Chương 2: Vết thương và xiềng xích
Căn phòng thẩm vấn sáng rực bởi ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo. Huy Hoàng bị trói chặt vào ghế kim loại, máu khô dính trên khóe môi, nhưng đôi mắt vẫn rực sáng kiêu hãnh, như con sói dẫu bị nhốt vẫn sẵn sàng cắn xé.
Nhật Hào đứng trước mặt, áo sơ mi cảnh sát phẳng phiu, tay nắm tập hồ sơ dày cộp. Anh nhìn xuống kẻ bị giam kia, giọng trầm lạnh:
- Mày đã giết bao nhiêu người? Bao nhiêu sinh mạng tan nát vì mày, có biết không?
Huy Hoàng bật cười, tiếng cười khàn khàn đầy thách thức:
- Cảnh sát, anh quan tâm đến công lý, tôi quan tâm đến sống sót. Chúng ta... khác nhau ở vỏ bọc thôi.
Nhật Hào gằn hàm, không đáp. Tay anh siết lại, suýt đập xuống bàn, nhưng rồi dừng.
Ánh mắt Huy Hoàng bỗng lướt qua vết sẹo mờ nơi cổ tay Nhật Hào. Hắn nheo mắt, giọng trầm thấp, chứa tia sắc bén:
- Vết sẹo kia... là do vụ nổ năm năm trước, đúng không? Tôi nghe nói, lúc đó... người thân của anh chết cả.
Không khí như đông cứng. Từng từ hắn nói ra như lưỡi dao khứa vào tim.
Nhật Hào lao đến, bóp chặt cổ áo hắn, đôi mắt bùng lửa giận:
- Im miệng!
Nhưng Huy Hoàng vẫn cười, đôi mắt đen như muốn nuốt trọn linh hồn anh:
- Chúng ta không khác nhau đâu, đội trưởng Hào. Cả anh và tôi... đều là những kẻ sống sót trong địa ngục.
Khoảnh khắc ấy, hơi thở của hai người gần đến mức như chạm nhau. Một luồng khí căng thẳng, mập mờ, vừa hận thù vừa cuốn hút.
Nhật Hào bỗng nhận ra, mình đang run lên. Không phải vì giận, mà vì thứ cảm xúc nguy hiểm đang len lỏi vào lòng.
Anh buông hắn ra, quay lưng lại, giọng khàn khàn:
- Tao sẽ khiến mày phải trả giá.
Huy hoàng ngửa đầu dựa ghế, nở nụ cười mệt mỏi nhưng sắc bén:
- Tôi chờ. Nhưng đừng quên... tôi không dễ khuất phục đâu, Phạm Nhật Hào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro