Chương 13: Chẳng nên tin Đỗ Nhật Hoàng
Ánh nắng ban mai đầu tiên len lỏi qua lớp rèm cửa mỏng manh như tơ, vẽ nên những vệt sáng loang lổ, chập chờn trên mặt sàn gỗ bóng loáng, tạo thành một bức tranh vừa yên bình đến lạ lùng vừa ngột ngạt đến mức khiến không khí dường như đặc quánh lại.
Steven đứng sững sờ ngay ngưỡng cửa phòng tắm, bàn tay phải vẫn siết chặt chiếc khăn lau mặt còn ẩm ướt, những giọt nước nhỏ li ti đọng lại trên vải trắng, nhỏ giọt xuống sàn với tiếng tí tách nhẹ nhàng nhưng vang vọng như tiếng đồng hồ đếm ngược. Hơi thở anh nặng nề, từng nhịp hít vào đều đau đớn như bị một tảng đá vô hình đè nặng lên lồng ngực, và anh có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đập thình thịch, dồn dập như trống trận trong lồng ngực chật hẹp.
Anh liếc nhìn bản thân trong tấm gương treo trên tường lần cuối cùng – quầng thâm dưới đôi mắt sâu hoắm như hai vực thẳm không đáy, mái tóc đen rối bù dính bết vào trán và gáy vì nước, và khuôn mặt méo xẹo, tái nhợt đầy vẻ tội lỗi, như thể anh vừa bước ra từ một phiên tòa phán xét bản thân vì một tội ác không thể dung tha.
Phải bình thường. Phải giả vờ như không có gì xảy ra cả, anh tự nhủ trong đầu, giọng nói nội tâm run rẩy, nhưng làm sao có thể quên?
Chỉ cách đây chưa đầy hai tiếng đồng hồ, trong bóng tối mờ ảo của căn phòng khách sạn, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê của giấc ngủ, anh đã vượt qua ranh giới cấm kỵ – những cái chạm vô thức nhưng đầy khao khát lên làn da mịn màng của cậu, những hơi thở nóng bỏng xen lẫn mùi bạc hà thoang thoảng, những cử chỉ mà giờ đây anh nhận ra là dục vọng bị kìm nén bùng nổ.
Tất cả giờ như những lưỡi dao sắc lẹm, cứa liên hồi vào tâm trí anh, để lại những vết thương rỉ máu không ngừng. Mỗi giây trôi qua đều là một lời nhắc nhở tàn nhẫn, khắc sâu vào ký ức, và giờ đây, anh phải bước ra khỏi nơi trú ẩn tạm bợ này để đối mặt với hậu quả – đối mặt với cậu ấy, người có thể đã biết hết mọi thứ.
Steven hít một hơi sâu đến mức đau nhói ở lồng ngực, cố gắng nén chặt mớ cảm xúc hỗn loạn – sự xấu hổ, tội lỗi, khao khát lẫn lộn – xuống tận đáy lòng đen tối nhất, như thể nhồi nhét chúng vào một chiếc hộp kín không bao giờ mở ra. Rồi anh đẩy cửa phòng tắm một cách chậm rãi, bản lề kêu kẽo kẹt nhẹ nhàng, và bước ra ngoài với đôi chân nặng trịch như đeo chì.
Cảnh tượng trước mắt khiến tim anh thắt lại một nhịp dữ dội, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Hoàng đã tỉnh giấc từ bao giờ, nằm dài trên chiếc giường kingsize rộng lớn, chiếc điện thoại thông minh nằm gọn trong bàn tay phải, ngón tay cái lướt nhanh trên màn hình sáng loáng với những thao tác mượt mà, gần như máy móc.
Vẻ mặt cậu tỉnh bơ đến mức lạnh người, đôi lông mày hơi nhướn lên khi đọc gì đó trên màn hình, môi mím nhẹ như đang tập trung vào một tin nhắn không quan trọng, như thể đêm qua chỉ là một giấc ngủ bình thường, không có gì đáng kể giữa hai người họ.
Nhưng đôi môi cậu – sưng đỏ, lấp lánh dưới ánh nắng mai chiếu xiên qua khe rèm, với những vết nứt nhỏ li ti nơi khóe miệng – là bằng chứng không thể chối cãi, một vết tích rực rỡ, sống động của những nụ hôn vô thức mà anh đã để lại trong bóng tối.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi lên khuôn mặt cậu, làm nổi bật làn da trắng mịn màng không tì vết, mái tóc đen nhánh hơi rối bù vì giấc ngủ, vài sợi lòa xòa trước trán, và đôi mắt sâu thẳm, đen láy quyến rũ đang lướt nhanh trên màn hình điện thoại với sự tập trung tuyệt đối.
Hoàng không nhìn anh ngay lập tức, không một cái liếc mắt nào hướng về phía Steven, ngón tay cậu tiếp tục lướt mượt mà trên kính cảm ứng, như thể thế giới xung quanh – và cả sự hiện diện tội lỗi của anh – chỉ là một phần nền mờ ảo, không đáng để cậu bận tâm dù chỉ một giây.
"Chào buổi sáng, anh Steve." Hoàng nói, giọng điệu nhẹ nhàng, gần như vui vẻ, với một chút ấm áp giả tạo len lỏi vào từng âm tiết, như thể cậu đang chào một người bạn thân thiết sau một đêm ngủ ngon lành.
Cậu cất chiếc điện thoại sang bên mép giường một cách thong thả, động tác chậm rãi đến mức cố ý, đôi mắt không hề chạm vào Steven mà hướng thẳng về phía cửa sổ lớn, nơi những đám mây trắng lững lờ trôi qua bầu trời xanh nhạt, như đang quan sát thời tiết một cách vô tư lự.
Rồi cậu ngồi dậy, vươn vai một cách tự nhiên, cơ thể thon gọn duỗi ra dưới lớp áo thun mỏng manh hơi nhàu nhĩ vì giấc ngủ, để lộ phần cổ tay trắng ngần với những đường gân xanh mờ nhạt nổi lên dưới da. Vai cậu thẳng tắp, dáng người cao ráo di chuyển mượt mà khi cậu đứng dậy, bước về phía phòng tắm với những bước chân nhẹ nhàng, không một tiếng động thừa thãi.
Không một lời hỏi han về đêm qua, không một biểu cảm lạ lẫm hay khó chịu nào thoáng qua trên khuôn mặt – chỉ là sự bình thản đáng sợ, một lớp vỏ hoàn hảo đến mức khiến Steven rùng mình, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát tuyệt đối của cậu, từ không khí ngột ngạt trong phòng đến nhịp tim đang đập loạn xạ của anh.
Steven đứng như trời trồng ngay giữa phòng, lời "Chào buổi sáng" nghẹn ứ nơi cổ họng, khô khốc và đắng ngắt như cát sa mạc, khiến anh phải nuốt khan vài lần mới lấy lại được hơi thở.
Anh nhìn theo bóng lưng Hoàng, chiếc áo trắng khẽ lay động theo từng bước chân, rồi vô thức liếc xuống chiếc giường rộng lớn mà họ đã chia sẻ đêm qua – tấm chăn cotton trắng vẫn nhăn nhúm ở một góc, như dấu vết của những cử động vô thức, và một sợi tóc đen, mảnh mai vương trên gối trắng tinh, uốn lượn nhẹ nhàng dưới ánh nắng, có lẽ là của cậu, hay... của anh trong khoảnh khắc hỗn loạn?
Lòng anh dấy lên một tia hy vọng mong manh, yếu ớt như sợi chỉ mỏng rằng Cậu ấy bình thường, có lẽ không biết gì hết, có lẽ tất cả chỉ là giấc mơ của riêng anh? - nhưng ngay lập tức bị dập tắt một cách tàn nhẫn bởi chính sự quá đỗi bình thường ấy.
Quá bình thường! Đó là lớp vỏ che giấu, cậu ấy biết hết rồi, chắc chắn như vậy! - Tại sao cậu không nói gì cả? Tại sao lại nhìn anh như một người lạ mặt, một sai lầm cần phải xóa sổ khỏi ký ức?
Câu hỏi đó gào thét vang vọng trong đầu Steven, lặp đi lặp lại như một bản thu âm bị hỏng, khiến anh cảm thấy như bị treo lơ lửng giữa thực tại phũ phàng và ảo mộng đầy tội lỗi, chân tay tê dại, đầu óc quay cuồng. Anh muốn lao tới, nắm chặt vai cậu với đôi bàn tay run rẩy và hét lên bằng giọng khàn đặc:
"Em biết hết phải không? Em cảm thấy thế nào về những gì anh đã làm? Tại sao em lại giả vờ như không có gì xảy ra, như thể lúc nãy chỉ là một giấc ngủ vô hại?!"
Nhưng anh không dám, không thể. Nỗi sợ hãi dâng trào như thủy triều, sợ rằng chỉ một lời mở đầu thôi, mọi thứ sẽ vỡ tan tành như thủy tinh rơi, và anh sẽ phải đối mặt với sự thật phũ phàng: Những gì anh làm không phải chỉ là giấc mơ thoáng qua, mà là một sai lầm không thể sửa chữa, một vết nứt vĩnh viễn chia cắt họ, biến mối quan hệ đồng nghiệp thành một vực thẳm không lối thoát.
Hoàng khép cửa phòng tắm lại một cách nhẹ nhàng, bản lề không kêu lấy một tiếng, rồi tiếng nước chảy rì rào từ vòi sen vọng ra, đều đặn và liên hồi, át đi sự im lặng nặng nề như chì đang bao trùm căn phòng, khiến không khí càng thêm ngột ngạt.
Steven vẫn đứng đó, ngẩn ngơ giữa không gian rộng lớn nhưng chật hẹp của căn phòng khách sạn, bàn tay siết chặt chiếc khăn đến mức trắng bệch, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để lại những vết hằn đỏ.
Chạy trốn ngay lập tức, lao ra khỏi khách sạn mà không nhìn lại? Hay ở lại đối mặt, giả vờ chuyên nghiệp đến cùng? Đầu óc anh quay cuồng với những lựa chọn, và đột nhiên, một kỷ niệm ùa về sắc nét như flashback trong phim – lời Hoàng từng nói trong buổi họp kịch bản hai tháng trước, khi họ bàn về chemistry giữa Quang và Cường trong Mật Mã Đen:
"Mập mờ thì mới có người bàn tán, mới tạo sức hút thực sự cho bộ phim, anh ạ."
Giờ đây, chính anh đang bị cuốn phăng vào bộ phim mập mờ của riêng mình, với Hoàng là đạo diễn tài ba, bí ẩn – một đạo diễn không bao giờ tiết lộ hết kịch bản, không bao giờ hé lộ suy nghĩ thực sự, để anh phải tự đoán mò, tự dằn vặt trong bóng tối của sự không chắc chắn.
Sự bình thản của cậu không phải là sự tha thứ ngầm hay quên lãng, mà là hình thức trừng phạt tinh vi nhất, tàn nhẫn nhất: Buộc Steven phải tự hành hạ bản thân với những câu hỏi không lời đáp, những kịch bản tự tưởng tượng trong đầu, từng giây từng phút.
Cậu ấy đang cười thầm sau lớp vỏ bình thản ấy phải không, cười vì trò chơi này quá dễ dàng? Hay cậu ấy thực sự không cảm thấy gì cả, không một chút rung động nào từ những cái chạm ấy? Không... không thể nào, cậu ấy đã đáp lại, dù chỉ thoáng qua, một hơi thở nhẹ hay một cử động vô thức. Hay tất cả chỉ là ảo tưởng bệnh hoạn của riêng anh, một giấc mơ tự lừa dối bản thân?
Anh hít sâu lần nữa, không khí phòng tắm còn vương mùi xà phòng thoang thoảng, cố gắng lấy lại bình tĩnh run rẩy bằng cách bắt đầu thu dọn đồ đạc cá nhân trên bàn trang điểm – chiếc ví da đen, chìa khóa xe, và vài tờ giấy ghi chú kịch bản – với động tác chậm chạp, từng món một như đang đếm ngược đến khoảnh khắc định mệnh không thể tránh khỏi.
Phải chuyên nghiệp. Phải giữ bình tĩnh. Chuyện lúc nãy... chỉ là giấc mơ tồi tệ, một sai lầm vô thức, không hơn không kém gì cả. Nhưng chính ý nghĩ ấy càng làm tim anh nhói đau dữ dội, như bị kim châm. Giấc mơ tồi tệ? Đó không phải giấc mơ tồi tệ! Đó là... khao khát thực sự, là dục vọng anh đã kìm nén bao lâu nay, bùng nổ trong khoảnh khắc yếu lòng!
Steven lắc đầu dữ dội, mái tóc ướt văng vài giọt nước ra sàn, xua đi những suy nghĩ điên rồ đang tràn ngập, nhưng bàn tay anh vô thức chạm vào tấm chăn trên giường, ngón tay lướt nhẹ qua lớp vải cotton mềm mại, cảm nhận hơi ấm còn sót lại – hơi ấm từ cơ thể Hoàng, từ những nơi anh đã vuốt ve trong vô thức, làn da mát mẻ nhưng nóng bỏng dưới đầu ngón tay.
Ngón tay anh run rẩy dữ dội, và anh phải cắn chặt môi dưới đến mức rỉ máu, vị tanh nhẹ lan ra, để không thì thầm tên cậu một cách tuyệt vọng. Tại sao cậu lại để yên cho anh làm vậy? Tại sao không đẩy ra ngay lập tức, không hét lên hay vùng vẫy? Hay cậu ấy đang chờ anh thừa nhận trước, chờ anh quỳ xin lỗi và thú tội hết thảy?
Khoảng vài phút sau – những phút dài đằng đẵng như hàng giờ – cửa phòng tắm mở ra lần nữa, mang theo một làn hơi nước ấm áp, ẩm ướt lan tỏa khắp phòng, xen lẫn mùi bạc hà tươi mát từ xà phòng tắm của cậu, xua tan phần nào không khí ngột ngạt nhưng lại khơi dậy ký ức đêm qua một cách tàn nhẫn.
Hoàng bước ra, tay phải cầm khăn nhỏ lau nhẹ mái tóc đen còn ướt, những giọt nước li ti đọng lại trên xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo sơ mi trắng mỏng manh mà cậu đã mặc vội, tạo thành những vệt loang lổ mờ ảo, lấp lánh dưới ánh nắng mai len qua khe rèm.
Khuôn mặt cậu vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng, đôi mắt sắc sảo, đen láy lướt qua Steven một cách chậm rãi, nhưng dừng lại lâu hơn bình thường ở khóe mắt mệt mỏi, quầng thâm của anh – như đang phân tích một "manh mối" mới trong vụ án phức tạp, một mảnh ghép tối tăm lấp lánh sự thật bị chôn vùi sâu dưới đáy vực thẳm của một tâm hồn đang bối rối và hỗn loạn.
Ánh mắt ấy không mang chút phán xét nào, không một gợn thương hại – chỉ là sự quan sát thuần túy, lạnh lùng, như một nhà tâm lý học đang ghi chép tỉ mỉ vào cuốn sổ tay vô hình, phân tích từng cử chỉ nhỏ nhất của "đối tượng".
"Em xong rồi anh." cậu nói, giọng nhẹ nhàng, gần như vui vẻ, với một nụ cười mỏng manh khẽ nở ở khóe miệng – nụ cười ấy vẫn còn sưng đỏ, dấu vết không thể xóa nhòa của những nụ hôn cuồng, giờ lấp lánh dưới ánh sáng như một lời nhắc nhở im lặng.
"Trông anh mệt mỏi quá vậy, đêm qua ngủ không ngon à? Hay là cái sofa ngoài kia cứng quá, làm anh trằn trọc mãi không yên?"
Lời nói nghe như một câu đùa vui vô hại giữa đồng nghiệp, nhưng Hoàng biết rõ – và cố tình chọn – nó sẽ đâm thẳng vào nỗi day dứt sâu thẳm nhất của Steven, khơi dậy cơn bão nội tâm đang cuộn trào.
Cậu không phải là kẻ thích tra tấn người khác một cách thô bạo, nhưng cậu tò mò một cách không hề bình thường chút nào – tò mò về cách Steven bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc này, về những suy nghĩ hỗn loạn đang gặm nhấm anh từng giây, và một phần vì chính cậu cũng từng cảm nhận được "sức nóng" ấy, dù chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc vô thức.
Nhưng cậu giữ im lặng tuyệt đối, không hé lộ một lời. Cậu chỉ muốn anh tự nhận ra, tự dằn vặt bản thân với những câu hỏi không lời đáp, tự hiểu rằng những thứ mơ hồ, nửa vời ấy chỉ dẫn đến đau khổ khôn cùng cho cả hai. Anh ấy sẽ tự hỏi, tự tra tấn chính mình suốt cả ngày, và cuối cùng sẽ tự rút lui. Đó là cách tốt nhất, an toàn nhất cho cả hai chúng ta.
Steven giật bắn mình như bị điện giật, bàn tay đang vuốt mái tóc ướt khựng lại giữa không trung, ngón tay co quắp. Anh cố gắng mỉm cười gượng gạo, méo xẹo và không thuyết phục chút nào, ánh mắt tránh né không dám nhìn trực tiếp vào đôi môi sưng đỏ của cậu, sợ rằng hình ảnh nụ hôn trong giấc mơ – hay thực tế? – sẽ ùa về như lũ, cuốn phăng mọi lớp phòng vệ cuối cùng.
"Ừ... cái sofa hơi khó chịu thật, cứng ngắc cả đêm. Anh... anh ổn mà, không sao đâu. Sẵn sàng đi chưa em? Hôm nay lịch quay sớm lắm, đừng để ekip chờ đợi."
Bên trong, tim anh đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực, tự hỏi liệu Hoàng có thực sự biết hết mọi chi tiết không, hay cậu chỉ đang giả vờ một cách tài tình để anh tự hành hạ bản thân trong địa ngục nội tâm.
Cậu ấy bình thản quá mức... Hay là cậu ấy không thích anh, chỉ chờ cơ hội để đẩy anh ra xa? Hay cậu ấy đang chờ anh xin lỗi trước, chờ anh quỳ gối thú tội hết thảy? Mỗi suy nghĩ như một nhát dao sắc lẹm cứa sâu vào lòng anh, khiến anh cảm thấy mình nhỏ bé, tội lỗi và cô độc hơn bao giờ hết, như một kẻ phạm tội đang đứng trước vành móng ngựa của chính lương tâm.
Hoàng gật đầu nhẹ nhàng, động tác với lấy chiếc túi đen da trên ghế sofa gần đó một cách thong dong, không chút vội vã hay gượng ép, như thể thời gian là thứ xa xỉ cậu có thừa. Cậu liếc nhìn Steven đang loay hoay với chùm chìa khóa xe trên bàn, ngón tay anh run nhẹ khiến chúng leng keng va chạm, rồi khẽ nói với giọng điệu tự nhiên, gần gũi:
"Anh chở em đi nhé? Xe anh tiện hơn hẳn, và em lười gọi taxi sáng sớm thế này. Trên đường đi, mình bàn kịch bản phần chemistry đi anh, đạo diễn bảo cần thêm căng thẳng ngầm giữa hai nhân vật để tăng sức hút."
Lời đề nghị nghe tự nhiên như mọi khi họ làm việc cùng nhau trên phim trường, như một phần của thói quen hàng ngày, nhưng nó mang theo một lớp ngầm sắc bén, đầy tính toán: Chúng ta vẫn là đồng nghiệp, vẫn là bạn bè chuyên nghiệp, đừng nghĩ quá xa xôi hay mơ hồ gì cả.
Hoàng thích sự quan tâm từ Steven, thích cách anh ta nhìn cậu với đôi mắt đầy khao khát bị kìm nén mà không dám thừa nhận, thích cảm giác được theo đuổi một cách thầm lặng ấy. Nhưng Hoàng yêu bản thân hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Dù thích cảm giác được theo đuổi, được là trung tâm của ai đó, nhưng Hoàng cũng tự hỏi Steven là trai thẳng, sao anh lại thích cậu chứ? Anh thích cậu từ khi nào và anh thích cậu ở điểm nào, Hoàng chỉ là một diễn viên trẻ với những bí mật riêng thôi. Cậu nghĩ thầm trong đầu, không nói ra một lời nào, giữ nguyên lớp vỏ bình thản.
Thay vào đó, cậu để Steven tự nhận ra sự thật phũ phàng: Yêu một kẻ như cậu, với những trò chơi tâm lý tinh tế và lớp lang mơ hồ này, sẽ chỉ mang lại khổ đau triền miên. Và anh ấy phải tự ý thức được mà tự rút lui không cần cậu nhắc, tự bảo vệ chính mình trước khi mọi thứ đi quá giới hạn. Đó là cách tốt nhất, sạch sẽ nhất.
Họ bước ra khỏi phòng, đi dọc hành lang khách sạn dài hun hút, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng giày da của họ vang vọng trên thảm trải sàn dày, lặp lại như nhịp tim hỗn loạn, dồn dập của Steven.
Anh đi sát bên Hoàng, cố gắng giữ khoảng cách vừa phải khoảng một cánh tay, nhưng vô thức điều chỉnh bước chân để khớp nhịp với cậu, như một thói quen bị ép buộc bởi sức hút vô hình.
Mùi bạc hà từ cậu vẫn còn vương vấn trong không khí, thoang thoảng nhưng ám ảnh, khơi dậy những ký ức hỗn độn trong đầu anh: Hơi thở ấm nóng xen lẫn bạc hà, làn da mịn màng, mát lạnh dưới đầu ngón tay anh, và rồi sự cắt đứt đột ngột, lạnh lẽo khi cậu tỉnh giấc.
Khi họ bước vào thang máy, không gian chật hẹp với những bức tường kim loại bóng loáng khiến Steven cảm thấy ngột ngạt hơn bao giờ hết, không khí dường như đặc quánh lại, và cửa thang máy khép lại với tiếng "tinh" nhẹ nhàng nhưng vang vọng.
Trong khoảnh khắc im lặng nặng nề ấy, Hoàng bất chợt quay sang, ánh mắt chạm vào anh một cách thoáng qua nhưng sắc bén:
"Anh trông mệt mỏi thật đấy anh Steve. Sofa đêm qua khó ngủ đến vậy à, hay có gì khác làm anh trằn trọc?" Lời nói nhẹ tênh, như một câu hỏi vu vơ về thời tiết, nhưng nó khiến Steven cứng đờ người, mồ hôi lạnh toát ra sau gáy, lan xuống sống lưng.
Cậu ấy biết. Chết tiệt! Cậu ấy biết hết mọi thứ. Và cậu ấy đang chơi đùa với anh, chờ anh tự sụp hầm một cách thảm hại. Anh rất ghét Hoàng ngay lúc này, nhưng anh không thể cưỡng lại sức hút từ người bên cạnh!
Khi họ lên xe, Steven ngồi vào ghế lái với đôi tay run rẩy, khởi động máy nổ giòn, radio tự động bật lên bản nhạc nền phim trinh thám quen thuộc – những giai điệu căng thẳng, dồn dập – giúp xua tan phần nào sự lúng túng ngột ngạt trong cabin.
Anh lái xe chậm hơn thường lệ, tay siết chặt vô lăng đến mức da nổi gân xanh, mồ hôi lấm tấm túa ra trên trán dù máy lạnh phả hơi mát rượi.
"Hôm nay cảnh quay đầu tiên là phần điều tra hiện trường vụ án mới phải không em? Em nghĩ sao về kịch bản phần chemistry giữa hai nhân vật chính? Đạo diễn bảo cần thêm căng thẳng ngầm giữa đội trưởng và cố vấn để tăng chiều sâu."
Anh cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện sang công việc một cách tuyệt vọng, nhưng giọng điệu lại vụng về hơn bao giờ hết, như một kẻ vừa phạm tội đang cố gắng che giấu dấu vết một cách nghiệp dư.
Và rồi, khi tay anh chuyển số để vượt qua một chiếc xe tải chậm chạp phía trước, anh nhận ra một chi tiết khiến máu đông đặc trong người, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung: Trên mu bàn tay phải của anh, ngay dưới lớp da mỏng, có một vết xước nhỏ, mới tinh, nông nhưng sắc nét, dài chừng hai phân, với những đường viền đỏ ửng như thể ai đó đã cào nhẹ bằng móng tay trong khoảnh khắc hỗn loạn – một dấu vết mà anh thề là không hề có trước khi chở Hoàng đến khách sạn tối qua, và chắc chắn không phải từ những cử động vụng về của anh.
Liệu có phải... khi em ấy tỉnh giấc giữa chừng, đã cảm nhận hết những cái ôm siết chặt và nụ hôn cuồng nhiệt của mình, rồi vô thức hay cố ý cào vào tay mình để đẩy ra, để lại dấu ấn này mà mình không hề hay biết trong cơn mê dục vọng? Hay chỉ là ảo giác của một tâm trí đang sụp đổ, tự bịa ra bằng chứng để tra tấn chính mình?
Hoàng quay sang nhìn Steven, ánh mắt lấp lánh một sự tinh nghịch kín đáo nhưng vẫn đầy vẻ tự nhiên, chuyên nghiệp:
"Ừ, em nghĩ nên giữ sự mơ hồ ở mức cao hơn nữa. Như cách cố vấn không bao giờ tiết lộ hết suy nghĩ của mình, để đội trưởng phải tự đoán mò, tự phân tích từng manh mối nhỏ. Nó sẽ làm chemistry thêm phần hấp dẫn, tạo sức hút không thể cưỡng lại, phải không anh?"
Cậu ngừng một chút, rồi tựa đầu vào ghế da êm ái, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những tòa nhà cao tầng lướt qua, để lộ một bên gáy trắng ngần, mịn màng mà Steven đã chạm vào – một cái chạm giờ đây khiến anh cảm thấy như bị bỏng rát, da thịt râm ran.
Cậu không nói thêm bất kỳ lời ám chỉ trực tiếp nào về khoảnh khắc đó, không một cái liếc mắt đầy ý nghĩa. Cậu chỉ đơn thuần đưa ra một nhận xét về kịch bản, nhưng cách cậu chọn từ ngữ, cách cậu nhấn nhá từng âm tiết, lại khiến Steven không khỏi liên tưởng điên cuồng, từng chữ như một mũi kim sắc nhọn châm sâu vào thẳm sâu tâm trí anh.
Là kịch bản thuần túy, hay cậu ấy đang nói về chúng ta, về anh và cậu ấy lúc này? Và rồi, Hoàng bất chợt với tay điều chỉnh nút radio trên bảng điều khiển, đúng lúc Steven cũng đang chỉnh lại điều hoà thấp hơn, ngón tay thon dài lướt qua mu bàn tay Steven một cách "vô tình" – hay cố ý? – một cái chạm nhẹ nhàng nhưng điện giật, khiến anh giật bắn mình, xe suýt lệch khỏi làn đường, lốp xe rít lên trên mặt nhựa.
Cậu ấy đang trêu chọc anh!
Chắc chắn như vậy. Nhưng tại sao? Để anh tự tra tấn bản thân trong địa ngục nội tâm? Hay cậu ấy đang chờ anh thừa nhận trước, chờ anh vỡ òa hết thảy?
Steven nuốt khan một cách khó nhọc, cổ họng khô khốc, cảm thấy một nỗi hoảng loạn đang lớn dần trong lòng như cơn bão tố, lan tỏa từ ngực ra tứ chi.
Sự bình thản của Hoàng lúc này không còn là sự thao túng rõ ràng, trực diện nữa, mà là một bức tường bí ẩn, vững chãi và không thể xuyên thủng, khiến Steven càng thêm tò mò điên cuồng, càng thêm muốn giải mã từng cử chỉ nhỏ, đến mức ám ảnh đến phát điên.
Cậu ấy là gay, Steven biết rõ điều đó từ những lời đồn trong ekip và cách cậu thoải mái với bản thân, không che giấu. Vậy hành động đêm qua của anh có ý nghĩa gì đối với cậu? Là một trò đùa tinh quái, một sự bỡn cợt tinh tế, hay một phép thử nguy hiểm để xem anh sẽ phản ứng ra sao?
Steven không dám hỏi trực tiếp, vì anh cũng không chắc mình muốn biết câu trả lời thực sự – nó có thể phá hủy mọi thứ. Nhưng anh vẫn lái xe, vẫn chở Hoàng đến phim trường, vì anh không thể – và không muốn – để cậu đi một mình, dù chỉ trong khoảnh khắc căng thẳng ngột ngạt này.
Nỗi khao khát được ở gần cậu, dù chỉ là ngồi bên cạnh trong cabin xe chật hẹp, còn lớn hơn cả nỗi sợ hãi bị từ chối hay bị ghét. Và trong khoảnh khắc ấy, khi xe lướt qua một đoạn đường thẳng tắp, anh chợt nhớ lại một tin nhắn cũ từ Hoàng, gửi vào đêm muộn vài tuần trước, khi họ bàn về cảnh quay:
[Anh, đôi khi giấc mơ là cách thực tế nhất để đối mặt với sự thật.]
Lúc ấy anh nghĩ đó chỉ là lời đùa vui về kịch bản phim, một câu nói triết lý mơ hồ. Nhưng giờ đây... Liệu cậu ấy đã biết từ trước, đã dự đoán và giăng bẫy từ lâu? Hay tất cả chỉ là trùng hợp quái gở, một trò đùa của số phận?
Steven khó chịu cực kì!
Cảm giác mọi quan tâm của Hoàng đối với anh đều đã được tính toán từ lâu, nhưng lại bị che đậy bởi cậu nói "không thích bạn bè, đồng nghiệp, tình yêu không phải là ưu tiên", để bây giờ Steven mới khổ sở nhận ra.
Đến phim trường, không khí nhộn nhịp của ekip – tiếng hô hào của đạo diễn, tiếng máy quay kêu rè rè, mùi cà phê và bánh mì nướng lan tỏa – kéo họ vào guồng quay công việc một cách đột ngột, nhưng sự căng thẳng giữa họ vẫn như một lớp sương mù dày đặc bao trùm, vô hình nhưng ngột ngạt.
Đạo diễn, một người đàn ông trung niên với đội mũ lưỡi trai, hô hào lớn tiếng:
"Chuẩn bị cảnh quay đầu tiên! Phần hai nhân vật tranh cãi về manh mối vụ án trong Mật Mã Đen – hành động!"
Steven và Hoàng vào vai ngay lập tức, không một giây chần chừ – anh là đội trưởng cứng rắn, giọng nói dứt khoát ra lệnh cho đội ngũ ảo, khuôn mặt nghiêm nghị dưới lớp trang điểm nhẹ; cậu là cố vấn bí ẩn, đưa ra phân tích sắc bén với ánh mắt dò xét, giọng nói trầm thấp đầy tính toán.
Chemistry giữa họ trên màn ảnh bùng nổ như pháo hoa: Những cái nhìn chạm nhau đầy căng thẳng, sắc lẹm như dao; sự gần gũi khi cùng cúi xuống xem bản đồ hiện trường vụ án, vai chạm vai thoáng qua; và cả những khoảnh khắc im lặng ngầm hiểu, nơi không lời nào được thốt ra nhưng điện trường dâng trào.
Trong một cảnh quay then chốt, khi nhân vật của Steven phải nắm chặt tay Hoàng để kéo cậu ra khỏi "hiện trường nguy hiểm" giả lập – một khu vực được dựng với dây cảnh báo vàng và khói nhân tạo – anh cảm thấy làn da cậu mát lạnh, mịn màng dưới lòng bàn tay mình, một dòng điện chạy dọc sống lưng anh từ đầu ngón tay đến tận gáy – không phải chỉ là diễn xuất chuyên nghiệp, mà là ký ức đêm qua ùa về sống động, khiến anh suýt quên mất máy quay đang lăn.
Đạo diễn hô "Cắt!" rồi khen ngợi lớn tiếng, giọng hào hứng:
"Hay lắm! Cái chemistry này thật sự sống động, bùng nổ luôn! Như thể hai người đang giấu một bí mật gì đó ngoài đời thực ấy chứ!"
Lời khen của ông như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Steven, khiến anh giật mình, mặt đỏ bừng dưới lớp trang điểm, tim đập loạn. Liệu có ai khác trong ekip nhận ra sự căng thẳng thực sự này không? Hay chỉ mình anh đang điên lên, tự tưởng tượng hết thảy?
Giữa giờ nghỉ trưa, khi ekip tụ tập dùng bữa dưới bóng cây lớn xanh um, mùi thức ăn nhanh – hamburger và salad – lan tỏa trong không khí oi bức, Steven cố gắng tìm một lý do hợp lý để nói chuyện riêng với Hoàng, có lẽ là hỏi về một chi tiết kịch bản nhỏ, nhưng Hoàng dường như bận rộn hơn mọi khi, một cách có chủ đích.
Cậu giao tiếp vui vẻ với các thành viên khác trong đoàn, cười nói với thợ trang điểm về thời tiết, thảo luận kịch bản chi tiết với biên kịch – một cuộc trò chuyện mà Steven đứng cách đó vài mét, nghe lỏm được vài từ then chốt:
"Căng thẳng ngầm giữa hai nhân vật", "bí mật bị che giấu kỹ lưỡng", "phải giữ sự mơ hồ để khán giả đoán mò" – hoặc đơn giản là ngồi một mình trên ghế gấp, đọc cuốn sách dày về tâm lý tội phạm mà Steven đã từng thấy cậu cầm, những trang giấy vàng úa chi chít ghi chú bằng bút chì đen, nét chữ sắc nét, phân tích.
Cậu không cố tình tránh mặt anh, không một cái quay đầu né tránh, nhưng cũng không tạo bất kỳ cơ hội nào để Steven bắt chuyện riêng tư, như thể cậu đang dựng lên một bức tường vô hình ngay giữa đám đông.
Một cô diễn viên phụ trẻ trung, người luôn có vẻ ngưỡng mộ Hoàng với những cái nhìn lén lút, đến gần cậu, ngồi xuống bên cạnh với nụ cười rạng rỡ, cười đùa hỏi về vai diễn của cậu trong cảnh quay sáng nay:
"Anh Cường mặc dù chảnh choẹ nhưng mà thần thái cũng bí ẩn quá, em học hỏi được nhiều lắm!"
Hoàng ngẩng đầu lên từ cuốn sách, cười đáp lại cô ấy một cách tự nhiên, giọng ấm áp và thân thiện:
"Cảm ơn em, vai này cần sự tinh tế thôi, không phải diễn quá đà."
Khi cô ấy quay đi với nụ cười hài lòng, Hoàng bất chợt ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía Steven, người đang đứng cách đó không xa, giả vờ nói chuyện với trợ lý đạo diễn về lịch quay chiều, nhưng thực ra đang lén lút quan sát cậu.
Một cái nháy mắt nhẹ nhàng, gần như không thể nhận ra dưới hàng mi dài, thoáng qua như một tín hiệu bí mật, rồi Hoàng lại tiếp tục đọc sách, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười bí ẩn, sâu xa.
Steven cảm thấy mình bị "tóm gọn" ngay tại chỗ khi đang lén lút quan sát, và nỗi bối rối dâng trào mạnh mẽ hơn bao giờ hết về khả năng "đọc vị" siêu phàm của Hoàng – cậu ấy biết anh đang nhìn, biết anh đang đấu tranh nội tâm, và cậu ấy... thích điều đó? Cậu ấy đang chơi đùa với anh một cách tinh quái, phải không?
Chẳng biết đây là lần thứ mấy trong ngày Steven đặt ra những câu hỏi không có lời giải đáp như vậy rồi.
Cuối cùng, Steven đành phải bỏ cuộc, ngồi một mình với hộp cơm trưa nguội ngắt trên tay, tự mình vật lộn với những suy nghĩ và cảm xúc hỗn độn đang cuộn trào như bão tố – hoang tưởng, khao khát, tội lỗi – nhưng anh biết rõ, chiều nay anh vẫn sẽ chở Hoàng đi lấy xe, và kiểu gì cũng bị Hoàng chơi khăm thêm vố nữa.
Một sợi dây vô hình, dai dẳng đã trói buộc anh với cậu, siết chặt hơn mỗi ngày, anh không có ý định cắt đứt nó, dù cho nó có thể dẫn anh thẳng xuống vực thẳm không lối thoát.
Khi ekip dùng bữa, tiếng cười nói rộn ràng xung quanh, Steven nghe lỏm được cuộc trò chuyện của đạo diễn với biên kịch ngồi bàn bên cạnh:
"Steven với Hoàng hôm nay lạ lắm, chemistry bùng nổ quá mức luôn. Hay là thêm một twist tình cảm vào kịch bản đi? Làm cho đội trưởng bắt đầu nghi ngờ cảm xúc của mình với cố vấn ấy, tạo drama thực sự."
Đạo diễn cười lớn, tiếng cười vang vọng, không hề hay biết rằng lời nói của ông đã xoáy sâu vào tâm trí Steven như một mũi khoan, khiến anh suýt đánh rơi cốc cà phê nóng hổi trong tay, chất lỏng sóng sánh tràn ra mép cốc.
Hoàng ngồi trong vùng sáng nhạt, đầu hơi cúi xuống, để ánh nắng lọt qua tán lá rơi lấm tấm trên trang giấy. Từng cử động của cậu đều chậm, chính xác, như thể có một sợi dây vô hình đang điều khiển mọi thứ.
Steven nhìn sang, và không rõ từ khi nào, anh cảm thấy tim mình lạc nhịp. Có điều gì đó trong nụ cười ấy khiến anh từng tin — rằng nó ngây thơ, nó trong trẻo và vô hại trên khuôn mặt vừa dễ thương vừa quyến rũ ấy.
Thế nhưng bản năng lại kéo ngược anh lại, lạnh và chắc như một lời cảnh báo.
Có lẽ, ngay từ đầu, anh chẳng nên tin Đỗ Nhật Hoàng. Để rồi bị cậu dẫn dắt thế này...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro