Chương 15: Quá khứ của phản diện
Hoàng đã về nhà từ lâu, khi thành phố còn đang chìm trong ánh đèn neon lập lòe của buổi tối. Cậu ăn uống qua loa bên ngoài, rồi về căn hộ rộng lớn, sạch sẽ đến mức gần như vô hồn.
Đi thẳng vào phòng tắm, dòng nước mát lạnh xối xả cuốn trôi lớp bụi bẩn của ngày dài, nhưng không thể gột rửa những hình ảnh vẫn ám ảnh cậu: đôi mắt đỏ hoe của Steven, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má anh, và lời tỏ tình dũng cảm nhưng vụng về ấy.
Sau khi lau khô người, Hoàng mặc bộ đồ thoải mái, bật máy tính và ngồi vào chiếc ghế streaming quen thuộc. Cậu không mở livestream hay nói chuyện với bất kỳ ai.
Chỉ chơi game một mình, cố gắng để nhân vật không chết giữa chừng. Mỗi khi màn hình dừng lại, những hình ảnh ấy lại ùa về: Steven khóc, giọng anh vỡ òa "Em tệ lắm Hoàng...", và bàn tay cậu lau đi những giọt nước mắt ấy, một hành động vừa bản năng vừa đầy mâu thuẫn.
Có cái gì đó đã chạm đến trái tim Hoàng – một cảm giác lạ lẫm, ấm áp xen lẫn khó chịu, như một vết nứt nhỏ trên lớp vỏ băng giá cậu dựng lên.
Nhưng nó không đủ để cậu mềm lòng.
Steven quá trực diện, quá dũng cảm khi tỏ tình mà không hề suy xét gì cho tương lai.
Anh lao đầu vào cảm xúc, không lường trước những chông gai, những ràng buộc xã hội, hay những vết sẹo từ quá khứ mà Hoàng đã mang theo.
Hoàng thường nói Steven "nghĩ nhiều quá rồi", nhưng thật ra chính cậu mới là người nghĩ nhiều hơn ai hết, che đậy bằng những câu nói tỉnh bơ và nụ cười nửa miệng để không ai nhận ra sự hỗn loạn bên trong.
Hoàng lười để những vấn đề ấy thâm nhập vào cuộc sống bình yên nơi cậu kiểm soát mọi thứ.
Cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh công việc diễn xuất, những buổi streaming ẩn danh để kiếm thêm thu nhập, và những mối quan hệ dừng ở mức "partner đồng nghiệp hay bạn bè".
Nhưng Steven đã làm xáo trộn tất cả, từ những cử chỉ quan tâm vụng về đến lời tỏ tình trực diện ấy.
Cậu nhớ lại buổi sáng ở khách sạn. Khi Steven vào tắm rất lâu, cậu thừa biết anh đã làm gì trong đó, Hoàng nằm đợi anh, lướt điện thoại giả vờ bình tĩnh, nhưng thực ra cậu đã mở máy tính, bấm cộng trừ nhân chia loạn xạ hết cả lên.
Lúc đó, cậu đã nghĩ đến viễn cảnh Steven sẽ tỏ tình, vì anh là người mong muốn rõ ràng mọi chuyện, không thích mập mờ hay im lặng kéo dài như cậu. Nhưng Hoàng không ngờ Steven lại nói sớm thế, ngay trong xe chiều nay.
Trong đầu cậu, viễn cảnh Steven yêu đương với mình hiện ra. Có thể là vui đấy – thích cách anh quan tâm, thích sự ghen tuông kiểm soát của anh, thích cả sự hài hước dễ gần ẩn sau vẻ ngoài nghiêm túc. Steven có duyên, có những câu nói dí dỏm khiến cậu bất giác mỉm cười, và những động chạm vô tình khiến cậu... rung động thoáng qua.
Nhưng liệu có bền lâu không? Khi con người cậu có quá nhiều "tật xấu".
Hoàng đối xử với người khác như một tấm gương: người ta chủ động thì cậu mới chủ động, nhưng để cậu chủ động trước thì cần một sự nỗ lực rất lớn từ đối phương, kể cả việc xin lỗi cũng vậy.
Hoàng luôn là người kiểm soát mọi mối quan hệ, không để ai dẫn dắt mình. Liệu Steven có đủ kiên nhẫn để ở với một người lúc nào cũng ở "kèo trên" như cậu không?
Trong công việc, cậu có thể kêu gọi chia sẻ, giải quyết mâu thuẫn, nhưng trong tình yêu, một khi có vấn đề gì thì Hoàng gần như im lặng, rồi từ từ rút lui khỏi cuộc đời người đó, không cho họ cơ hội sửa sai.
Vì vốn dĩ, cậu cũng không sai gì – cậu chỉ tự bảo vệ mình thôi, một người có tiêu chuẩn cao như Hoàng mong muốn hơn ai hết người yêu mình phải là người hoàn hảo.
Hoàng dừng game lại một giây, nhân vật đứng yên trên màn hình, và hình ảnh Steven lại hiện về. Cậu thở dài, tắt máy tính, ngồi xuống ghế sofa, đưa tay lên day day trán.
Đầu óc cậu quay cuồng với những ký ức quá khứ – những bài học khắc nghiệt đã hình thành nên con người cậu hôm nay.
Nơi gia đình giàu có ở Nha Trang, cậu lớn lên giữa nhung lụa nhưng đầy cô đơn vì tiêu chuẩn quá cao. Những mối tình đầu, khi cậu hạ thấp kỳ vọng chỉ để nhận lại sự thất vọng: những chàng trai hời hợt rủ đi khách sạn sau hai tin nhắn, những đêm overnight thiếu tôn trọng, khiến cậu chán nản với sự tự do nhưng mong manh của tình yêu đồng tính.
Và cả những ràng buộc nếu nghĩ đến phụ nữ – thanh xuân, hôn nhân, con cái – những thứ cậu không muốn gánh vác, vì chúng sẽ phá hủy sự bình yên cậu cố giữ.
Những bài học ấy khiến cậu lười bắt đầu, lười để ai đó thâm nhập sâu vào cuộc sống mình. Nhưng rồi, suy nghĩ của cậu quay về Steven.
Thật ra, cậu rất trân trọng anh – vì Steven chưa bao giờ hời hợt với cậu. Anh quan tâm một cách chân thành, từ những cử chỉ nhỏ như mang nước giữa giờ quay, đến sự ghen tuông vụng về khi ai đó tiếp cận cậu.
Steven hài hước, dễ gần, có duyên theo cách khiến cậu bất giác mỉm cười, dù cậu cố che giấu. Những lần anh đỏ mặt lắp bắp khi cậu trêu chọc, hay cách anh "dính" lấy cậu dù cậu cố tránh – tất cả đều khiến cậu hứng thú, khiến sự mập mờ ấy trở nên cuốn hút một cách lạ lùng.
Nhưng Hoàng day day trán mạnh hơn, một nỗi mệt mỏi dâng lên.
Steven mà đi theo mình thì khổ lắm. Anh ngây thơ, trực diện, không lường trước những tổn thương mà một người như cậu có thể gây ra.
Thà cứ vậy mà vui – giữ ở mức partner, đồng nghiệp, bạn bè – còn hơn kéo anh vào vòng xoáy mệt mỏi mà cậu đã quá quen thuộc.
Hoàng đứng dậy, nhìn ra cửa sổ thành phố lấp lánh. Cuộc sống bình yên của cậu đang bị xáo trộn, nhưng cậu không muốn để nó thâm nhập sâu hơn.
Mai, trên phim trường, mọi thứ sẽ tiếp tục như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng sâu thẳm, cậu biết – sự mập mờ ấy, dù không thể quen hay yêu Steven, vẫn rất cuốn hút.
Nó khiến cậu hứng thú, khiến cậu tò mò, và có lẽ, khiến cậu... cô đơn hơn bao giờ hết. Cậu tắt đèn, để bóng tối bao trùm lấy những suy nghĩ rối ren
Sáng hôm sau, trường quay vẫn ồn ào và tấp nập như mọi khi, nhưng đối với Steven, không khí lại đặc quánh sự mệt mỏi và nỗi thất vọng đè nặng.
Đêm qua, sau những tin nhắn ám ảnh của Hoàng và dòng suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu, anh đã không chợp mắt được bao nhiêu. Đôi mắt Steven trũng sâu, với những quầng thâm và bọng mắt rõ rệt, là minh chứng sống cho một đêm mất ngủ triền miên.
Anh bước vào phòng chờ, trông như vừa canh ăn trộm cả đêm, ngồi phịch xuống ghế kế bên Hoàng – người đã ở đó từ lúc nào, đang ngồi yên vị để chuyên gia trang điểm hoàn thiện nốt những nét cuối cùng.
Thường thì, Hoàng sẽ là người đầu tiên nhận ra sự khác biệt trên gương mặt anh, sẽ quan tâm hỏi han bằng giọng điệu nhẹ nhàng thường thấy.
Nhưng giờ đây, cậu chỉ liếc mắt một cái, một ánh nhìn sắc bén và khó đoán, rồi khẽ nói: "Chào anh." Chỉ vậy thôi. Không một câu hỏi, không một lời thăm dò. Như thể Steven chỉ là một diễn viên phụ tình cờ ngồi cạnh, chứ không phải người vừa khóc lóc tỏ tình chiều qua.
Steven gật đầu, lòng nặng trĩu, nhưng anh cố giữ vẻ mặt tỉnh bơ.
"Chào em."
Giọng anh khàn khàn vì thiếu ngủ, nghe như vừa nuốt phải một nắm cát. Anh ngồi lướt điện thoại một cách im lặng, nhưng cố tình bật loa ngoài – một video hài nhảm nhí về mèo nhảy múa, âm lượng vừa đủ để vang vọng khắp phòng.
Steven biết Hoàng ghét ồn ào, ghét sự phiền nhiễu, và anh muốn cậu phải khó chịu, phải nhắc nhở anh, phải nói chuyện với anh dù chỉ là một lời cằn nhằn.
Nào, Hoàng, em phải phản ứng chứ! – anh nghĩ thầm, hy vọng cái video mèo ngốc nghếch kia sẽ phá tan lớp vỏ lạnh lùng của cậu.
Nhưng Hoàng vẫn im lặng. Cậu chỉ khẽ nhíu mày một cái thật khẽ, gần như không thể nhận ra, rồi tiếp tục chăm chú cùng chuyên gia make-up thảo luận về layout cho cảnh quay hôm nay.
"Hôm nay em muốn tông màu lạnh hơn một chút, để hợp với cảnh drama chiều." cậu nói, giọng đều đều, hoàn toàn phớt lờ tiếng mèo kêu meo meo từ điện thoại Steven.
Chuyên gia gật gù, "Ừ, vậy dùng xám xanh nhé, trông em sẽ 'lạnh tanh' hơn."
Steven suýt phì cười vì cái từ "lạnh tanh" ấy – nó giống hệt Hoàng lúc chiều qua – nhưng anh kìm lại, bực dọc cực kỳ. Không nghĩ rằng Hoàng có thể vô tình đến vậy luôn, sau tất cả những gì đã xảy ra, sau những tin nhắn rùng rợn đêm qua.
Cậu đang cố chứng minh điều gì? Rằng cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng, rằng mọi thứ thật sự "chưa có chuyện gì xảy ra" ư? Hay đơn giản là cậu đang giả vờ như Steven chỉ là một con mèo nhảy múa trên điện thoại anh?
Canh lúc chuyên gia trang điểm ra ngoài để lấy thêm đồ nghề, chỉ còn lại Steven và Hoàng trong phòng, Steven không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh hạ điện thoại xuống, tắt cái video mèo đi vì nó bắt đầu làm chính anh phát cáu, rồi khẽ hỏi, giọng pha lẫn chút bực dọc và thách thức:
"Sao em biết hôm qua anh uống bia?"
Câu nói đó, không nói thì thôi chứ nói một cái thì càng chứng tỏ khả năng đọc vị của Hoàng quá đúng rồi còn gì.
Steven nhìn thẳng vào cậu, chờ đợi một lời giải thích, hay ít nhất là một chút bối rối. Nhưng Hoàng vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, quay nhẹ người sang, ánh mắt sắc bén lướt qua vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh.
Hoàng không nói tại sao biết. Cậu chỉ khẽ hỏi, giọng vẫn bình thản đến khó chịu:
"Uống nhiều không?"
Steven, dù thực tế chỉ uống một lon bia nhỏ vì còn nhớ lịch quay, nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh lại muốn Hoàng phải lo lắng cho mình, phải hối hận vì sự lạnh lùng của cậu.
Anh cố tình nói dối, giọng có chút mệt mỏi giả tạo, thêm thắt cho kịch tính: "Uống cũng hơi nhiều... Hôm qua anh buồn, nên... lỡ tay mua thêm vài lon nữa."
Hoàng gật đầu nhẹ, như thể đã đoán trước. Cậu không trách móc, không khuyên bảo, chỉ tiếp tục hỏi, giọng vẫn đều đều, không một chút cảm xúc:
"Vậy anh có đau đầu không?"
"Sáng nhức đầu lắm nhưng mà phải gáng." Steven nói, cố gắng để lộ ra vẻ yếu đuối, thậm chí còn thêm một cái nhăn mặt kiểu "anh khổ sở vì em đây này".
Anh muốn Hoàng phải mềm lòng, phải quan tâm, kiểu như "Ối anh ơi, em sai rồi, để em xoa đầu cho anh nhé?" Nhưng ai ngờ, cậu lại phũ phàng đến mức... Steven không thể tin nổi.
Ánh mắt Hoàng không hề lay động, một nụ cười nửa miệng thoáng hiện lên, mang theo sự lạnh lùng đến tàn nhẫn.
"Đau thì chịu. Mai mốt đừng uống nữa, quay phim mà say xỉn thì em phải diễn một mình à?"
Steven sững sờ, miệng há hốc như cá mắc cạn. Câu trả lời của Hoàng như một quả bom nổ chậm – không phải lo lắng, không phải xin lỗi, mà là một lời nhắc nhở "chuyên nghiệp" pha lẫn châm chọc, khiến anh vừa tức vừa... muốn cười vì sự vô lý.
Em... em phũ thế! – Steven nghĩ thầm, nhưng miệng thì chỉ ú ớ được một tiếng "Ừ...".
Tất cả hy vọng nhỏ bé vừa nhen nhóm trong anh, rằng những tin nhắn đêm qua có thể là một dấu hiệu của sự quan tâm, giờ đây tan biến hoàn toàn, thay vào đó là một nỗi bực tức như: Sao mình lại yêu một người liệt dây thần kinh đồng cảm thế này!
Nhưng sâu thẳm, anh biết – sự phũ phàng ấy chỉ càng khiến anh muốn "chiến đấu" tiếp, vì với Steven, rõ ràng là tất cả, kể cả phải đối mặt với một Hoàng "lạnh tanh" đến buồn cười.
Song, Steven phải khẳng định lại một lần nữa Hoàng là một con quỷ rất am hiểu lòng người.
Cậu không phũ phàng với anh quá lâu. Chỉ vài giây sau lời nói "Đau thì chịu", Hoàng khẽ nghiêng người gần hơn, bàn tay thon dài mát lạnh bất ngờ đưa ra, nắm lấy tay Steven kéo về phía mình, rồi nhẹ nhàng xoa lên huyệt Hợp Cốc ở giữa ngón cái và ngón trỏ của anh – một huyệt vị giúp giảm đau đầu.
Cảm giác mát lạnh từ tay Hoàng, kết hợp với kỹ thuật xoa bóp điêu luyện, khiến Steven phê rần, một dòng điện tê dại chạy dọc cánh tay lên não, xua tan gần hết cơn nhức đầu dai dẳng.
Anh nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc thân mật bất ngờ ấy, quên hết mọi bực tức.
Nhưng bản năng phòng vệ của Steven lại trỗi dậy. Anh sợ mình làm vậy quá mất giá, sợ bị cuốn vào trò chơi mập mờ của Hoàng.
Anh rụt tay lại, dù thực tâm chẳng muốn chút nào, rồi đưa đầu qua, ghé sát tai Hoàng nói nhỏ, giọng trách móc nhưng pha chút yếu ớt:
"Em làm gì vậy, từ chối tình cảm người ta mà còn nắm tay anh à? Em nói chuyện mâu thuẫn quá đó Hoàng."
Hoàng không phản bác. Cậu chỉ khẽ nhướn mày, ánh mắt như đồng tình với ý kiến của Steven, kiểu: Ừ, tôi mâu thuẫn vậy đó, rồi sao, anh vẫn thích tôi đó thôi. Anh mất giá từ lâu rồi, khỏi diễn cái nét đó nữa.
Nụ cười nửa miệng thoáng qua, đầy vẻ tinh quái, như thể cậu đã đoán trước được mọi lời nói và hành động của Steven. Steven nhìn cậu, cảm thấy vừa bực bội vừa bất lực, nhưng không thể phủ nhận, khoảnh khắc này, giữa sự mập mờ và trêu chọc, lại khiến anh quên đi nỗi đau và bị cuốn hút một cách kỳ lạ.
---
Thời gian trôi qua nhanh chóng trên phim trường bận rộn. Hoàng rất biết cách khiến Steven không bị khó xử khi hai người diễn chung với nhau, dù ngày hôm qua họ đã trải qua nhiều chuyện nhập nhằng đến vậy.
Trên phim trường, Hoàng vẫn chuyên nghiệp như mọi khi, ánh mắt tập trung vào từng khung hình, từng lời thoại. Cậu giữ khoảng cách vừa phải, chỉ tiếp xúc khi cần thiết cho cảnh quay, nhưng mỗi lần Steven nhìn sang, cậu luôn đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ hoặc nụ cười lịch sự – đủ để xoa dịu không khí căng thẳng nhưng không hề vượt quá giới hạn "đồng nghiệp".
Steven thầm nghĩ, đúng là một bậc thầy thao túng cảm xúc, Hoàng cứ như có thể điều khiển được cả dòng chảy của sự ngượng ngùng vậy.
Đến cảnh quay có Lâm – một người đóng vai phản diện trong phim.
Lâm là một "bot men" với thân hình cơ bắp cuồn cuộn nhưng nội tâm lại "rất đàn bà", yếu đuối và hài hước vô cùng. Anh ta vẫn vui vẻ vui tính như thường ngày, cùng Steven đùa giỡn, pha trò sôi nổi ở hậu trường.
Trước cảnh quay, đạo diễn yêu cầu Lâm và Hoàng thảo luận kỹ về pha hành động, muốn nó tàn ác và căng thẳng hơn. Lâm, với vẻ mặt nhăn nhó đáng yêu, gật gù liên tục trước những yêu cầu khó nhằn.
Steven đứng gần đó, dõi theo hai người.
Anh biết Lâm là LGBT, và điều đó khiến anh bỗng nảy ra một giả thuyết đầy khó chịu:
Lỡ gu của Hoàng là Lâm thì sao...? Cũng có khả năng lắm chứ bộ, hai người đó đều là gay... hút nhau là chuyện bình thường...
Ý nghĩ đó khiến Steven cảm thấy một cơn ghen tuông cồn cào trong bụng.
Ở cảnh quay này. Lâm phải bóp cổ Hoàng. Trước khi đạo diễn hô "Action!", Lâm ôm Hoàng một cái, gương mặt sầu não như vừa thất tình, chợt ghé sát Hoàng, thì thầm một câu chỉ đủ hai người nghe thấy:
"Xin lỗi nha bé yêu, chị không cố ý đâu nha." Nói xong thì đạo diễn hô "Action!", anh ta liền buông ra siết nhẹ cổ Hoàng, gương mặt biểu cảm đau khổ tột độ, như thể chính mình mới là người bị bóp cổ.
Hoàng, đang nhập tâm vào vai diễn, suýt nữa thì bật cười phá hỏng cảnh quay vì câu nói trời ơi đất hỡi của Lâm. Cậu trừng mắt nhẹ, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt đau đớn theo kịch bản.
Steven đứng nhìn từ xa, tận mắt chứng kiến toàn bộ màn kịch hài hước nhưng đầy "sát thương" đó.
Anh thấy Lâm ôm Hoàng, nói "bé yêu" và "chị không cố ý đâu". Một cơn ghen dữ dội trào lên đến tận cổ họng, khiến anh muốn học máu.
Anh nhìn chằm chằm vào hai người, trong đầu vang lên tiếng hét: Cái quái gì đang xảy ra vậy?! "Bé yêu", ai cho gọi kiểu đó!
Steven cảm thấy một sự ghen tuông nóng ran và bực bội dâng lên đến đỉnh điểm. Anh gần như quên mất đây chỉ là bạn diễn, quên mất đây là một cảnh phim.
Anh chỉ muốn lao vào tấn công Lâm, kéo tay anh ta ra khỏi cổ Hoàng, như thể cậu đang thực sự gặp nguy hiểm.
Tay anh siết chặt nắm đấm, hơi thở dồn dập, và anh phải hít một hơi thật sâu để giữ mình lại, tự nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là diễn xuất.
Đạo diễn hô "Cut!", và Steven mới nhận ra mình đã căng thẳng đến mức mồ hôi túa ra. Lâm cười lớn, vỗ vai Steven: "Ê, bà nhập vai dữ vậy, tưởng tui bóp thiệt à, lần thứ hai rồi nha."
Steven cười gượng, liếc sang Hoàng, thấy cậu chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt như đang quan sát anh một cách thú vị.
Khoảnh khắc ấy, Steven vừa xấu hổ vừa bực mình – sao mình lại phản ứng mạnh thế với một cảnh quay? Nhưng sâu thẳm, anh biết, đó không chỉ là diễn xuất nữa.
Hoàng dường như vẫn cố ý muốn chọc cho Steven khó chịu hơn. Sau khi đạo diễn yêu cầu quay lại cảnh để tăng độ tàn ác, Hoàng khoác tay Lâm, kéo anh ta đi xem lại cảnh quay trên monitor.
"Chưa đủ tàn ác đâu, làm lại đi." cậu nói, giọng bình thản nhưng đầy chủ đích, tay vẫn khoác nhẹ lên vai Lâm như thể đang thảo luận thân mật.
Hai người đứng sát nhau, Hoàng chỉ vào màn hình, giải thích chi tiết cách siết cổ phải mạnh hơn, căng thẳng hơn, trong khi Lâm gật gù, cười khúc khích và vỗ vai Hoàng: "Ừ, để chị làm cho em đau thật luôn nhé!"
Và lần nữa, Steven phải chứng kiến người thương của mình đang bị Lâm ôm ấp, dù những cái chạm đó chỉ mang tính chất công việc. Lâm, với thân hình cơ bắp nhưng cử chỉ yếu đuối hài hước, liên tục vỗ vai, khoác tay Hoàng, thậm chí còn ghé sát tai thì thầm gì đó khiến cậu khẽ cười.
Steven đứng đó, tim như bị bóp nghẹt, cơn ghen dâng trào đến mức anh muốn lao vào kéo họ ra.
Sao Hoàng lại để Lâm chạm vào mình dễ dàng thế? – anh nghĩ, nỗi đau từ chiều qua lại trỗi dậy, khiến anh cảm thấy mình như kẻ thừa thãi. Nhưng anh biết, đây chỉ là công việc, chỉ là diễn xuất.
Dù vậy, mỗi cái chạm của Lâm với Hoàng vẫn như một nhát dao cứa vào tim anh, khiến anh phải quay mặt đi, cố kìm nén cơn giận đang bùng nổ.
Rồi khi họ diễn xong cảnh quay, mồ hôi trên trán của Steven túa ra, ướt đẫm cả vầng trán. Anh thở hổn hển, vừa vì kịch tính của cảnh, vừa vì cơn ghen tuông vẫn chưa nguôi.
Hoàng quan tâm, nếu là trước đây anh đã nghĩ rằng Hoàng thật lòng, còn bây giờ dù anh biết hành động này của cậu bây giờ chỉ mang sự giả dối, cậu kêu trợ lý lấy khăn giấy đưa mình rồi chậm mồ hôi giúp Steven, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ.
Giọng Hoàng mang vẻ lo lắng thường thấy, nhưng Steven nhận ra ngay đó chỉ là một lớp vỏ bọc quan tâm giả tạo, khéo léo che đậy sự mập mờ trong cảm xúc.
"Anh không sao chứ? Có cần nói đạo diễn cho anh nghỉ ngơi không?"
Steven lạnh lùng đáp, "Không cần."
Hoàng vẫn tiếp tục, chất vấn như một thói quen, nhưng ánh mắt lướt qua Steven chứa đầy ẩn ý. "Ổn không đó? Mồ hôi anh ướt trán rồi kìa, đau đầu lắm hả? Hồi nãy chịu khó để em bấm huyệt là hết rồi."
Steven chỉ muốn né tránh thứ "quan tâm" giả tạo đó, nhưng đúng lúc ấy, Lâm bước đến, cười toe toét và nói oang oang: "Chậm cho chị nữa bé Cường ơi, mồ hôi chị cũng ướt hết cổ rồi nè."
Chỉ một câu nói bâng quơ cũng đủ khiến Steven dâng lên sự chiếm hữu. Anh siết chặt tay Hoàng, ngăn không cho cậu rút tờ khăn giấy khác để lau cho Lâm. Giọng Steven khẩn thiết, đầy sở hữu:
"Giúp anh lau trên cổ đi Hoàng. Còn Lâm, bà nhờ trợ lý của bà đi. Con bé trợ lý nãy giờ ngồi đợi kìa, qua bảo nó chậm mồ hôi cho bà."
Lâm liếc Steven, ánh mắt tinh quái, rồi phá lên cười.
"Rồi sao, tui muốn Hoàng lau cho tui đó. Ông là bồ nó hay gì mà không cho?"
Steven đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch. Anh không có tư cách gì để phản bác nhưng cũng không buông tay Hoàng, ánh mắt nhìn cậu đầy thách thức, như muốn nói: Em dám làm vậy thử xem!
Hoàng khẽ rút tay khỏi Steven, hành động ấy khiến anh có chút hụt hẫng. Nhưng ngay sau đó, Hoàng quay sang Lâm, nói một câu mà khiến Steven ngượng chín mặt:
"Anh Steve không cho em lau giúp chị rồi. Chị tìm trợ lý đi nha."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro