Chương 16: Em là thằng tồi

Cảnh báo: chương này có yếu tố nhạy cảm, tình dục, miêu tả chính xác những bộ phận cơ thể, vui lòng cân nhắc trước khi xem.

-----------

Hoàng khẽ rút tay khỏi Steven, hành động ấy vẫn để lại chút hụt hẫng cho anh, da anh dường như còn vương hơi ấm từ lần chạm trước.

Ngay sau đó, Hoàng quay sang Lâm, nói một câu khiến Steven bật cười nhạt trong lòng: 

"Anh Steve không cho em lau giúp chị rồi. Chị tìm trợ lý đi nha." 

Cậu vẫn khéo léo biến anh thành "người xấu", nhưng Steven nhận ra một điều tinh vi hơn: Hoàng đang cố gắng xoa dịu anh, một cách nhỏ nhoi, sau khi anh đã "chủ động" thể hiện sự sở hữu. 

Ánh mắt cậu lướt qua cổ anh, nơi mạch đập đang nhanh hơn, đầy khao khát.

Khoảnh khắc ấy, khi Hoàng vừa dứt lời, Steven không để cậu kịp di chuyển. Anh nắm chặt cổ tay Hoàng, lực đạo không còn là sự giận dữ mù quáng mà là một quyết định dứt khoát. Ngón tay anh bấm nhẹ vào da cậu, cảm nhận mạch đập loạn xạ dưới lớp da mỏng.

Anh sải bước dài, băng qua ánh nhìn tò mò của vài nhân viên hậu trường, thẳng tiến đến phòng nghỉ riêng dành cho diễn viên chính.

Cánh cửa nặng nề khép sầm lại sau lưng họ, tạo nên một âm thanh khô khốc, cắt đứt mọi tiếng ồn ào bên ngoài. Tuy nhiên, nó không thể cắt đứt sự căng thẳng giữa hai người – tiếng thì thầm hậu trường vẫn vọng lại mơ hồ, tăng thêm sức hút nguy hiểm cho không gian kín đáo này, một bí mật chỉ dành riêng cho họ.

Bên trong phòng, ánh sáng yếu ớt từ chiếc gương trang điểm chiếu tới không đủ để họ thấy rõ mặt nhau, chứ đừng nói đến nỗi lòng.

Steven đẩy nhẹ Hoàng, khiến lưng cậu chạm vào cánh cửa lạnh lẽo. Anh chống hai tay lên khung cửa, khép chặt không gian giữa họ, cơ thể ép sát, cảm nhận nhịp tim Hoàng đập dồn dập hòa quyện với nhịp tim mình.

Ánh mắt Steven không còn vẻ giận dữ đơn thuần, mà là sự mệt mỏi pha lẫn khao khát cháy bỏng. Môi anh chỉ cách môi cậu vài phân, hơi thở nóng hổi phả vào da, khiến mọi tế bào của Hoàng như rực cháy.

Anh nhìn chằm chằm vào Hoàng, lồng ngực phập phồng, hơi thở nặng nề. Steven tức giận vì bị thao túng, nhưng anh cũng mệt mỏi vì phải liên tục đấu tranh. Ham muốn dâng trào khiến da anh nóng ran, như một lời mời gọi không lời. 

Hoàng cảm nhận được sự căng thẳng tột độ trong ánh nhìn ấy, nhưng lần này, cậu thấy một điều gì đó khác: một sự quyết tâm đáng sợ, không phải bùng nổ nhất thời, mà là lời mời gọi thầm lặng để cậu đáp lại. Sâu thẳm trong cậu, có một khao khát được đáp trả.

Chỉ khi cánh cửa phòng nghỉ khép kín, cắt đứt mọi ánh nhìn từ bên ngoài, Hoàng mới bạo dạn một cách bất ngờ. Cậu khẽ nâng hai tay, đặt nhẹ lên vai Steven. Ngón tay lướt qua lớp vải áo mỏng, mang theo hơi ấm lan tỏa, bấm nhẹ vào cơ bắp anh. 

Hoàng nghiêng đầu, đôi mắt long lanh với vẻ vô tội giả tạo – nhưng Steven nhận ra nó có phần nào đó ít "tỉnh bơ" hơn mọi khi, pha lẫn một cơn run rẩy thực sự. Cậu thì thầm, giọng không còn vẻ khiêu khích đơn thuần mà pha thêm chút dò hỏi, hơi thở ấm áp phả vào môi anh: 

"Anh sao vậy? Có gì không thể nói ở ngoài mà phải vào tận trong đây? Hay anh muốn em nghe anh nói rõ hơn?"

Steven cảm nhận rõ ràng sức nặng bàn tay cậu trên vai, làm cơn giận dữ trong anh càng thêm cuộn trào, nhưng giờ đây, nó hòa quyện với ham muốn mãnh liệt. Ngón tay Hoàng lướt nhẹ lên cổ anh, chạm vào da nóng ran, khiến anh bất giác rùng mình. 

Anh kìm nén giọng nói, cố gắng giữ cho nó không run rẩy, hít một hơi sâu. Mùi hương quen thuộc từ cậu – sạch sẽ, thoang thoảng pha hương nước hoa đắng và ấm – khiến anh mất kiểm soát. Ánh mắt anh khóa chặt vào Hoàng, giọng khàn khàn, đầy nghi ngờ và thất vọng sâu sắc: 

"Em cố tình đúng không? Em biết thừa anh đang nghĩ gì, anh muốn gì, và em vẫn cố tình đẩy anh đến bước này... Nhưng lần này, anh mệt rồi, Hoàng." 

Lời nói treo lơ lửng, Steven không chờ cậu đáp – anh cúi xuống, môi anh tìm đến môi Hoàng trong một nụ hôn đầu đầy mãnh liệt. Nó không phải nhẹ nhàng mà là bùng nổ, chứa đựng tất cả sự bực tức, khao khát, và sự chiếm hữu bị kìm nén bấy lâu, lẫn cả nỗi sợ hãi mất mát nếu Hoàng vẫn cứ rút lui.

Môi anh nghiền vào môi cậu, thô ráp và đòi hỏi. Lưỡi anh lướt qua đường viền môi Hoàng, ép cậu hé mở, khám phá sâu hơn với sự chậm rãi đầy ham muốn. Steven dùng một tay ôm lấy gáy Hoàng, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại, kéo nhẹ để nghiêng đầu cậu, khiến nụ hôn sâu hơn.

 Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cậu trong một điệu nhảy nóng bỏng, vị mặn mòi từ mồ hôi và hơi thở dồn dập hòa quyện, như một lời thú nhận không lời. Tay kia siết chặt eo cậu, ép sát cậu vào cánh cửa, gần như muốn nghiền nát cậu trong vòng tay mình, cảm nhận cơ thể cậu cận kề thân mật, lồng ngực chạm ngực qua lớp áo mỏng, nhịp tim đập loạn xạ lan tỏa như điện giật.

Da Hoàng nóng ran dưới lần chạm, cậu khẽ run rẩy. Môi đáp lại theo bản năng, hé mở để đón nhận, nhưng sâu thẳm, khoái cảm lan từ môi xuống cổ, khiến cậu vô thức cong người. Tay cậu siết chặt vai anh, ngón tay bấm sâu vào da qua áo, để lại dấu đỏ mờ. 

Một thoáng, Hoàng nhận ra cơ thể mình đang phản bội, run rẩy dưới sức mạnh của khoái cảm – nhưng cậu nhanh chóng biến nó thành lợi thế, cắn môi để kìm nén tiếng thở dốc, dùng chính sự lung lay ấy như vũ khí để kiểm soát Steven sâu hơn, khiến anh càng khao khát và phụ thuộc vào cậu.  

Cậu thực sự lung lay – không phải bất ngờ hoàn toàn, vì cậu đã dự đoán được sự bùng nổ thông qua những hành động khiêu khích Steven, nhưng là một cơn run rẩy sâu sắc hơn, nơi lớp vỏ tỉnh bơ nứt vỡ một chút, để lộ phần khao khát bị chôn vùi mà cậu không thể phủ nhận.

Hoàng không hề nao núng, thậm chí còn khẽ nghiêng người sát hơn một chút. Môi cong lên thành nụ cười đắc ý thoáng qua giữa nụ hôn, nhưng có vẻ dè chừng hơn. Lưỡi cậu đáp lại nhẹ nhàng, quấn lấy anh để dẫn dắt nhịp độ, khiến Steven cũng mê đắm. Họ tạm dừng một giây để thở, hơi thở dồn dập phả vào nhau. 

Hoàng thì thầm, giọng điệu nửa đùa nửa thật, ánh mắt lấp lánh sự thách thức nhưng không còn sự tự mãn tuyệt đối:

"Đừng hôn em như vậy, anh..." 

Steven hoàn toàn bất ngờ. Ánh mắt anh tối sầm lại, không thể tin được rằng thay vì nói "đừng hôn em" để từ chối hoàn toàn, Hoàng lại chỉ thêm hai chữ "như vậy", biến nó thành một lời chỉ dẫn, không phải cấm đoán. 

Cơn bực tức dâng lên trong lòng Steven, vì cậu ta vẫn đang cố gắng kiểm soát anh ngay cả trong khoảnh khắc này, nhưng khao khát chiếm hữu lại mãnh liệt hơn. Anh lùi lại một chút, khuôn mặt đanh lại, giọng khàn khàn ra vẻ như đang trưng xầu ý kiến của Hoàng: 

"Vậy em muốn kiểu gì? Nói anh nghe."

Hoàng khẽ cong môi cười, ánh mắt lướt qua môi Steven. Giọng cậu thì thầm đầy ẩn ý, như đang hướng dẫn một cách tinh quái, nhưng lại không giấu được sự rạo rực của bản thân: 

"Anh cứ... từ từ thôi. Hôn nhẹ nhàng hơn một chút, anh có thể dùng tay ôm eo em, chứ đừng có ép em sát vào tường như thế. Và... đừng cắn môi em. Hôn môi trên, môi dưới thôi... để em cảm nhận rõ hơn." 

Cậu nghiêng đầu, để lộ phần cổ mịn màng, như một lời mời gọi ngầm. Bàn tay vuốt ve nhẹ vai anh để nhấn mạnh.

Steven nghe Hoàng hướng dẫn chi tiết, một tia bực tức bùng lên mạnh mẽ. Cậu ta đang dạy anh cách hôn mình! Anh đã nghĩ cậu sẽ từ chối thẳng thừng, nhưng cậu lại đang chỉ dẫn, như thể vẫn muốn anh tiếp tục, nhưng theo cách của cậu. 

Steven hiểu rõ ý đồ thao túng này. Anh siết chặt hàm, sự tức giận vì bị dẫn dắt và khao khát chiếm hữu hòa quyện thành một luồng điện xẹt qua người. 

"Không." 

Steven đột ngột nói, giọng anh trầm và cương quyết, ánh mắt lóe lên sự chiếm hữu rõ rệt, không còn giấu giếm. 

"Anh muốn hôn thế nào thì tùy anh!" 

Không chờ Hoàng kịp phản ứng, anh vòng tay ôm lấy cậu, nhấc bổng cậu lên một cách dễ dàng nhờ sức mạnh từ những năm tháng tập luyện dù Hoàng có vóc người khá cao lớn, anh sải bước đến chiếc sofa trong góc phòng. 

Steven đặt Hoàng xuống, đè cậu dưới thân mình, cơ thể anh ép sát, và tiếp tục một nụ hôn dữ dội hơn bao giờ hết – lần này không còn sự thăm dò, không phải theo bất kỳ "hướng dẫn" nào, chỉ còn là sự chiếm hữu thuần túy. 

Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cậu với nhịp độ nhanh hơn, tay siết chặt eo để giữ cậu không thể di chuyển, khiến Hoàng khẽ run rẩy dưới sức nặng của anh. Khoái cảm lan tỏa dữ dội hơn, nhưng lần này là theo cách của Steven.

Steven cúi xuống, môi anh lướt chậm rãi dọc hàm dưới Hoàng, xuống cổ, cắn nhẹ vào da mịn màng, để lại dấu đỏ mờ khiến Hoàng cong người, một tiếng thở hắt thoát ra không kìm được. 

"Em luôn làm thế này, Hoàng – trêu chọc rồi rút lui. Nhưng anh không phải là con rối của em." anh thì thầm giữa những nụ hôn. Giọng anh đầy kiềm chế nhưng run run vì nỗ lực. Tay anh trượt xuống eo cậu, ngón cái vuốt ve đường cong hông qua lớp quần, cảm nhận cơ thể cậu nóng ran và căng cứng.

Steven nhìn xoáy vào mắt Hoàng, tìm kiếm một chút dấu hiệu lung lay. Anh thấy một tia ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt cậu, trước khi sự tĩnh lặng khó hiểu bao trùm trở lại. Nhưng môi cậu vẫn sưng đỏ, hơi thở dồn dập, và đôi mắt long lanh vì khao khát. 

Anh cúi thấp người xuống, giọng thì thầm đầy nguy hiểm: "Anh biết em thích đùa giỡn, nhưng đừng đùa với lửa, Hoàng. Em sẽ bị bỏng đấy. Và anh biết em đang cố tình giữ anh ở khoảng cách này, vì em sợ phải phơi bày con người thật của em ra. Nhưng nếu em không bước qua, anh sẽ là người rời đi trước." 

Lời nói kết thúc bằng một nụ hôn khác, nhẹ nhàng hơn nhưng kéo dài. Môi anh lướt chậm rãi, lưỡi chạm nhẹ để thăm dò, khiến Hoàng run rẩy. Tay cậu vô thức siết chặt áo anh, kéo sát hơn, một tiếng thở dài thườn thượt thoát ra đầy quyến rũ.

Hoàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt tỉnh bơ dù hai má cậu ửng đỏ vì kích thích, Steven cũng nhận ra một tia sáng khác lạ vụt qua trong đôi mắt cậu – một tia sáng của sự thích thú xen lẫn một chút lo lắng thực sự.

Khoái cảm từ nụ hôn lan tỏa khắp da cổ cậu. Cậu không nói gì ngay, chỉ khẽ đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má Steven. Ngón cái vuốt ve một cách hờ hững, nhưng ngón tay run nhẹ, chạm vào da anh như điện giật, kéo dài thêm khoái cảm. 

Hành động ấy vừa như một lời trấn an, vừa như một lời mời gọi ngầm, nhưng Steven không còn cảm thấy hoàn toàn bị kiểm soát nữa. Anh đang đặt ra một ranh giới mới, và Hoàng, sâu thẳm, cảm nhận khoái cảm đang dâng trào, tim đập loạn vì sự gần gũi này, dù cậu cố che giấu bằng nụ cười nửa miệng đầy thách thức. Một nụ cười mà Steven biết là dấu hiệu của sự đầu hàng, từng chút một, trước sức mạnh của ham muốn.

Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng thở dốc của Steven và nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực anh vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, hòa quyện với tiếng tim Hoàng đập dồn qua lớp áo. Anh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng khi ngón tay Hoàng lướt nhẹ trên da mình.

Steven lùi lại một chút, kéo tay Hoàng đan vào nhau ghì lên ghế sofa, hơi thở dồn dập phả vào da nóng hổi. Không khí trong phòng nghỉ giờ đây không chỉ nặng nề mà còn ngột ngạt bởi lớp ấm áp lan tỏa từ cơ thể họ, một lớp ấm áp nguy hiểm hơn bao giờ hết – lớp ấm áp mà Steven biết có thể dẫn đến những quyết định không thể rút lại. 

Bên ngoài, tiếng thì thầm của nhân viên hậu trường vọng lại mơ hồ qua cánh cửa, nhắc nhở họ về ranh giới mong manh giữa bí mật và tai tiếng, khiến mỗi lần chạm giờ đây trở nên hồi hộp, rạo rực hơn, từng khoảnh khắc đều thấm đẫm sự khao khát.

Anh cúi xuống, môi lướt nhẹ lên cổ Hoàng, chậm rãi và thăm dò, như thể đang khắc ghi từng đường nét của cậu vào ký ức. Da cậu mịn màng, ấm áp dưới môi anh, mang theo mùi hương quen thuộc – sạch sẽ, thoang thoảng, pha lẫn chút mồ hôi mặn mòi từ buổi quay căng thẳng. 

Steven cảm nhận nhịp mạch cậu đập loạn xạ dưới lớp da mỏng. Mỗi lần môi anh chạm yết hầu là một cơn run rẩy lan tỏa, khiến Hoàng vô thức cong người sát hơn. Lồng ngực cậu ép vào anh qua lớp sơ mi mỏng. 

"Hoàng ơi," anh thì thầm, giọng khàn đục đầy khao khát bị dồn nén, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai cậu, "đến khi nào em mới thuộc về anh đây?" 

Môi anh chạm nhẹ vào da cổ cậu, một nụ hôn thoáng qua, nhưng lần này, anh không kiềm chế – răng khẽ cắn nhẹ, đủ để để lại một dấu đỏ mờ, không lộ liễu nhưng đủ để da cậu rần rật, nóng ran như lửa liếm, từng thớ thịt đều ngấm ngầm ham muốn.

Hoàng khẽ rùng mình dưới sự đụng chạm ấy. Cơ thể cậu phản ứng theo bản năng, cả cơ thể đều run lên khiến cậu cắn môi để kìm nén tiếng thở hắt thoát ra. Sâu thẳm, cậu thích thú với sự thô ráp này – sự gần gũi mà cậu luôn bí mật khao khát, dù nó đe dọa phá vỡ lớp phòng thủ của cậu. 

Nhưng thay vì đẩy ra hoặc đáp lại ngay, cậu nắm bắt cơ hội. Bàn tay buông tay Steven ra  trượt lên, ngón tay vuốt ve nhẹ gáy Steven, giữ anh ở vị trí đó như một lời mời gọi ngầm, pha lẫn chút cầu xin. 

Da anh nóng bỏng dưới đầu ngón tay cậu, cơ bắp căng cứng vì kiềm chế, và Hoàng cảm nhận rõ ràng sức mạnh ấy – một sức mạnh mà cậu có thể kiểm soát, nhưng cũng khiến tim cậu đập loạn. Khoái cảm lan tỏa từ điểm chạm, rạo rực không thôi.

"Anh muốn để lại dấu hôn trên người em à?" 

Hoàng hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý, đôi mắt lấp lánh như yêu tinh khi nhìn anh từ dưới lên. Hơi thở cậu dồn dập, ngực phập phồng dưới lớp sơ mi, và cậu biết tiếng bước chân ngoài hành lang đang gần hơn, tăng thêm sức hút nguy hiểm cho khoảnh khắc này.

Steven nuốt khan, tim đập thình thịch khi nhận ra cậu đã đọc vị anh một cách chính xác. Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Hoàng – con yêu tinh trong lòng mình, người luôn biết cách biến điểm yếu của anh thành vũ khí. 

Nhưng hôm nay, anh thấy cậu cũng đang bị cuốn theo, da thịt run rẩy không chỉ vì trò chơi. Anh gật đầu, không thể chối cãi. Giọng anh run run vì sự kết hợp giữa ham muốn và một sự bực tức khác – bực tức vì cậu vẫn không chịu nói ra điều mình muốn. 

"Ừ... anh muốn. Anh muốn em là của anh, Hoàng. Anh đã cân nhắc kĩ lắm rồi!" Tay anh trượt xuống, ngón cái vuốt ve nhẹ hõm xương quai xanh cậu, cảm nhận da mịn màng nóng lên dưới lần chạm, một lời mời gọi thầm lặng để khám phá sâu hơn.

Hoàng không dừng lại, cậu cởi cà vạt ra một cách chậm rãi, nhưng ánh mắt vẫn đầy tính toán sự cân bằng giữa khao khát và nỗi sợ. Cơ thể cậu phản ứng trước khi lý trí kịp can thiệp – một cơn run rẩy lan từ cổ xuống ngực, khiến núm vú cậu cứng lại dưới lớp vải mỏng, cọ xát nhẹ vào áo khi cậu dịch chuyển. 

"Muốn đặt nó ở đâu? Anh biết em không thích làm rùm beng." cậu dò hỏi tiếp, giọng điệu nửa đùa nửa thật. Nhưng giờ đây, nó lạc đi vì hơi thở dồn dập. Bàn tay cậu siết chặt cà vạt trên cổ hơn như thể đang níu giữ khoái cảm đang dâng trào.

Nghe vậy, Steven tỉnh táo trở lại. Cơn giận dâng lên xen lẫn với sự bối rối, nhưng lần này có thêm một chút thất vọng xen lẫn ham muốn cháy bỏng. Anh lùi ra một chút, nhíu mày nhìn người dưới thân.

"Rốt cuộc em có cho không mà hỏi lắm vậy? Em lại định chơi cái trò khiêu khích cho đã rồi rút lui giữa chừng à?" Giọng anh đầy thách thức, ánh mắt khóa chặt vào cậu, chứa đựng sự bực tức vì những câu hỏi lấp lửng của Hoàng, như thể cậu đang cố tình kéo dài trò chơi này để kiểm soát anh.

Hoàng trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, ánh mắt cậu lướt qua Steven với vẻ cân nhắc sâu sắc thêm chút nữa trước khi quyết định. Rồi cậu đẩy Steven ra để anh không giam mình nữa, động tác nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, và cậu cũng ngồi dậy theo, ngồi trên sofa đối diện một cách gần gũi với anh. 

Steven tưởng đâu cậu không muốn, tim anh chợt hụt hẫng một nhịp. Nhưng rồi bàn tay thon dài của Hoàng lại từ từ cởi từng nút áo vest ra, chậm rãi và đầy ẩn ý. Ngay khi chiếc áo trượt khỏi vai, Hoàng vẫn nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt không rời, đầy quyến rũ xen lẫn mời gọi. 

Steven đặt tay lên đùi Hoàng, nhẹ nhàng siết thêm chút nữa, cảm nhận cơ bắp cậu căng cứng dưới lớp quần. Hơi ấm lan tỏa khiến anh nuốt khan. Hoàng cởi hẳn chiếc áo ra, quăng nó ra sau ghế một cách dứt khoát, để lộ đường cong cơ thể được chiếc áo sơ mi ôm sát, khiến Steven không thể rời mắt – từng đường nét mịn màng, từng nhịp thở phập phồng đều như một lời thì thầm gợi cảm, táo bạo. 

Hoàng chống hai tay xuống ghế, hơi ngửa người ra sau như đang dâng hiến cả cơ thể mình. Cậu nâng cằm, giọng thì thầm khàn khàn, đầy mập mờ: 

"Em sẽ cho, nếu đó là chỗ không ai thấy." 

Câu nói ấy chẳng khác nào mang hàm ý rằng cậu chấp nhận sự mập mờ thân mật với Steven, những khoảnh khắc bí mật chỉ dành cho hai người, nhưng cậu không đồng ý quen anh chính thức và cũng không có nhu cầu bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc – một cách để giữ kiểm soát, đẩy trách nhiệm cho anh nếu mọi thứ vượt quá giới hạn.

Lời nói ấy như một lời mời gọi kín đáo, và Steven không thể kiềm chế nữa. Anh cúi xuống, cắn nhẹ lên vai Hoàng, động tác chậm rãi nhưng đầy chiếm hữu, để lại một dấu mờ nhạt dưới lớp da nóng lên vì cơn hứng tình.

Khi Steven ngước lên, ánh mắt anh lấp lánh sự thách thức. Anh hỏi, giọng trầm khàn, kiềm nén cơn dục vọng mãnh liệt: 

"Vậy đã đủ kín chưa em?" 

Hoàng dùng bàn tay mang đồng hồ nắm lấy tóc anh, kéo nhẹ để giữ khoảng cách, cậu nhìn xuống chỗ bị cắn rồi đưa mắt nhìn Steven. Ánh mắt cậu ánh lên sự tinh quái, nhận xét thẳng thừng như một người có kinh nghiệm trong chuyện đó: 

"Anh có biết hickey không vậy? Đánh dấu như không đánh. Em cho anh một cơ hội nữa, cố gắng làm tốt đi."

Steven mỉm cười. Tay anh cởi nút áo sơ mi của cậu một cách chậm rãi, rồi cúi xuống cắn lên xương quai xanh, lại là một vết rất nhạt, gần như không nhìn thấy. Hoàng không hài lòng, cậu đẩy Steven ra, giọng đầy thất vọng: 

"Hết cơ hội rồi." 

Nhưng Steven, với bản năng diễn viên chuyên nghiệp, không dễ dàng buông tha. Anh nắm cả hai cổ tay Hoàng, kéo cậu ngồi lên đùi mình, để Hoàng đối mặt trực tiếp. Ánh mắt anh đầy chân thành xen lẫn khao khát: 

"Anh xin lỗi, do đây là lần đầu nên anh thể hiện không tốt, cho anh lần nữa, được không Hoàng?"

Hoàng híp mắt nhìn anh dò xét tính chân thực, đọc vị từng cử chỉ nhỏ nhất giống như cậu không tin cái người cách cậu sáu tuổi lại không có kinh nghiệm trong chuyện này. Rồi cậu đặt hai tay lên vai anh, trụ thẳng cơ thể bằng đầu gối để cao hơn Steven một cái đầu, tạo lợi thế chiều cao đầy khiêu khích. 

Steven vòng tay quanh eo Hoàng, tiếp tục thuyết phục: 

"Cho anh thử lần nữa được không em? Đạo diễn còn cho anh diễn lần thứ hai nếu không đạt, em khó tính quá à." 

Hoàng thở dài một tiếng, cúi xuống cắn lên môi anh, giọng đầy vẻ ra lệnh: 

"Lần này mà không được nữa thì em cho anh vào danh sách đen. Anh chẳng phải người duy nhất muốn làm vậy với em đâu." 

Steven nghe lời chấp thuận của Hoàng lòng đau như cắt, nhưng không thể hiện ra, anh cười cười như vừa thành công trong một phi vụ đàm phán cực kì căng thẳng. 

Anh lướt môi xuống cổ Hoàng, xương quai xanh, rồi bỗng há miệng cắn lên ngực cậu, cách một lớp áo sơ mi mỏng, lưỡi anh bỏng rát như muốn thiêu cháy da Hoàng. 

Cậu giật mình kêu một tiếng nhỏ rồi đẩy anh ra, nhưng Steven dường như đang muốn chứng minh cho Hoàng thấy cậu đã sai lầm khi trao cho anh cơ hội này. 

Hoàng run rẩy, cả người chống lên thành ghế sofa, ánh mắt tức giận liếc Steven, rồi nói, giọng lạc đi vì khoái cảm xen lẫn bực tức: 

"Steven! Anh... anh dám làm tới mức này à!"

Hoàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng cơ thể cậu vẫn đang phản ứng dữ dội với những đụng chạm vừa rồi. Tim đập thình thịch, da thịt rần rật như bị lửa liếm. Cậu đẩy mạnh hơn vào ngực Steven, cố tạo khoảng cách dù bàn tay anh vẫn siết chặt eo cậu. 

Ánh mắt Hoàng lóe lên sự tức giận xen lẫn một nỗi bối rối sâu sắc – không phải vì hành động của anh, mà vì chính cậu đang dần mất quyền kiểm soát cuộc chơi, lớp vỏ bình thản nứt vỡ thêm một chút trước sức mạnh của ham muốn. 

"Anh..ưm... anh quá đáng thật đấy!" cậu thì thầm, giọng lạc đi, hơi thở dồn dập phả vào mặt anh, nhưng không phải là lời từ chối hoàn toàn. Thay vào đó, nó mang theo chút thách thức, như thể cậu đang mời gọi anh tiếp tục cuộc chơi này.

Nghe những lời đó, một tia lửa bùng lên trong mắt Steven. 

"Quá đáng?" 

Anh lặp lại, giọng trầm khàn, mang theo sự bực tức pha lẫn khao khát chiếm hữu. Thay vì lùi lại, anh siết chặt vòng tay quanh eo Hoàng, kéo cậu áp sát hơn nữa vào lồng ngực mình, đến mức Hoàng có thể cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh. 

Không để Hoàng kịp phản ứng, Steven áp môi mình lên áo sơ mi của Hoàng, không còn thăm dò hay nhẹ nhàng. Môi anh há ra, ngậm lấy một bên núm vú Hoàng qua lớp áo sơ mi đã ướt sũng, mút mạnh đầy chiếm hữu.

Một tiếng "ưm" gợi cảm lại bật ra từ cổ họng Hoàng, không phải lời từ chối, mà là một tiếng nức nở đầy sung sướng và xen bất lực. Cả cơ thể cậu giật nảy, da thịt nóng lên hừng hực, một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến cậu cứng đờ. 

Steven dùng sức mút mạnh hơn nữa, lưỡi anh quấn lấy hạt đậu nhỏ xíu ấy qua lớp vải mỏng, kéo căng và giật mạnh, như muốn trừng phạt sự "quá đáng" của cậu, đồng thời khẳng định quyền kiểm soát. 

Tiếng mút chùn chụt vang lên rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của cả hai. Áo sơ mi của Hoàng giờ đây không chỉ ướt ở phần ngực mà còn nhăn nhúm, dính chặt vào da thịt cậu, lộ rõ sự phập phồng, căng cứng vì kích thích.

Hoàng vặn vẹo trong vòng tay Steven, nhưng không thể thoát ra. Tay cậu vô thức bấu chặt vào vai anh, các ngón tay cào nhẹ vào da qua lớp áo, vừa là sự níu kéo, vừa là hành động phản ứng bản năng trước khoái cảm dâng trào. 

Cậu cố gắng thốt lên điều gì đó, nhưng chỉ có những tiếng nức nở đứt quãng, nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt lấp lánh nơi khóe mi vì sự hỗn loạn của cảm xúc – vừa tức giận vì bị cưỡng ép, vừa choáng váng vì khoái cảm mãnh liệt mà Steven đang mang lại. 

Nỗi sợ hãi về việc mất quyền kiểm soát trong một mối quan hệ, về cái cảm giác những mối tình không đủ hoàn hảo làm mất thời gian, giờ đây dường như bị nhấn chìm trong làn sóng của dục vọng nguyên thủy.

Chỉ đến khi Hoàng gần như nức nở, cơ thể run rẩy và bất lực hoàn toàn, không thể kìm nén được nữa, Steven mới chịu buông ra. Anh ngẩng đầu lên, môi anh dính ướt, tóc rối vì bị Hoàng nắm, hơi thở hổn hển, và ánh mắt anh ngay lập tức chuyển sang vẻ hối hận tột độ. 

"Anh xin lỗi, Hoàng... anh... anh xin lỗi." 

Anh lắp bắp, giọng nói run rẩy, đầy vẻ ăn năn. Tay anh lướt nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng của Hoàng, vuốt đi giọt nước mắt lăn dài trên gò má cậu, như một diễn viên tài ba vừa hoàn thành vai diễn hối hận sau khi làm chuyện dại dột của mình, nhưng sâu thẳm, có lẽ sự hối hận đó không phải là hoàn toàn giả tạo.

Hoàng đổ gục cả người trên vai anh, cơ thể vẫn run rẩy dữ dội sau cơn bùng nổ khoái cảm và bất lực. Hơi thở cậu dồn dập như sắp vỡ òa. Nước mắt lăn dài trên má, không phải vì đau đớn mà vì sự đầu hàng sâu sắc trước sức mạnh của Steven – lần đầu tiên anh chứng kiến cậu khóc, không phải vì buồn bã hay tổn thương, mà vì khoái cảm mãnh liệt đến mức không thể kiểm soát, khiến mọi lớp phòng thủ vỡ tan. 

Cậu kéo vội cái áo sơ mi ướt sũng dính sát một cách khó chịu vào da ra khỏi người, động tác run rẩy không thôi, lộ rõ những dấu vết đỏ ửng trên ngực và cổ, da thịt vẫn rần rật nóng bỏng. 

Sâu thẳm, nỗi xấu hổ dâng trào vì đã để bản thân buông thả đến thế, lớp vỏ xa cách, bình thản hoàn toàn tan vỡ, để lộ phần khao khát bí mật mà cậu luôn chôn giấu, hòa quyện với nỗi sợ từ quá khứ – nhưng lúc này, nó bị nhấn chìm trong cơn run rẩy thực sự, khiến cậu bối rối, không biết nên ôm lấy anh hay chạy trốn.

Steven sững sờ, trái tim anh thắt lại trước vẻ mong manh ấy – cậu không còn là con yêu tinh tinh quái nữa, mà là một Hoàng thực sự, dễ vỡ và đầy khao khát. Nước mắt lấp lánh trên gò má đỏ bừng khiến anh vừa xót xa vừa khao khát hơn bao giờ hết. 

Anh ôm chặt lấy cậu, kéo cậu vào lòng một cách dịu dàng. Môi lướt nhẹ lên trán cậu như lời xin lỗi thầm lặng. Nhưng Hoàng đột ngột cắn mạnh vào vai anh, răng cậu ấn sâu qua lớp áo, vừa tức giận vì bị đẩy đến giới hạn, vừa xấu hổ vì chính mình đã không kiểm soát được. 

"Thằng tồi... anh là thằng tồi!" cậu nức nở, giọng lạc đi đầy giận dữ và bất lực. Bàn tay đánh liên tục vào ngực Steven – những cú đánh không mạnh, nhưng đầy cảm xúc, như thể đang trút bỏ sự đầu hàng vừa rồi. 

Nước mắt tiếp tục rơi, thấm ướt vai anh. Mỗi cú đánh là một lời mắng chửi xen lẫn, "Anh làm em... em ghét anh lắm... thằng khốn! Giờ thì anh biết tại sao em từ chối anh chưa!", nhưng cơ thể cậu vẫn ép sát, run rẩy trong vòng tay anh, như không thể thực sự rời xa.

Steven giữ chặt Hoàng trong vòng tay. Hơi thở anh vẫn còn dồn dập, nhưng giọng nói giờ đây dịu dàng hơn, pha lẫn chút thăm dò tinh quái mà anh đã học được từ chính cậu. Bàn tay anh lướt nhẹ lên ngực Hoàng, nơi da thịt vẫn còn rần rật từ những đụng chạm vừa rồi. 

Ngón cái vuốt ve chậm rãi điểm hồng trên ngực như thể đang xoa dịu – nhưng thực chất, nó là một lời nhắc nhở không lời về cơn run rẩy mà cậu vừa trải qua. Ánh mắt anh khóa chặt vào đôi mắt đỏ hoe của Hoàng, nơi nước mắt vẫn lấp lánh. Anh thì thầm, giọng khàn khàn đầy quan tâm giả tạo: 

"Sao em lại khóc? Anh làm em đau sao?"

Không đợi Hoàng trả lời Steven nói tiếp: "Mà Hoàng à, anh thấy em nói đúng khi nói nước mắt không hợp với anh, còn anh thì cảm thấy... nước mắt hợp với em lắm, rất đẹp."

Hoàng cắn chặt môi, cơ thể cậu vẫn ép sát vào anh theo bản năng, nhưng lý trí đang gào thét đòi lấy lại quyền kiểm soát. Cậu giận – giận vì Steven dám vượt qua giới hạn, dám dùng chính trò chơi của cậu để lật ngược thế cờ, khiến cậu phải đối mặt với thứ mà cậu luôn né tránh: sự mất kiểm soát hoàn toàn. 

Tay cậu siết chặt vai anh, không phải để đẩy ra mà để níu giữ. Da thịt nóng ran dưới Steven như một lời phản bội từ chính cơ thể mình. 

Cậu thích – thích đến mức không chịu nổi. Khoái cảm từ những nụ hôn thô ráp, từ sức ép chiếm hữu ấy vẫn lan tỏa, khiến tim cậu đập loạn xạ và một phần sâu thẳm khao khát được lặp lại. 

Nhưng thừa nhận điều đó? Không đời nào!

Steven phải luôn là người bị cậu nắm giữ, từ cảm xúc dâng trào đến hành vi bùng nổ – không phải ngược lại.

Giọng cậu lạc đi, đầy bực tức xen lẫn bất lực, nhưng cậu cố gắng lấy lại vẻ bình thản - lớp mặt nạ của mình: 

"Anh... anh đừng giả vờ quan tâm. Em không đau, chỉ là... anh quá đáng thôi."

Steven mỉm cười nhẹ, không phải nụ cười vô tư như một con mồi không biết thợ săn là Hoàng đang tính toán gì, mà là sự tự tin mới mẻ. Bàn tay anh vẫn không rời khỏi ngực cậu, thậm chí còn luồn tay vào trong áo để vuốt ve nhẹ nhàng hơn để kéo dài khoái cảm dư âm. 

Anh nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phả vào tai Hoàng:

"Không đau? Thế sao em run thế này? Sao nước mắt em rơi vì anh? Dù em bảo từ chối lời tỏ tình của anh nhưng anh biết em thích anh làm vậy mà, phải không? Đừng giấu nữa, Hoàng – anh biết em muốn anh như vậy, nhưng em sợ mất kiểm soát, sợ anh không còn là 'con rối' của em nữa, anh nói đúng chứ?" 

Lời nói ấy như một lưỡi dao ngọt ngào, cắt qua lớp vỏ giả tạo của cậu, buộc Hoàng phải nhìn thẳng vào sự thật: cậu sợ mất quyền lực trong mối quan hệ này, sợ Steven không còn bị cậu dẫn dắt từ từng cử chỉ đến từng nhịp tim.

Hoàng im lặng một giây, đôi mắt ngấn nước vì sự giận dữ và khao khát lẫn lộn. Bàn tay cậu vô thức bấm sâu hơn vào vai anh. Cậu không thể nói ra – không thể thừa nhận rằng sự lật kèo này khiến cậu vừa bực tức vừa mê mẩn, rằng cậu đã quen với việc nắm giữ Steven như một bí mật an toàn, nơi anh luôn phải theo nhịp của cậu. 

Thay vào đó, cậu nghiêng người sát hơn, môi lướt nhẹ qua môi anh như một lời đáp trả thầm lặng. Giọng thì thầm đầy ẩn ý: 

"Anh nghĩ anh thắng rồi à? Đừng mơ." 

Dù Steven vừa đẩy Hoàng đến giới hạn và khiến cậu mất kiểm soát, ấy vậy mà Hoàng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và lập tức thực hiện các hành động để tái thiết lập quyền lực và vẻ ngoài hoàn hảo, chủ động của mình.

Hoàng đẩy nhẹ Steven ra, động tác dứt khoát nhưng không quá bạo lực, như một tuyên bố ngầm rằng trò chơi đã kết thúc, ít nhất là theo cách mà Steven mong muốn. 

Cậu đứng dậy, bước về phía sào đồ, lấy ra một chiếc áo sơ mi khác tương tự. Không một lời nói, Hoàng cởi phăng chiếc áo sơ mi ướt sũng và nhăn nhúm trên người ngay trước mặt Steven. 

Đây là một hành động đầy thách thức và quyền lực, ép Steven phải chứng kiến hậu quả của hành vi "vượt mức cho phép" của anh – những dấu vết đỏ mờ, sự phập phồng của lồng ngực vừa trải qua khoái cảm dữ dội. 

Tất cả như một bằng chứng sống động về sự yếu đuối mà Steven đã buộc cậu phải bộc lộ. Hoàng muốn Steven nhìn thấy, muốn anh cảm nhận được sự "quá đáng" của mình, không chỉ qua lời nói mà bằng hình ảnh chân thực nhất.

Cậu liếc nhanh xuống đũng quần của Steven, nhận ra "dấu hiệu mờ ám" nhưng cũng "mặc kệ". 

Điều này thể hiện sự khinh thị và từ chối thừa nhận sự ảnh hưởng của mình lên anh – một cách để khẳng định rằng Steven vẫn nằm trong tầm kiểm soát, rằng dục vọng của anh không đủ để phá vỡ lớp vỏ của cậu. 

Khoác chiếc áo sơ mi mới tinh lên người, Hoàng cẩn thận giấu chiếc áo cũ, dính đầy nước bọt và mồ hôi của cơn khoái cảm, vào túi của mình. Đây là hành động bí mật, đầy tính biểu tượng: chôn vùi bằng chứng của khoảnh khắc mất kiểm soát, phủ nhận mọi chuyện đã xảy ra, như thể "giữa họ chưa từng có gì xảy ra".

Tiếp đó, Hoàng bước đến bàn trang điểm, bình tĩnh dặm lại lớp phấn che khuyết điểm trên môi – nơi vừa sưng đỏ vì những nụ hôn mãnh liệt. Cậu còn cẩn thận che nốt những dấu vết đỏ mờ của Steven, xóa bỏ hoàn toàn "bằng chứng" trên cơ thể. 

Hành động này không chỉ là để che đậy ngoại hình mà còn là để che đậy cảm xúc, tái tạo lại lớp vỏ không tì vết, không bị ảnh hưởng. Làm xong mọi thứ, Hoàng cài lại cúc áo sơ mi mới một cách ung dung, khoác áo vest, thắt cà vạt và quay trở lại với "bộ dạng điển trai" hoàn hảo, chẳng khác gì trước khi vào đây cùng Steven "lăn lộn một phen".

Cuối cùng, Hoàng nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Steven, buông ra một câu nói đầy khiêu khích để giành lại thế chủ động: 

"Áo anh nhăn rồi kìa, nhớ ủi rồi hẳn mặc lại nha." 

Câu nói này không chỉ đánh vào vẻ ngoài của Steven mà còn là một lời nhắc nhở sắc bén: Steven đã bị cậu ảnh hưởng, đã "nhăn nhúm" trong trò chơi này, trong khi Hoàng vẫn hoàn hảo và không tì vết. 

Nó là lời tuyên bố rằng Steven vẫn là người bị cậu nắm giữ, vẫn là người phải "chỉnh đốn" lại bản thân sau khi đối mặt với Hoàng, chứ không phải ngược lại. Cậu đã thành công trong việc lấy lại quyền kiểm soát, ít nhất là trên bề mặt.

Hoàng đã sử dụng vẻ ngoài và sự lạnh lùng để che giấu sự giận dữ, xấu hổ và cả khoái cảm vẫn còn âm ỉ bên trong. Đây là một màn trình diễn đỉnh cao của sự thao túng, khẳng định lại rằng cậu vẫn là "kèo trên", Steven vẫn phải theo luật của cậu.

Hoàng bước ra khỏi phòng nghỉ với bộ dạng bình tĩnh như chưa có chuyện gì mở ám xảy ra ở phòng nghỉ chỉ có hai người với ánh đèn le lói từ bàn trang điểm. Cánh cửa khép lại sau lưng cậu mà không một tiếng động thừa, để lại Steven ngồi đó một mình trên ghế sofa. 

Không khí vẫn còn ngột ngạt bởi hơi ấm và mùi hương quen thuộc của Hoàng – sạch sẽ pha lẫn chút mồ hôi mặn mòi từ cơn khoái cảm vừa rồi. Steven cúi đầu, ánh mắt vô thức lướt xuống đũng quần mình, nơi sự nhô lên rõ rệt vẫn chưa chịu tan biến, một lời nhắc nhở phũ phàng về khao khát mà Hoàng đã khơi dậy rồi lại dập tắt một cách tàn nhẫn. 

Tay anh siết chặt mép áo nhăn nhúm, khuôn mặt đỏ bừng vì hỗn loạn cảm xúc: giận dữ vì bị lật kèo, xấu hổ vì cơ thể vẫn phản bội, và một nỗi bất lực sâu sắc khi nhận ra cậu đã lại một lần nữa nắm giữ anh hoàn toàn.

"Em mới là thằng tồi, không phải anh!" 

Steven thầm chửi một câu, giọng nội tâm đầy cay đắng và bất lực, như một lời nguyền rủa dành cho Hoàng – người luôn biết cách biến anh thành kẻ yếu đuối, kẻ phải ngồi lại chỉnh đốn bản thân sau khi cậu rời đi. 

Anh biết Hoàng cố tình làm vậy: cởi áo trước mặt để khoe dấu vết, giấu bằng chứng như phủ nhận mọi thứ, rồi nhếch môi lạnh lùng nhắc nhở anh "ủi áo". Đó là trò chơi kiểm soát quen thuộc, nơi Steven luôn là người bị để lại với dục vọng dồn nén, trong khi Hoàng bước ra ngoài với vẻ tỉnh queo, không một vết xước. 

Steven đấm nhẹ vào ghế, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng sâu thẳm, anh không thể phủ nhận – cậu tồi tệ, nhưng chính sự tồi tệ ấy lại khiến anh khao khát hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro