Chương 17: Nòng súng không đạn của thợ săn
Cảnh báo: truyện chứa các cảnh trò chuyện thân mật qua điện thoại, tập trung vào cảm xúc và đối thoại gợi cảm. Nếu bạn nhạy cảm với chủ đề tình dục, vui lòng bỏ qua.
-------------
Sau khi rời khỏi phòng nghỉ, Steven và Hoàng bước ra trường quay với vẻ mặt cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không khí giữa họ vẫn còn vương vấn hơi ấm từ những khoảnh khắc riêng tư vừa qua.
Steven đi sát bên Hoàng, vai chạm vai, nhưng anh cố tình giữ khoảng cách vừa đủ để không ai nghi ngờ. Hoàng thì vẫn dáng vẻ chuyên nghiệp, đút tay vào túi quần như làm như không có chuyện gì nhưng dấu vết nhạy cảm trên ngực cậu vẫn âm ỉ, mỗi bước đi là một lời nhắc nhở thầm lặng về Steven, khiến tim cậu đập nhanh hơn một nhịp, dù cậu cố che giấu bằng gương mặt tỉnh bơ quen thuộc.
Bất chợt, họ nghe tiếng nhạc nền vui nhộn từ phía góc quay - Lâm đang quay clip TikTok, cầm điện thoại tự sướng với nụ cười rạng rỡ, giả vờ lau mồ hôi và nháy mắt với camera.
Khi nhìn thấy hai người bước ra, mặt Steven vẫn còn đỏ bừng, môi anh vẫn sưng mọng vì những nụ hôn dữ dội, còn Hoàng thì trông có vẻ bình thường nhưng để ý kĩ thì môi Hoàng vẫn có vết như bị cắn. Lâm dừng quay, mắt sáng lên như giác ngộ được gì đó, nhưng thay vì im lặng ngầm hiểu thì anh ta vẫn cố tình chọc quê, giả vờ ngây thơ.
"Ủa vô đó làm gì nãy giờ lâu vậy?"
Lâm hỏi oang oang, giọng điệu nửa đùa nửa thật. Anh ta liếc qua Steven, rồi quay sang Hoàng, nụ cười toe toét không giấu nổi sự hứng thú và phấn khích.
Hoàng nói, giọng đều đều như không có gì xảy ra, nhưng ánh mắt cậu lướt qua Steven một cách nhanh chóng, đầy ẩn ý:
"Tập diễn xuất."
Cậu nhún vai, cố giữ vẻ chuyên nghiệp, nhưng khóe miệng khẽ cong lên, như thể đang tận hưởng trò đùa nhỏ này.
Lâm không nhịn được, anh ta gác tay lên vai Hoàng kéo cậu lại, ghé sát vào tai cậu, thì thầm đủ nhỏ để Steven không nghe rõ, nhưng đủ để khơi gợi:
"Phim chính kịch, đâu có cảnh hôn đâu mà tập làm gì."
Giọng Lâm đầy chọc ghẹo, mắt liếc sang Steven với vẻ biết tỏng, như thể đang nói "Chị biết hết rồi cưng ơi, làm như qua mặt được chị hả!".
Hoàng híp mắt nhìn Lâm, ra hiệu bằng một cái nháy mắt tinh quái, ngón tay khẽ chạm vào cánh tay Lâm như một lời cảnh cáo vui vẻ. Lâm cố ngậm miệng lại để không cười thật lớn, nhưng vai anh ta rung rung, ngã đầu lên vai Hoàng cố nhịn cười.
Steven đứng bên cạnh, bực bội khó chịu dâng trào, trong lòng nghĩ tùm lum:
Là sao nữa cái thằng này? Nó mới hôn mình xong, mình làm tới vậy mà nó còn không chừa? Cứ sáp sáp lại gần Lâm! Mới phút trước còn rên rỉ dưới tay mình, giờ lại cười đùa với Lâm như không có gì?
Anh siết chặt nắm đấm, ánh mắt khóa chặt vào Hoàng, đầy ghen tuông và bối rối. Steven biết Lâm chỉ đang chọc ghẹo, nhưng hình ảnh Hoàng ghé sát tai Lâm khiến anh nhớ lại những nụ hôn cuồng nhiệt trong phòng nghỉ, và cơn ghen ấy lại khơi dậy khao khát sở hữu mãnh liệt hơn.
Anh bước tới, đặt tay lên vai Hoàng một cách "vô tình", giọng trầm đầy ngụ ý: "Tập diễn xuất xong rồi, giờ quay tiếp đi. Đừng để đạo diễn chờ."
Nhưng trong đầu anh, câu hỏi vẫn lởn vởn: Em đang chơi trò gì nữa đây, Hoàng?
Hoàng quay sang Steven, ánh mắt lấp lánh sự tinh quái quen thuộc, nhưng có một thoáng dịu dàng chỉ anh mới nhận ra. Cậu khẽ nghiêng đầu, thì thầm đủ để chỉ Steven nghe:
"Anh ghen à? Yên tâm, chỉ có anh mới được 'tập' với em thôi."
Lời nói ấy như một lời trấn an, nhưng cũng đầy thách thức, khiến Steven vừa bực vừa khao khát, trong khi Lâm ở bên cạnh phá lên cười, quay xong clip và nháy mắt: "Hai anh em 'tập' hay thật đấy. Tập lại lần nữa cho chị coi đi, chị up TikTok nhé, đảm bảo viral!"
Không khí trường quay đột nhiên trở nên sôi động hơn, nhưng giữa Steven và Hoàng, một lớp căng thẳng mới lại hình thành - sự ghen tuông của Steven, sự tinh quái của Hoàng và Lâm như một chất xúc tác đầy bất ngờ. Steven biết, trò chơi này chưa kết thúc, và clip TikTok của Lâm có thể là ngòi nổ cho những rắc rối lớn hơn nên anh phải giả vờ như chưa từng nghe thấy lời đề nghị đó.
Buổi tối muộn, khi Hoàng đẩy cửa bước vào căn hộ quen thuộc, cơ thể cậu như một sợi dây đàn đã căng đến giới hạn. Buổi quay phim kéo dài, cộng với những khoảnh khắc hỗn loạn trong phòng nghỉ, khiến cậu kiệt sức. Không buồn bật đèn, cậu thả mình nằm sấp xuống chiếc giường rộng, mặt úp vào gối, hy vọng vài phút nghỉ ngơi sẽ xua tan mệt mỏi. Không khí yên tĩnh bao trùm, chỉ có tiếng xe cộ xa xăm vọng vào từ cửa sổ hé mở.
Nhưng rồi, một cơn đau ê ẩm bất ngờ ập đến từ bên ngực phải, như thể ai đó đang cào xé từ bên trong. Hoàng giật nảy mình, cơ thể bật dậy theo bản năng, tay phải vô thức chạm vào chỗ đau.
Cậu nhíu mày chặt, hơi thở hắt ra vì sốc - cảm giác ấy khủng khiếp, giống như vết thương bị thú hoang cắn xé, thô ráp và dai dẳng. Hoàng chưa từng bị ai dày vò đến mức này; những trải nghiệm trước đây chỉ là trò đùa nhẹ nhàng, không để lại dấu ấn sâu sắc như thế.
Tim cậu đập nhanh hơn, không chỉ vì đau mà còn vì ký ức ùa về: hơi thở nóng hổi của Steven, sức ép chiếm hữu, và những dấu răng in hằn trên da thịt.
Cậu vén áo sơ mi lên, ánh sáng yếu ớt từ đèn đường hắt qua rèm chiếu vào gương soi treo tường.
Bên ngực vẫn sưng đỏ, vết cắn của Steven hiện rõ mồn một - không phải dấu mờ nhạt mà cậu đã cố che giấu bằng phấn trang điểm, mà là một vết sâu hơn, rần rật như lời nhắc nhở không lời về sự mất kiểm soát.
Da thịt xung quanh nóng ran, mỗi lần chạm nhẹ đều khiến cậu rùng mình, pha lẫn giữa đau đớn và một dư vị khoái cảm lạ lùng mà cậu không muốn thừa nhận.
Hoàng cắn môi, tay lướt nhẹ qua vết thương, tự hỏi liệu Steven có cố tình để lại nó như một lời tuyên bố sở hữu. Cậu buông áo xuống, nằm ngửa ra giường, mắt nhìn trần nhà tối om. Sự mệt mỏi giờ đây không chỉ thể chất, mà còn là cuộc chiến nội tâm: cậu đã lấy lại vẻ ngoài hoàn hảo khi rời phòng nghỉ, nhưng vết thương này và những gì nó đại diện đang âm thầm phá vỡ lớp vỏ tỉnh bơ của cậu.
Sâu thẳm, Hoàng biết đây không chỉ là đau thể xác. Nó là minh chứng cho sự lật kèo của Steven, cho lần đầu tiên cậu thực sự run rẩy trước một người đàn ông lớn tuổi hơn, không phải vì sợ hãi mà vì khao khát bị đánh thức.
Cậu nhắm mắt, cố xua đi hình ảnh Steven với nụ cười tự tin mới mẻ, nhưng cơn đau vẫn nhói lên mỗi khi cậu cử động, như một lời thì thầm dai dẳng: "Em không thể kiểm soát anh mãi đâu."
Hoàng nằm đó một lúc, cơn đau từ vết cắn vẫn âm ỉ nhói lên mỗi khi cậu thử cử động. Sự im lặng của căn phòng giờ đây không còn an ủi mà trở nên ngột ngạt, như thể vết thương đang thì thầm những lời trách móc không ngớt.
Cậu không phải loại người chịu đựng một mình - đặc biệt khi thủ phạm là Steven, người đã khơi dậy rồi bỏ mặc cậu với mớ hỗn độn này. Với một tiếng thở dài đầy bực tức, Hoàng với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn đầu giường, màn hình sáng lên chiếu vào khuôn mặt cậu, nơi lông mày vẫn nhíu chặt. Cậu lướt nhanh trên điện thoại, tìm hình nền của Steven, ngón tay dừng lại ở tên Steven, rồi nhấn gọi mà không do dự. Tiếng chuông reo vang trong tai cậu, mỗi hồi là một nhịp đập tăng thêm sự quyết tâm: Steven phải chia sẻ nỗi đau này với mình, dù chỉ qua lời lẽ.
Bên kia đầu dây, Steven đang ngồi trong căn hộ của mình, cố gắng tập trung vào kịch bản cho buổi quay mai nhưng đầu óc vẫn rối bời vì ký ức phòng nghỉ. Điện thoại rung lên, màn hình hiện tên Hoàng khiến tim anh hẫng một nhịp, anh vừa hy vọng vừa lo lắng.
Anh bật máy ngay lập tức, giọng hơi khàn vì mệt mỏi nhưng pha lẫn sự ngạc nhiên:
"Hoàng? Sao em gọi muộn thế này?"
Nhưng chưa kịp nói hết câu, tiếng cằn nhằn quen thuộc của cậu đã vang lên, đầy giận dữ và oan ức, như một cơn bão nhỏ ập đến qua sóng điện từ.
"Đồ tồi này! Anh nghĩ sao mà trưa nay anh lại làm vậy với em! Bây giờ em không thể nằm sấp được luôn rồi!"
Giọng Hoàng cao vút, không giấu được sự ê ẩm trong từng từ, như thể cậu đang vừa cắn răng vừa nói. Cậu ngồi dậy hẳn, tay vô thức chạm lại vào ngực, cơn đau nhói lên nhắc nhở về những dấu răng vẫn còn sưng đỏ.
Không phải cậu muốn khóc lóc hay van xin - không, đây là cách cậu kéo Steven vào vòng xoáy, buộc anh phải đối mặt với hậu quả, chia sẻ sự dày vò mà cậu đang chịu. Sâu thẳm, có lẽ cậu còn muốn nghe giọng anh run rẩy xin lỗi, muốn khẳng định lại rằng dù anh có lật kèo một lần, cậu vẫn nắm giữ sợi dây kiểm soát.
"Em đau lắm... anh ơi... như thể mỗi giây mỗi phút đều có người chạm vào nó và hành hạ vậy."
Steven im bặt một giây, khuôn mặt anh đỏ bừng khi ký ức ùa về - nụ hôn dữ dội, tiếng nức nở của Hoàng, và cách cậu rời đi tỉnh bơ. Giờ đây, qua điện thoại, anh có thể hình dung rõ cậu đang nhíu mày, đôi mắt long lanh giận dữ xen lẫn một chút yếu đuối mà cậu cố che giấu.
Steven nuốt khan bên kia đầu dây, tim anh đập thình thịch khi giọng Hoàng thay đổi nhịp độ - không còn chỉ là giận dữ, mà là sự khiêu khích tinh quái quen thuộc, nhưng lần này mang theo sức nặng của ký ức thân mật.
Anh ngồi phịch xuống ghế sofa, tay siết chặt điện thoại, cố hình dung cậu qua từng từ. Ban đầu, khi Hoàng bắt đầu kể về cơn đau, Steven cảm thấy một nỗi hối hận dâng trào - anh nhớ rõ khoảnh khắc cắn quá mạnh, sức ép chiếm hữu khiến cậu run rẩy, và giờ đây, hình ảnh cậu nằm đó một mình khiến anh siết chặt hàm, giọng đầy ăn năn:
"Hoàng... anh xin lỗi, thật mà. Anh không cố ý cắn mạnh thế, anh chỉ... mất kiểm soát. Em đau lắm hả? Em có ở nhà không? Gửi địa chỉ anh mua thuốc qua nha?" Lời nói của anh chân thành, đầy lo lắng, như thể anh sẵn sàng làm bất cứ gì để xoa dịu cậu ngay lập tức.
Nhưng rồi, khi Hoàng tiếp tục miêu tả, giọng cậu thì thầm chậm rãi, đầy chi tiết gợi cảm như một lời kể chuyện riêng tư, biến cuộc gọi thành thứ gì đó gần với "call sex" hơn là cuộc trò chuyện thông thường - không thô thiển, nhưng đủ để dày vò Steven bằng hình ảnh sống động.
"Anh biết không, chỗ ngực em giờ vẫn sưng lên, đỏ ửng như bị lửa liếm ấy. Da thịt em mịn màng lắm, anh từng chạm rồi mà, nhưng giờ nó nhạy cảm kinh khủng - mỗi lần em thở mạnh là nó rần rật đau, như có răng anh vẫn đang cắn vào, sâu và thô ráp."
"Khi em vén áo lên xem, vết răng của anh in rõ mồn một, viền quanh nó hơi tím, nóng ran dưới đầu ngón tay em. Anh tưởng tượng đi, da em trắng hồng, giờ bị anh 'đánh dấu' thế này, cong lên mỗi khi em chạm nhẹ... đau thật, nhưng cũng... lạ lắm, anh à."
Cậu dừng lại một giây, nghe tiếng thở dốc nặng nề của Steven qua điện thoại, nụ cười nửa miệng thoáng qua trên môi Hoàng dù cơn đau vẫn nhói lên.
Lúc này, sự hối hận ban đầu của Steven bắt đầu nhường chỗ cho cơn giận âm ỉ - giận vì cậu đang dùng chính vết thương ấy để khiêu khích anh, biến nỗi đau thành trò chơi kiểm soát từ xa. Anh kiềm nén, giọng vẫn khàn khàn nhưng giờ pha lẫn sự bực tức kìm chế, không còn yếu thế hoàn toàn mà đáp lại từng câu miêu tả của cậu một cách dứt khoát, như đang đấu tranh để lấy lại thế cân bằng:
"Em... em cố tình tả thế để chọc ghẹo anh phải không? Anh hối hận vì làm em đau, nhưng giờ em nói da em mịn màng, trắng hồng thế kia, anh chỉ muốn lao đến mà chạm lại ngay. Đừng tưởng anh ngồi đây chịu trận một mình - anh nhớ rõ cảm giác da em dưới môi anh, ấm áp và run rẩy, giờ sưng đỏ vì anh thì càng khiến anh... khao khát hơn. Em nghĩ em cao tay hơn à? Anh sẽ không để em dẫn dắt mãi đâu."
Lời anh không phải van xin nữa, mà là sự đáp trả đầy kiềm nén, hàm răng siết chặt để giữ giọng không run, tay vô thức siết chặt đùi mình, cơ thể căng cứng vì những hình ảnh cậu vẽ nên. Anh giận - giận vì bị thao túng, nhưng chính cơn giận ấy khơi dậy sức mạnh nội tại, khiến anh không còn là kẻ yếu thế từ đầu đến cuối.
Hoàng tiếp tục, giọng thấp hơn, đầy mập mờ:
"Em chưa từng bị ai làm thế này đâu, anh. Những thằng khác chỉ sờ soạng nhẹ nhàng, nhưng anh thì... anh cắn mạnh quá, giờ em nằm đây mà không dám nằm sấp, cứ phải nằm ngửa để da thịt 'thở'. Em đang vuốt nhẹ quanh vết cắn đây, da em mềm mại, ấm áp, nhưng chỗ anh chạm thì cứng lại vì sưng, như đang khao khát được xoa dịu... hay là được anh 'trừng phạt' thêm? Đồ tồi, anh làm em thế này, giờ em phải chịu một mình, anh thì ngồi đó mà tưởng tượng thôi."
Cậu cười khẽ, biết rõ mình đang dẫn dắt, nhưng Steven không im lặng chịu trận - anh đáp lại ngay, giọng trầm đục đầy thách thức kiềm nén:
"Khao khát được xoa dịu? Em nói thế là mời anh đấy à, Hoàng? Anh tưởng tượng được, da em mềm mại dưới tay anh, giờ sưng vì anh thì anh chỉ muốn cắn thêm để em nhớ mãi. Nhưng anh kiềm chế đây, vì anh biết em đang cố kéo anh vào bẫy. Mai gặp, anh sẽ cho em thấy anh không yếu thế đâu."
Steven, dù sắc bén và giận dữ trong lời đáp trả, vẫn không thể che giấu sự kiểm soát mà Hoàng đang nắm giữ. Tiếng cười khẽ của Hoàng vang lên qua điện thoại, một âm thanh đầy đắc ý xen lẫn mệt mỏi, như thể cậu vừa thắng một ván cờ tâm lý. Tay cậu buông chiếc áo xuống, nhưng điện thoại vẫn ép sát vào tai, giọng nói kéo dài, trêu chọc:
"Thôi, ngủ đi. Mai gặp anh sẽ biết tay." Đó là lời kết thúc dứt khoát, nhưng Hoàng không vội cúp máy. Cậu nấn ná, giọng nhẹ nhàng giục giã: "Chúc em ngủ ngon cái coi."
Steven im bặt một lúc, rồi đáp lại với giọng lạnh lùng, đầy thách thức: "Anh chỉ chúc ngủ ngon qua call với người yêu thôi, em có phải người yêu anh không mà phải chúc?"
Sự im lặng kéo dài từ phía Hoàng, như một khoảng lặng đầy tính toán, khiến Steven cảm nhận được cậu đang vạch ra bước đi tiếp theo.
Rồi đột ngột, một tiếng: "Vậy hỏ..." bật ra, không phải "vậy hả" thông thường, mà kéo dài thành "hỏ" - một cách nói thân mật, bề trên, như thể tuổi tác chẳng là gì, Steven chỉ là kẻ dưới cơ của cậu. Âm thanh ấy dễ thương đến mức quyến rũ, len lỏi vào tai Steven, khiến anh tê dại, tim đập nhanh hơn một nhịp.
Bất chợt, Steven nghe thấy chuỗi âm thanh từ bên kia: loạt xoạt của vải vóc bị cởi bỏ, rồi lạch cạch, lụp bụp như ai đó đang sắp xếp gì đó.
"Em làm gì vậy?" anh khẽ gọi, giọng pha lẫn lo lắng và tò mò. Nhưng Hoàng phớt lờ, tiếp tục "setup" trò chơi của mình mà không thèm đoái hoài. Steven định tắt máy, ngón tay lưỡng lự trên nút, nhưng sự hiếu kỳ đã thắng thế. Và rồi, yêu cầu gọi video hiện lên màn hình. Một dự cảm chẳng lành dâng trào - đây chắc chắn là bẫy - nhưng anh vẫn nhấn chấp nhận.
Đó là quyết định sai lầm nhất, biến cuộc gọi thành một màn tra tấn gợi cảm từ xa, nơi khoảng cách hàng trăm cây số dường như tan biến, như thể anh có thể chạm vào cậu qua màn hình.
Màn hình sáng lên, và Steven chết lặng. Hoàng không mặc gì cả, khom lưng chống hai tay lên bồn rửa mặt lớn, cơ thể cậu phơi bày một cách trắng trợn. Những dấu răng anh để lại trên ngực cậu đã chuyển sang tím tái, núm vú sưng phồng, đỏ ửng như lời nhắc nhở đầy khiêu khích về những lần "sở hữu" trước. Hoàng không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào camera với ánh mắt thách thức, mặc cho Steven lắp bắp thắc mắc:
"Em... em đang làm gì vậy, sao đi tắm mà không tắt cam đi?"
Cậu nhướng một bên chân mày đầy khiêu khích rồi chầm chậm bước vào khu vực tắm, mở van nước. Dòng nước ấm xối xả rơi xuống, ướt át và mời gọi, chỉ phần thân trên hiện rõ trên màn hình - nhưng chừng đó thôi cũng đủ để Steven siết chặt điện thoại đến trắng khớp, hơi thở anh trở nên nặng nề, như bị ai đó bóp nghẹt.
Giờ đây, Steven mới thực sự được thưởng thức Hoàng một cách chậm rãi, đầy mê hoặc. Làn da cậu sáng hơn hẳn so với bất kỳ chàng trai nào anh từng biết, mịn màng như lụa dưới dòng nước, lấp lánh từng giọt châu.
Những nốt ruồi nhỏ trên cổ - một ở ngay dưới tai, ba ở giữa cổ và xương quai xanh - giờ đây trở thành điểm nhấn chết người, cuốn hút ánh nhìn của Steven như nam châm. Hoàng đưa tay lướt nhẹ qua da thịt mình, chậm rãi, có chủ đích, chạm vào từng vết cắn anh để lại. Ngón tay cậu xoa nắn nhẹ nhàng, rồi mạnh dần, khiến da thịt đỏ ửng hơn.
Khi chạm đến phần ngực, cậu ấn nhẹ vào núm vú sưng, một tiếng "a..." gợi cảm bật ra từ môi - không phải tiếng kêu đau, mà là tiếng rên rỉ đầy khoái lạc, kéo dài, run rẩy, như lời mời gọi anh tham gia từ xa. Steven cảm thấy cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt đánh ực, cơ thể anh nóng ran dù chỉ ngồi một chỗ.
Rồi Hoàng lấy xà phòng, bọt trắng mịn lan tỏa trên làn da ướt át. Những bọt xà phòng trượt xuống từ vai, qua ngực, lướt qua những vết hằn tím, rồi xuống tấm lưng trần mịn màng, cong vút.
Steven không thể rời mắt, anh tưởng tượng mình tan chảy, biến thành những bọt xà phòng ấy - được lướt trên từng tấc da của Hoàng, chạm vào mọi đường cong, mọi nơi nhạy cảm. Anh muốn là dòng nước ấy, ôm ấp lấy cậu, len lỏi vào những khe hở, cảm nhận sự ấm áp và run rẩy của cơ thể cậu.
Khoảng cách xa xôi giờ như không tồn tại; anh cảm giác như có thể vươn tay qua màn hình, chạm vào làn da sáng bóng đó, vuốt ve những nốt ruồi quyến rũ, ấn sâu vào núm vú sưng để nghe thêm tiếng rên ấy.
"Chỉ mình anh được xem thế này thôi," Steven nghĩ thầm, một cảm giác sở hữu xen lẫn ghen tị dâng trào, khiến anh cắn môi đến rỉ máu. Đây không chỉ là tắm rửa - đây là call sex thuần túy, dâm đãng và kiểm soát, Hoàng đang dùng cơ thể mình như vũ khí, tra tấn anh bằng sự gần gũi ảo.
Hoàng tắm xong, cậu lau người một cách chậm rãi, từng động tác như được thiết kế để khiêu khích: khăn lướt qua ngực, qua bụng, rồi quấn quanh hông một cách lỏng lẻo, để lộ đường viền hông sắc nét. Cậu bước lại bồn rửa mặt, khom lưng chống hai tay, khuôn mặt gần sát camera, giọt nước còn đọng trên lông mi.
"Chúc anh ngủ ngon," cậu thì thầm, giọng khàn khàn sau tiếng rên ban nãy, "hy vọng anh lại mơ thấy em nha anh." Lời nói ấy như một lời nguyền, nhồi nhét hình ảnh cậu vào đầu óc Steven ngay trước giờ ngủ.
Hoàng đặt hai ngón tay lên môi, hôn nhẹ "chụt" một cái, rồi thổi nụ hôn gió về phía màn hình - một cử chỉ dâm đãng, đầy sở hữu. Nụ cười xinh đẹp nở rộ trên môi cậu, mắt long lanh qua điện thoại, rồi màn hình tối sầm khi cậu tắt máy.
Steven ngồi chết trân, cảm giác như vừa được thả ra sau một màn tra tấn tinh thần kéo dài. Ngủ ngon? Làm sao anh ngủ được khi những hình ảnh ấy - làn da sáng, tiếng rên gợi cảm, những bọt xà phòng trượt trên cơ thể - cứ ám ảnh, khiến anh nóng ran, cơ thể căng cứng với khao khát không thể giải tỏa?
"Cái thằng tồi này!" anh lẩm bẩm, tay run run bật voice chat, giọng giận dữ nhưng đầy bất lực: "May cho em là anh chưa biết địa chỉ nhà em đó, anh có thể gọi hỏi quản lí nhưng anh không làm vậy. Em coi chừng đó, Hoàng!"
Sáng hôm sau, Steven lê bước vào hậu trường với tâm trạng hỗn loạn, đôi mắt thâm quầng sau một đêm dài trằn trọc không ngủ.
Những hình ảnh từ cuộc gọi video đêm qua cứ ám ảnh anh không nguôi - làn da mịn màng của Hoàng lấp lánh dưới dòng nước ấm, những giọt nước lăn dài trên ngực sưng đỏ, tiếng thở hắt gợi cảm vang vọng như lời thì thầm dâm đãng, và nụ hôn gió cuối cùng với nụ cười quyến rũ ấy - tất cả khiến anh vừa sôi sùng sục giận dữ vì bị thao túng, vừa khao khát đến mức cơ thể nóng ran, như thể cậu vẫn đang ở ngay đây, chạm vào anh qua khoảng cách vô hình.
Anh tưởng tượng Hoàng sẽ tiếp tục trò chơi khiêu khích, có lẽ một ánh mắt mập mờ lướt qua, hay một lời nói ẩn ý đầy trêu ghẹo, và anh đã sẵn sàng đối phó: chỉ cần cậu dám trêu chọc, anh sẽ bưng cậu vào phòng nghỉ ngay lập tức, 'tính sổ' một lần cho ra lẽ, khẳng định lại vị thế của mình sau màn tra tấn tinh thần đêm qua. Tim anh đập thình thịch mỗi khi ánh mắt vô thức hướng về phía cậu, chờ đợi khoảnh khắc bùng nổ, cơ thể anh căng cứng với sự mong đợi xen lẫn ham muốn bị kìm nén.
Nhưng ai ngờ, Hoàng lại bình thường đến lạ lùng, như thể đêm qua chỉ là ảo mộng của riêng anh. Cậu cười nói vui vẻ với Khang và Lâm, thậm chí trò chuyện rôm rả với vài diễn viên phụ khác, giọng điệu tự nhiên, không một từ ngữ mập mờ, không một cử chỉ tinh quái - chỉ là Hoàng tỉnh bơ, chuyên nghiệp như mọi ngày, khiến Steven càng thêm bồn chồn, tự hỏi liệu cậu có đang cố tình giả vờ để tra tấn anh thêm.
Họ còn cùng quay clip tuyên truyền cho phim, và đỉnh điểm là khi Khang, Lâm và Hoàng cùng nhảy bài Abracadabra phiên bản nữ nổi tiếng, nhịp điệu sôi động vang vọng khắp hậu trường. Steven đứng một góc, mắt không rời khỏi cậu dù chỉ một giây: Hoàng nhảy đẹp đến nao lòng, chân dài lắc hông với động tác vừa phải - không quá mạnh bạo cũng không quá nhẹ nhàng, nhưng cuốn hút đến mức khiến anh nuốt nước bọt đánh ực.
Dù Hoàng không đứng ở vị trí nhảy chính ở giữa mà nhường slot lại cho Khang để đẹp đội hình, động tác của cậu vẫn đầy mê hoặc: vòng eo thon gọn uốn éo theo nhịp nhạc, lớp áo mỏng ôm sát cơ thể, gợi nhớ đến làn da sáng mịn anh từng vuốt ve. Anh ao ước được ôm chặt lấy eo cậu mỗi ngày, giờ đây nó lại phô diễn công khai, khiến ký ức về da thịt cậu dưới tay mình ùa về - ấm áp, run rẩy, đầy khao khát. Nhưng Hoàng vẫn giữ vẻ mặt vui tươi, không một lần liếc về phía anh, như thể đêm qua chỉ là giấc mơ dâm đãng của riêng anh, để lại anh với nỗi khao khát day dứt.
Quay xong, Hoàng cùng hai người kia cười đùa trở lại, rồi ngồi kế bên Steven với mặt nghiêm túc như thường lệ, như một đồng nghiệp bình thường. Cậu cầm bình nước, uống một hớp dài qua ống hút, môi cậu mím nhẹ quanh ống hút khiến Steven bất giác nhớ đến nụ hôn gió đêm qua, trông mệt mỏi nhưng vẫn toát lên sức hút tự nhiên - làn da sáng bóng dưới ánh đèn hậu trường, đôi mắt long lanh.
Steven nhìn chằm chằm, chợt nhớ ra: cũng mấy ngày rồi anh chưa mua hồng trà lạnh cho cậu, món quen thuộc mà anh từng dùng để lấy lòng, giờ đây nó như một sợi dây vô hình giữa họ. Giờ Hoàng đang uống gì thế không biết? Có nên hỏi không ta? Ánh mắt anh vô thức dán vào bình nước, theo dõi cách cổ họng cậu nuốt ực, và Hoàng phát hiện ra.
Cậu đưa bình về phía anh, giọng nhẹ nhàng, gần gũi: "Anh khát hả? Uống đi nè."
Steven không khát, nhưng vẫn cúi xuống hút một ngụm, môi anh chạm vào ống hút còn ấm hơi thở của cậu, vị trà dâu ngọt thanh lan tỏa - không phải hồng trà lạnh quen thuộc, mà ngọt ngào hơn, gợi cảm hơn, như một lời nhắc nhở tinh quái.
Anh hơi thắc mắc, giọng khàn khàn vì khao khát bị kìm nén:
"Sao em đổi vị rồi?"
Hoàng thu tay về, tiếp tục uống, môi cậu lại mím quanh ống hút một cách chậm rãi, rồi trả lời tỉnh bơ, ánh mắt lướt qua anh đầy ẩn ý, như một cái chạm vô hình:
"Người yêu mà không tốt em còn đổi được, huống chi là trà."
Lời nói ấy như một mũi tên sắc nhọn, vừa đùa vừa thật, ám chỉ trực tiếp đến anh, khiến Steven cứng người - tim đập loạn nhịp, cơ thể nóng ran với sự pha trộn giữa giận dữ và ham muốn.
Nhưng Hoàng đã quay đi, tiếp tục xem kịch bản, để lại anh với mớ hỗn độn cảm xúc, biết rõ cậu vẫn đang dẫn dắt anh mà không cần nỗ lực, qua những cử chỉ nhỏ bé đầy gợi cảm.
Những ngày im lặng sau đó không xóa nhòa được ký ức trong tâm trí Steven. Đến bây giờ, dư âm của cảm xúc khi đó vẫn còn nguyên vẹn, như một vết khắc sâu không phai. Anh nhớ rõ bàn tay mình xoa nắn trên da thịt nhạy cảm của Hoàng - lớp da mịn màng, ấm áp dưới đầu ngón tay, nơi mỗi lần chạm nhẹ đều khiến cậu khẽ run rẩy, dù cậu cố che giấu bằng nụ cười tinh quái.
Đó không chỉ là sự đụng chạm thể xác, mà là khoảnh khắc anh cảm nhận được lớp vỏ phòng thủ của cậu nứt vỡ, để lộ phần khao khát bị chôn giấu, làn da sáng bóng run lên dưới bàn tay anh, núm vú sưng đỏ đáp lại từng cái vuốt ve.
Steven thường bất giác siết chặt tay khi nghĩ về nó, như thể vẫn còn vương hơi ấm từ da cậu, khiến anh vừa giận dữ vì bị thao túng vừa khao khát được lặp lại, được chạm vào cậu một cách dâm đãng hơn, sâu hơn.
Rồi đến môi anh khi hôn cậu - nụ hôn đầu tiên đầy mãnh liệt, thô ráp và đòi hỏi, nơi lưỡi anh quấn lấy lưỡi cậu nóng bỏng, vị mặn mòi từ hơi thở dồn dập hòa quyện như lời thú nhận không lời, môi cậu hé mở theo bản năng, ướt át và mời gọi.
Steven nhớ rõ cách môi Hoàng hé mở theo bản năng, dù cậu vẫn cố dẫn dắt nhịp độ, và tiếng thở hắt thoát ra khi anh cắn nhẹ lên cổ cậu, để lại dấu răng tím tái. Dư âm ấy khiến anh mất ngủ nhiều đêm, hình ảnh môi cậu sưng đỏ, đôi mắt long lanh xen lẫn giận dữ và khoái cảm, cứ lởn vởn trong đầu, khiến anh tưởng tượng lại cảnh cậu rên rỉ dưới thân mình.
Nó không chỉ là ham muốn thể xác, mà là sự chiếm hữu bị kìm nén bấy lâu, giờ đây trở thành nỗi ám ảnh khiến anh bất an hơn bao giờ hết - liệu Hoàng có còn nghĩ về nó, hay cậu đã thực sự buông anh, để lại anh với nỗi khao khát không thể nguôi?
Những ký ức ấy len lỏi vào mọi khoảnh khắc, từ lúc quay phim đến những giây phút riêng tư, làm Steven càng thêm rối bời. Anh ghét bị cậu kiểm soát, nhưng dư âm này lại là sợi dây vô hình kéo anh lại gần hơn, chờ đợi một dấu hiệu từ Hoàng để bùng nổ lần nữa, để anh có thể chạm vào cậu, ôm lấy vòng eo thon gọn ấy và "tính sổ" mọi thứ.
Những ngày im lặng kéo dài khiến Steven càng thêm bồn chồn, nhưng anh cố giữ vẻ ngoài chuyên nghiệp trên phim trường, dù mỗi lần nhìn thấy Hoàng là tim anh lại đập loạn.
Rồi một buổi chiều, khi cả đoàn đang nghỉ giữa các cảnh quay, Steven và Hoàng tình cờ cùng nhau vào nhà vệ sinh nam - một không gian chật hẹp, yên tĩnh giữa sự ồn ào hậu trường, mùi xà phòng thoang thoảng khiến anh bất giác nhớ đến đêm tắm gợi cảm qua video.
Hoàng, vẫn giữ thái độ chừng mực như đồng nghiệp bình thường, đang định vào nhà vệ sinh thì chợt nhận ra điện thoại mình để quên trong túi quần. Cậu rút ra, đưa cho Steven với giọng nhẹ nhàng, không một chút mập mờ:
"Anh cầm giùm em cái điện thoại, em vào trong một chút."
Không chờ anh đáp, cậu nhét điện thoại vào tay Steven rồi bước vào buồng vệ sinh, khép cửa lại với tiếng lách cách quen thuộc, để lại anh với hơi ấm từ lòng bàn tay cậu.
Steven cầm chiếc điện thoại của Hoàng, động tác theo phản xạ thuần túy, không hề có ý định dòm ngó hay làm gì thêm. Không gian nhà vệ sinh nam chật hẹp dường như càng thêm ngột ngạt, tiếng nước nhỏ giọt từ vòi rửa tay vang vọng như nhịp tim anh đang đập loạn, mùi xà phòng thoang thoảng gợi nhớ đến đêm tắm gợi cảm qua video.
Anh định đặt nó lên kệ bên cạnh gương, nhưng vô tình, gương mặt anh phản chiếu trên màn hình tối om, và theo tính năng nhận diện khuôn mặt thông minh, nó tự động bật sáng. Ánh sáng mờ ảo hắt lên bàn tay anh, len lỏi qua những đường gân nổi rõ vì căng thẳng, khiến mắt Steven thoáng khựng lại, như bị hút vào một thế giới riêng tư mà cậu chưa từng hé lộ.
Hình nền - không phải những tấm ảnh phim ảnh hào nhoáng, cũng chẳng phải selfie nhóm rực rỡ trên mạng xã hội hay hình ảnh quảng bá chuyên nghiệp. Đó là một bức ảnh anh chưa từng thấy, một khoảnh khắc thô mộc đến mức riêng tư, như được chụp vội vì chính chủ nhân của nó.
Giữa nền kiến trúc cổ kính - một tòa nhà cổ xưa với những cột đá rêu phong, họa tiết chạm khắc tinh xảo và hai lối vào vòm cong tối om, có lẽ là di tích ở Nha Trang quê hương cậu - Hoàng đứng nghiêng người, cầm một ly đồ uống trong tay phải với ống hút đỏ nổi bật.
Ánh sáng buổi chiều dịu dàng trượt qua vai áo cậu, vẽ nên những đường cong mềm mại của cổ và xương quai xanh, nơi da thịt trắng ngần lấp ló dưới lớp áo trắng mỏng manh, dài tay và hơi lỏng lẻo.
Áo mở khuy hờ ở cổ, vải nhẹ tênh như sương mai, để lộ phần da thịt vừa đủ - không phô trương, nhưng đủ để khiến người nhìn phải nín thở, tưởng tượng bàn tay mình lướt qua đó, cảm nhận hơi ấm run rẩy bên dưới, đặc biệt với những chiếc vòng tay hạt đen trên cổ tay phải và sợi dây chuyền vàng mỏng quanh cổ, thêm phần quyến rũ tinh tế.
Gió chiều nhẹ nhàng cuộn vạt áo, làm lộ thêm đường viền hông thon gọn, và Hoàng khẽ nghiêng đầu, mái tóc ngắn thời ấy (giống hệt trong ký ức anh về cậu của quá khứ) rơi nhẹ che một bên má, ánh mắt cậu không nhìn vào ống kính mà hướng ra xa xăm, như đang ngắm một chân trời vô định, đầy suy tư và cô đơn - một Hoàng dễ tổn thương, chưa bị lớp vỏ thao túng bao phủ dày đặc như bây giờ, với ly đồ uống trong tay như một chi tiết đời thường, gần gũi đến mức khiến anh muốn bước vào khung hình, chạm vào vai cậu, kéo cậu sát lại để hôn lên cổ ấy.
Cả khung hình nhuốm màu cổ điển, với tông đất trầm của kiến trúc - xám bạc, xanh lam phai màu, nâu vàng - tương phản với sắc trắng sáng của áo cậu và đỏ rực của ống hút, nhưng Hoàng trong đó lại quá sống động, quá gần gũi: như thể cậu đang bước ra khỏi khung hình, vừa xa vời vợi vừa gần đến mức anh có thể chạm vào, vuốt ve đường cong cổ ấy, hôn lên xương quai xanh lấp ló, biến khoảng cách thành sự gần gũi dâm đãng, dù chỉ là ảo ảnh trên màn hình, với túi đeo vai đen trên vai trái thêm phần tự nhiên, cuốn hút.
Steven nuốt nước bọt đánh ực, cổ họng khô khốc như sa mạc, tay anh run khẽ, ngón cái vô thức siết chặt viền điện thoại đến trắng bệch. Anh đã từng lùng sục mọi tài khoản mạng xã hội của Hoàng - mọi thứ, từ Instagram cá nhân đến fanpage phim ảnh - vậy mà chưa từng thấy tấm ảnh này.
Nó quá riêng tư, quá tự nhiên, như một bí mật chỉ dành cho chính cậu, không phải để khoe khoang hay câu like từ ai, với biểu cảm trầm tư hướng phải, tạo cảm giác mở rộng và mời gọi. Nội tâm anh dâng trào hỗn loạn:
Em giữ cái này làm gì? Em vẫn nhớ về phiên bản ấy của mình à, hay chỉ là lười đổi? Sau những ngày im lặng, em vẫn giữ anh ở đây, trong thế giới riêng của em sao?
Khao khát từ đêm video call ùa về, anh tưởng tượng mình là cơn gió ấy, cuộn vạt áo cậu, chạm vào da thịt lấp ló, kéo cậu vào vòng tay để trừng phạt cậu - một sự gần gũi thể xác mà anh thèm khát, dù chỉ cách nhau vài bước chân trong nhà vệ sinh này, ly đồ uống trong tay cậu như lời nhắc nhở về những cử chỉ đời thường anh muốn chia sẻ, biến chúng thành sự gợi cảm.
Một ý nghĩ lóe lên, bản năng thôi thúc - phải lưu lại, phải giữ lấy khoảnh khắc này trước khi cậu quay ra và lấy đi. Chẳng hiểu vì sao, có lẽ vì sự ám ảnh với cậu đã ăn sâu đến mức không thể kiểm soát, Steven lén lấy điện thoại của mình ra từ túi quần, giơ lên chụp lại màn hình một cách vội vã, tim đập thình thịch như kẻ trộm. Ngón tay anh vừa bấm nút chụp thì - ting!
Màn hình điện thoại của Hoàng sáng rực, rung nhẹ trong tay anh. Một tin nhắn vừa hiện lên, từ người có tên anh không quen - một cái tên lạ hoắc, có lẽ là bạn bè cũ hoặc ai đó từ quá khứ của cậu.
Tim Steven thắt lại ngay lập tức, như bị ai bóp nghẹt, khi đọc được dòng đầu tiên hiện trên thanh thông báo, chữ cái hiện rõ mồn một dưới ánh sáng mờ:
[Tao thích mày lâu rồi, giờ mới đủ can đảm để nói!]
--------
Bánh đây: Bánh hơi thắc mắc là sao mọi người ăn mẻ này mọi người im re vậy, Bánh đầu tư cảm xúc nhiều lắm luôn á, có gì cho Bánh xin feedback để Bánh coi thử công thức đợt này sao nha :)))
Giải thích ý nghĩa tên chương:
Thợ săn = Hoàng
Nòng súng = quyền lực, sự kiểm soát, thao túng
Không đạn = không có cam kết, không chân thành hoàn toàn, rút lui nếu thấy chán.
Súng hiện tại là vũ khí có thể khiến con mồi sợ hãi không biết khi nào sẽ bị bắn, nhưng bởi vì nó không có đạn nên nó chỉ mang tính răng đe thôi chứ không muốn giết con mồi thật sự.
Tức là Hoàng đã dùng điểm mạnh của chính mình để thao túng tâm lý Steven, khiến anh không biết tiếp theo Hoàng sẽ lại thân mật với anh để khiêu khích hay lại xa cách đẩy Steven vào tình thế lo âu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro