tiếp


Diệp Đình đem cánh tay rắn chắc luồn qua dưới chân Dương Gia Lập, dùng một chút lực, đem người bế ngang lên.

Hắn ôm Dương Gia Lập về phòng ngủ nhà hắn, đem người nhẹ nhàng đặt trên giường đôi.

Giúp Dương Gia Lập chỉnh tốt góc chăn, hắn nói: "Trong khoảng thời gian này em buổi tối sẽ nghỉ ngơi ở nơi này, yên tâm, anh sẽ không ép em làm cái gì, chỉ cần em ở yên bên cạnh anh thôi."

Dương Gia Lập cười: "Ngủ ở bên cạnh anh? là nhằm để anh thuận tiện giám sát tôi buổi tối có chạy hay không sao?."

Diệp Đình không khẳng định cũng không phủ định, chỉ là cúi xuống hôn nhẹ khóe môi cậu: "Đừng nghĩ nhiều. Uống thuốc cho tốt, an tâm dưỡng bệnh, an tâm đi theo anh, chờ em hết bệnh rồi, cái gì đều sẽ cũng tốt lên."

Dương Gia Lập cái gì cũng chưa nói, dùng chăn che lại hơn phân nửa khuôn mặt, nhắm lại mắt.

— sắp tới rồi bình minh.

Chờ Dương Gia Lập rời giường thời điểm, bên người vị trí đã trống không.

Cậu ở trên giường ngồi ngốc nửa ngày, xoa xoa băng leo trên đầu, miệng vết thương phát đau, lúc này mới dần dần tỉnh táo lại, việc tối hôm qua chạy trốn cùng tuyệt vọng bị bắt trở về, không phải là mơ, là thật.

Cậu đi ra nhà ăn.

Trên bàn cơm bữa sáng nóng hổi còn đang thả khói, bên cạnh còn có tờ giấy.

Diệp Đình chữ viết tựa như người hắn vậy, căn cốt sắc bén, cường thế bá đạo: Tỉnh lại nhớ ăn bữa sáng,thuốcđặt ở bên cạnh, nhớ uống.

Đây là ở chăn nuôi sủng vật sao.

Dương Gia Lập cười nhạt một tiếng, ném tờ giấy, tùy ý ăn qua loa rồi cầm hai viên thuốc nuốt xuống, sau đó ôm A Phúc đnag ngái ngủ ra ngồi ở trên ban công phát ngốc.

Thời tiết hôm nay rất tốt, từ mùa đông tới giờ ít có ngày nắng ấm như này.

Dương Gia Lập vuốt vuốt chân A Phúc, trong lòng ngẫm nghĩ lại chuyện tối hôm qua một lần, lặng lẽ cân nhắc, Diệp Đình rốt cuộc là như thế nào nhìn ra cậu muốn chạy trốn, sáng sớm liền ở lâu khẩu chờ?

Cậu nghĩ đến xuất thần, chuông cửa vang lên rất nhiều lần cũng chưa phát hiện.

Chờ lấy lại tinh thần, cậu vội buông A Phúc, đi đến cạnh cửa, mở cửa.

Ngoài cửa là cậu nam sinh nhìn có chút quen mắt, tóc hơi ngắn, mắt to tròn đen, giấu không được thiếu niên khí chất.

Nam sinh nhìn thấy là Dương Gia Lập, gãi gãi đầu, xấu hổ hỏi: "Xin hỏi, ở nơi này cái kia...... Cái người mặt lạnh như tiền, không nói không cười, mặt than có ở đây không?"

Dương Gia Lập: "Cậu tìm Diệp Đình?"

Nam sinh mãnh gật đầu: "Đúng đúng đúng, là muốn tìm hắn."

Dương Gia Lập nói: "Có chuyện gì sao?."

"Tôi có chút chuyện muốn hỏi hắn một chút" nam sinh lại có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên mạo điểm hồng, "Hắn còn muốn hay không thuê nhà ở, tôi hiện tại cần nhượng lại gấp, tôi gần đây.... hiện tại có chút chuyện gấp."

Dương Gia Lập chớp chớp mắt, chú ý tới chiếc đồng hồ Patek Philippe trên tay nam sinh không còn.

Dương Gia Lập lắc đầu: "Hắn không ở nhà, cậu chờ hắn trở về hỏi lại hắn đi."

Nam sinh thoạt nhìn có chút thất vọng, nhưng vẫn cứ lễ phép đáp lại: "Cảm ơn anh. Thế để lúc khác tôi lại đến. Tạm biệt."

Hắn xoay người rời đi.

Dương Gia Lập vừa muốn đóng cửa, A Phúc không biết cái gì từ ban công chạy đến, đứng ở trên sô pha, meo meo một tiếng.

Nam sinh bước chân tựa như phanh lại, lại quay người lại, đôi mắt đã phát sáng.

Hắn một lần nữa trở về phòng bên cạnh cửa, hướng trong tìm tòi, tươi cười xán lạn: "Hi, có mèo phải không."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro