nghiêm trọng, Dương Gia Lập mấy ngày nay phản ứng quá không đúng, hắn tổng cảm thấy có vấn đề.
Tham gia xong buổi tiệc khánh thành, Diệp Đình lái xe về đến nhà.
Về đến nhà, hắn ở biệt thự đi một vòng.
Trợ lý hiệu suất rất cao, hắn dựa theo như lời trợ lý, quan sát mỗi cái phòng camera ẩn, quả nhiên không dễ phát hiện, chỉ cần kết nối internet, có thể biết toàn bộ sự việc phát sinh trong biệt thự.
Diệp Đình cong cong khóe môi, ánh mắt thâm trầm.
Hắn lại đi đến phòng khách kéo ra ngăn tủ bên trong lấy ra một bộ còng tay chế tác.
Diệp Đình nhìn mấy thứ này, cười khẽ, nghĩ tới lần này làm nhiều chuẩn bị như vậy, hắn nhất định phải cạy ra Dương Gia Lập miệng không thành thật, sau đó, đem người hung hăng mà trừng phạt một trận, tuyệt không mềm lòng.
Diệp Đình trở về thư phòng.
Phê văn kiện tới rồi 8 giờ, Diệp Đình xuống lầu, Dương Gia Lập còn không có trở về.
Hắn nhíu mày đầu, cấp Dương Gia Lập gọi điện thoại.
Điện thoại thực mau chuyển được, tiếp điện thoại lại không phải Dương Gia Lập "Uy, là bạn Dương ca sao, Dương ca hiện tại cùng chúng ta ở bên ngoài, hắn uống say, chi oa gọi bậy, chúng ta...... Ai ai ai Dương ca ngươi đừng cắn, ta thở không nổi......"
Diệp Đình thanh âm lạnh lùng: "Địa chỉ, ta đến đón hắn."
Biết được địa chỉ, Diệp Đình tự mình lái xe đi.
Còn chưa đến giao lộ, Diệp Đình xa xa liền thấy Dương Gia Lập ôm chặt Lý Đại, sống chết không buông tay.
Diệp Đình sắc mặt chỉ một thoáng lạnh hơn.
Đem xe dừng lại, mở cửa xe.
Lý Đại tựa hồ không nghĩ tới tới đón người tới đón Dương Gia Lập sẽ là nam nhân oai hùng bất phàm, khí thế bức nhân, sửng sốt vài giây mới hồi phục tinh thần lại, ghé vào trên người Dương Gia Lập nói: "Dương ca, tỉnh tỉnh, bạn của anh tới đón."
Dương Gia Lập mơ mơ màng màng mở to một lát mắt, lẩm bẩm hai câu: "Không đi, không cần đi."
Diệp Đình banh khuôn mặt, đối Lý Đại vươn tay: "Đem người thả ta."
Lý Đại ai một tiếng, liền đem Dương Gia Lập đẩy cho Diệp Đình.
Ai ngờ Dương Gia Lập bị đẩy ra tức thì đem Lý đại ôm chặt hơn nữa, tựa như cọng rơm cứu mạng.
Lý Đại xấu hổ mà gãi gãi đầu: "Dương ca, ngươi buông tay được không?"
Dương Gia Lập đầu hơi hơi lắc lắc, thanh âm đầy men say: "Không đi......"
Diệp Đình vừa thấy Dương Gia Lập cùng nam nhân khác ôm chặt như vậy, ngực liền có một trận lửa giận bừng lên.
Hắn nheo mắt lại, sắc mặt băng lãnh, không nói nhiều lời nữa, trực tiếp đem cánh tay cậu lôi qua. Túm tới kéo tự trong lồng ngực chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro