Chương 38 Đoạn niệm
Chương 38 Đoạn niệm
Diệp Đình ngực đau đến thắt lại.
Hắn nhìn Dương Gia Lập trên mặt chảy nước mắt, , chỉ nghĩ chạy nhanh đem Dương Gia Lập ôm vào trong lòng ngực, đưa cậu về nhà.
Dương Gia Lập tuyết rơi đầy trời, trong thanh âm dần dần mang theo nức nở.
Hắn ngẩng đầu nhìn phía Diệp Đình, đôi mắt bị ánh sáng nhạt chiếu sáng lên: "Sau lại, liền đến đại học."
"Có lẽ may mắn nhất đó là ở thời điểm đại học gặp được anh" Dương Gia Lập nhẹ giọng nói, "Đó là khoảng thời gian bốn năm hạnh phúc nhất."
"Trừ bỏ mẹ cùng bà ngoại, trước nay không ai đối tốt như vậy với tôi, chưa từng có."
"Tôi thích mật ong, cho nên anh liền đựng một tủ chứa toàn mật ong. Tôi thích sữa bò cao lương lộ, anh mỗi ngày đều sẽ mang cho tôi. Tôi cũng không quên, tôi đã từng hạnh phúc thế nào khi ngồi phía sau xe đạp anh ngày tuyết rơi năm ấy. Dựa vào trên lưng anh tôi đã thấy biết bao an tâm. Bốn năm kia, một phút một giây tôi đều luyến tiếc quên đi."
"Nhưng là khi tôi thấy anh vì Tiểu Hạ mà chuẩn bị sữa bò cao lương lộ nhưng lại đã quên tôi cũng thực thích cái này, anh có thể nhớ rõ Tiểu Hạ lễ tốt nghiệp, lại đã quên ngày đó cũng là sinh nhật của tôi, khi ấy tôi liền biết, bốn năm kia là tôi may mắn trộm có được. Đều đã qua rồi, tôi không còn là người anh thích nữa."
Diệp Đình ngực mãnh liệt co rụt lại, trái tim quặn đau.
Hắn nửa quỳ xuống dưới, hoảng loạn mà bắt lấy Kia Dương Gia Lập: "Không phải, bảo bảo, không phải......"
Dương Gia Lập ánh mắt một chút một chút ảm đạm xuống dưới: "Sauk hi chia tay, tôi liền đi làm thuê."
"Bệnh của mẹ tôi quả thực rất nặng,không thể trì hoãn được nữa, Bác sĩ nói, bà ấy đã mất ý thức rồi, không còn phương pháp cứu chữa."
"Nhưng tôi vẫn không tin, chỉ cần còn một tia hy vọng, bằng mọi giá tôi phải cứu bà ấy. Một ngày tôi xin làm bốn công việc, chỉ ngủ năm giờ, ai thuê gì cũng đều làm. Khi ấy tôi chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, mời bác sĩ tốt nhất, dùng thiết bị tốt nhất."
Dương Gia Lập mí mắt run lên, trong mắt đẫm lệ.
Cậu nức nở nói: "Mẹ tôi hôn mê, tôi luôn túc trực bên cạnh bà, nói bà ấy đừng bỏ tôi mà đi. Trên đời này tôi chỉ còn một mình bà ấy mà thôi, cầu mong bà ấy mở mắt ở lại bên tôi. Tôi làm việc thực sự tận lực, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình bệnh tình từng ngày chuyển biến xấu, đến cuối cùng, nhìn nàng tim đập biến thành thẳng tắp."
"Khi ấy, tôi không khóc, trong lòng giống như chết lặng, cái gì cũng không cảm nhận được."
"Sau lại có một ngày, ở dưới lầu gặp một đứa nhỏ, mẹ nó đang mắng nó như thế nào còn ở chơi, còn không trở về nhà ăn cơm. Lên lầu, mở cửa phòng trọ ra, bên trong trống trơn, đen như mực một mảnh, không âm thanh, không ánh sáng, giống như cùng thế giới này ngăn cách."
"Lúc ấy, tôi mới thật sự phản ứng lại đây, bên người tôi thật sự một người đều không có."
"Không bao giờ sẽ có người lo lắng tôi đã ăn no chưa, có đói hay rét, có khổ cực không, có hay không ở bên ngoài chịu ủy khuất, bị người khi dễ. Sẽ chẳng còn người cùng ăn tất niên gắp cho tôi một miếng sủi cảo, sẽ chẳng còn ai trộm nhét cho tôi một phong bao lì xì đỏ chúc may mắn nữa."
"Tôi không còn mẹ."
"Cũng không còn ai đau lòng."
Dương Gia Lập ngẩng đầu, nước mắt khô cạn, ánh mắt trống trơn.
Hắn nhìn Diệp Đình, nhẹ giọng nói: "Diệp Đình, rốt cuộc không còn ai thương tôi nữa rồi."
Diệp Đình rối loạn.
Hắn hoang mang rối loạn mà đem Dương Gia Lập ôm vào trong ngực, vội vàng mà nói: "Sẽ không, sẽ không. Tuyết rơi thật lạnh, để tôi mang em về nhà, em muốn ăn gì? sủi cảo sao? cao lương lộ? Để anh làm cho em..."
Hắn ôm Dương Gia Lập gắt gao trong lòng ngực.
Hắn còn chờ Dương Gia Lập trả lời hắn, chỉ nghe trợ lý có chút hoảng mà nói: "Diệp tổng, cậu ấy đôi mắt nhắm lại. Như...... giống như không phản ứng." Diệp Đình sửng sốt một giây, nhẹ nhàng quay đầu.
Hắn sờ gương mặt Dương Gia Lập bị gió lạnh cùng băng tuyết đông đến lạnh lẽo.
Diệp Đình không dám tin tưởng mà nhẹ giọng kêu: "Bảo bảo, đừng làm anh sợ."
Dương Gia Lập không hề động tác, hai mắt nhắm nghiền.
Diệp Đình bàn tay kịch liệt run rẩy ở Dương Gia Lập trên lưng sờ sờ, cố gắng trấn định, lại như thế nào đều trấn định không xuống dưới: "Bảo bảo, ngoan, cùng tôi nói một câu, không thể làm tôi sợ, tôi mang em về nhà, không có việc gì."
Trợ lý lo sợ không yên: "Diệp tổng, cậu ấy sốt rồi."
Diệp Đình ôm Dương Gia Lập, hô hấp dồn dập: "Xe cứu thương, kêu xe cứu thương......"
Trợ lý vội vàng móc di động ra.
Diệp Đình đem Dương Gia Lập gắt gao ôm vào trong ngực, đứng ở bên trong đen tuyết trắng.
Bốn phía giống như một chút thanh âm đều không có, đêm tối dài lâu đến phảng phất vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Diệp Đình muốn mang Dương Gia Lập đi ra khỏi mộ viên.
Hắn mới vừa đi một bước, chỉ cảm thấy ngực như đau đớn trong nháy mắt. Theo sau, một trận đau nhức chảy khắp toàn thân.
Trong phút chốc, đau đến hắn cơ hồ phải quỳ ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro