1




🥯

nguyễn đình khang và nguyễn huy đã bên nhau được hơn tám tháng, tình yêu của họ dù không còn mới mẻ nhưng vẫn nồng nàn như buổi đầu tiên và dạo gần đây nguyễn huy bận rộn công việc nên hiếm khi trở về căn hộ quen thuộc nơi hai người từng chia sẻ biết bao khoảnh khắc ngọt ngào, đình khang ở lại một mình vẫn sống trong căn chung cư cũ chờ đợi từng cuộc gọi, từng tin nhắn từ người yêu.

đêm nay ánh sáng mờ nhạt từ gian bếp và chút ánh trăng vương qua khung cửa sổ là thứ duy nhất xua tan bóng tối bao trùm căn phòng, đã hơn hai tuần rồi đình khang chưa được gặp gã ta nhưng cậu đã quen với cảm giác trống vắng này như một thói quen cố định đình khang chậm rãi pha cho mình một ly sữa ấm như để tự xoa dịu trái tim đang nhớ nhung không nguôi.

thế nhưng dù cố tỏ ra bình thản đến đâu thì đình khang vẫn không giấu được nỗi nhớ đang dâng trào trong lòng mình, cậu nhớ gã đến quay quắt, nhớ mùi bạc hà dịu nhẹ phảng phất nơi cổ áo, nhớ giọng nói trầm ấm mỗi khi thì thầm bên tai, nhớ cảm giác được gã ta ôm chặt từ phía sau như muốn giữ lấy cậu mãi mãi, đình khang nhớ tất cả và từng chút một rõ ràng như thể mọi ký ức ấy vẫn còn đọng lại trong không khí quanh đây.

trên người đình khang chỉ là một chiếc sơ mi mỏng manh và một chiếc quần short ngắn đến mức thoáng qua còn khiến người ta phải thắc mắc cậu có đang mặc gì hay không, do thời tiết oi ả khiến cơ thể cậu nóng như bị thiêu đốt, làn da mịn màng ánh lên dưới ánh trăng, đôi chân thon dài di chuyển nhẹ nhàng, từng chuyển động đều ẩn chứa một nét quyến rũ khó cưỡng và nếu như gã có mặt ở đây có lẽ gã cũng không thể kìm lòng được.

thế nhưng điều mà đình khang không biết hoặc không dám tin là cảm giác bị theo dõi suốt những ngày qua không chỉ là tưởng tượng, cậu vẫn luôn có cảm giác như có ánh mắt nào đó dõi theo mình từ trong bóng tối, từ những góc khuất mà chính cậu cũng chẳng ngờ tới và điều khủng khiếp nhất là ánh mắt đó thực sự tồn tại.

nguyễn huy người đàn ông cậu yêu dường như đang lặng lẽ quan sát cậu từ xa, gã ngồi trong căn phòng khác nơi mà có một chiếc màn hình lớn hiện lên hình ảnh đình khang rõ ràng đến từng chi tiết, những chiếc camera tí hon được giấu kín trong phòng ngủ, phòng khách hay bếp và ở tất cả những nơi đình khang nghĩ mình đang được ở một mình không một chuyển động nào thoát khỏi ánh mắt của gã.

gã ta nuốt khẽ một ngụm nước bọt, ánh nhìn găm chặt vào từng cử động nhỏ bé của đình khang từ cái nhíu mày khi suy nghĩ đến dáng người nghiêng nghiêng khi cậu rót sữa, mọi thứ đều được nguyễn huy thu trọn vào ánh mắt vừa mê đắm vừa lạnh lẽo đến rợn người.

màn hình điện thoại sáng lên báo hiệu một cuộc gọi video, đình khang nhanh tay nhấc máy, gương mặt nguyễn huy hiện ra với ánh mắt sâu thẳm quen thuộc cái ánh mắt từng khiến cậu cảm thấy an toàn nhưng lúc này lại là lưỡi dao ngọt ngào nhất giấu sau nụ cười dịu dàng.

họ trò chuyện vu vơ như thường lệ, nguyễn huy hỏi han dăm ba câu vụn vặt về cuộc sống còn đình khang thì vẫn cố mỉm cười dù trong lòng cậu đang rối bời bởi một nỗi bất an mơ hồ mãi đến một lúc sau cậu khẽ đặt ly sữa xuống, ánh mắt lặng hẳn đi đầy ngập ngừng như đang lấy hết dũng khí để thốt ra một điều gì đó.

“dạo này em cứ có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình” đình khang nói với giọng điệu nhỏ đến mức gần như tan vào làn hơi nước bốc lên từ ly sữa, gương mặt trẻ trung của cậu ẩn hiện sau lớp sương mỏng, nó đẹp đẽ và mong manh đến nao lòng.

từ đầu dây bên kia giọng nói của nguyễn huy vang lên dịu dàng trầm ấm như thường lệ, giọng nói vang lên trầm ấm và mang theo sự điềm tĩnh quen thuộc và cũng từng là nơi để đình khang tựa vào mỗi khi mệt mỏi.

“không có đâu chắc là em nghĩ nhiều quá thôi.” gã ta bật ra một nụ cười nhẹ, âm thanh mềm mại như chiếc chăn ấm phủ lên mọi nỗi sợ trong lòng đình khang.

cậu mỉm cười gượng gạo nhưng lại chẳng hề biết rằng chính người đàn ông ấy người mà cậu đang tin tưởng lại là kẻ đang giăng ra một mạng lưới vô hình, từng ngày từng giờ theo dõi mọi hành động của cậu với ánh nhìn ám ảnh mê đắm đến đáng sợ.

ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình phản chiếu lên gương mặt góc cạnh của gã lộ rõ ánh mắt chứa đầy dục vọng bị dồn nén và sự chiếm hữu tuyệt đối, không chỉ là yêu mà còn là một thứ tình cảm điên cuồng, biến tình yêu thành xiềng xích và biến tự do của đình khang thành trò chơi trong tay gã và Đình Khang vẫn chưa hề hay biết gì.

gã ngồi bất động trong bóng tối chỉ có ánh sáng hắt ra từ màn hình lớn phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng khiến từng đường nét càng thêm sắc lạnh, u tịch, ánh mắt gã không rời khỏi hình ảnh đình khang, cậu bé với dáng vẻ mong manh ngây thơ, luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ dù chẳng hề hay biết mình đã bị đặt vào giữa một mê cung tĩnh lặng đầy tinh vi nơi mọi lối ra đều do chính gã dựng nên.

từ sau lớp kính trong suốt nguyễn huy nhìn ngắm đình khang như chiêm ngưỡng một món đồ sứ mỏng manh, tuyệt đẹp và thuộc về riêng gã, gã không cần phải hỏi cậu đang ở đâu hay gặp ai và suy nghĩ gì mà chỉ cần mở một màn hình, vài cú chạm nhẹ là toàn bộ thế giới của Khang hiện ra rõ ràng tường tận như thể cậu bé ấy luôn ở trong lòng bàn tay gã.

“em là của anh..” gã khẽ thì thầm như một câu chú đầy ám lực như một lời mệnh lệnh gửi vào cõi hư vô.

ngoài kia thế giới vẫn xoay trong nhịp điệu hối hả, ồn ào và vô tình còn đình khang thì vẫn thu mình trong góc sofa quen thuộc, bàn tay ôm ly sữa đã nguội lạnh từ lúc nào, đôi mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, nơi gương mặt nguyễn huy hiện lên mỉm cười dịu dàng mang theo cả sự yên bình của một chiều thu lặng gió.

nụ cười ấy khiến cho đình khang thấy mình được yêu thương, được bao bọc, được an toàn nhưng chính cậu cũng không hay biết cái cảm giác "an toàn" ngọt ngào ấy lại là một lớp lồng kính vô hình trong suốt tinh xảo đến mức khiến người ta quên mất rằng mình đang bị giam cầm.

nguyễn huy yêu cậu một thứ tình yêu sâu đậm đến cực đoan, vừa cuồng si, vừa chiếm hữu một thứ tình yêu không cần được đáp lại bằng tự do hay sự lựa chọn, nó chỉ cần một điều duy nhất là đình khang phải hoàn toàn tuyệt đối và mãi mãi thuộc về gã.

bởi vì đối với nguyễn huy sự hiện diện của đình khang là tối thượng, gã không cần lời yêu, không cần hành động nũng nịu và không cần những màn thể hiện phô trương gã chỉ cần cậu ở đó trong tầm kiểm soát của gã, dưới ánh nhìn của gã và không bao giờ, không bao giờ có quyền nghĩ đến việc rời xa.

“bao giờ anh về?” giọng nói của đình khang vang lên rất khẽ như cơn gió đêm luồn qua kẽ tay nó mong manh và lạc lõng. “em nhớ anh lắm..”

ở đầu dây bên kia nguyễn huy khẽ lặng đi một nhịp rồi giọng nói trầm khàn ấy vang lên dịu dàng như một khúc ru mơ hồ ngân nga qua màn đêm tĩnh mịch.

“ngày mai anh sẽ về với em..”

“vậy cũng được, em sẽ đợi anh về.” đình khang khẽ cười, nụ cười mỉm đầy ngoan ngoãn, cậu uống cạn ly sữa còn ấm trong tay rồi thủ thỉ như mọi khi nhẹ nhàng, ngoan hiền đến lạ sau đó đã sẵn sàng lên giường đi ngủ như một thói quen được lập trình sẵn.

“bé ngoan, cũng khuya rồi em ngủ sớm đi nhé..”

giọng nói ấy ngọt như đường đen tan chậm trong sương khuya mang theo một lời hứa dịu dàng mà cũng đầy ràng buộc như sợi tơ mỏng quấn quanh không siết chặt nhưng chẳng thể tháo rời.

;

như lời đã hứa gã trở lại vào ngày hôm sau nhưng lúc ấy trời đã sẫm tối mà nếu không lầm thì khoảng chín giờ kém, chiếc xe rolls-royce sang trọng của nguyễn huy lặng lẽ dừng lại trước tòa chung cư cao cấp, ánh đèn đường vàng vọt hắt lên mặt kính xe loang loáng phản chiếu bóng đêm, gã liếc mắt nhìn lên những tầng cao im lìm nơi ánh sáng chỉ còn thoi thóp sau những ô cửa sổ khép hờ rồi thở ra một hơi thật chậm.

tắt máy chiếc xe im bặt như một con thú máy ngủ yên, nguyễn huy mở cửa bước xuống với dáng người cao lớn hiện ra dưới làn sáng mờ nhạt, gã mặc chiếc sơ mi đen ba cúc đầu cố ý mở để lộ phần ngực săn chắc và làn da rám nắng, quần tây đen ôm vừa vặn, mang đôi giày da bóng loáng và chiếc áo khoác được vắt hờ qua vai và tất cả toát lên một sự chỉn chu giản đơn nhưng đầy cuốn hút.

điếu thuốc cuối cùng bị dập tắt dưới mũi giày, gã hờ hững hất chân rồi sải bước thẳng vào sảnh chung cư như thể đó là nơi gã thuộc về, gã không cần gõ cửa, tất nhiên là trong tay gã đã có sẵn một chiếc chìa khóa dự phòng.

và đừng hỏi vì sao đình khang không ra đón bởi vì gã còn chẳng thèm báo trước cho cậu một tiếng, cánh cửa căn hộ bật mở không một tiếng động, nguyễn huy bước vào, ánh mắt sắc như dao lướt qua không gian yên tĩnh, mùi gỗ thơm và hương tinh dầu dịu nhẹ thoảng trong không khí và căn hộ vẫn như lần cuối gã rời đi nó vẫn ngăn nắp, sạch sẽ.

không một lời chào cũng không có một tiếng gọi mà chỉ có tiếng gót giày da lách cách chạm nhẹ trên sàn gỗ như nhấn nhá từng bước chân trở về, gã bước vào sâu hơn, đôi mắt âm thầm đảo qua từng góc nhỏ như đang tìm kiếm điều gì đó giữa bóng tối.

rồi giọng gã cất lên, giọng điệu quen thuộc vẫn trầm khàn, ấm áp đầy ngụ ý nhẹ nhàng như một cái chạm nhưng đủ để kéo cả căn phòng thức giấc khỏi cơn im lặng.

“đình khang, anh về rồi?”

đột nhiên một âm thanh lạ vang lên từ căn phòng bên khiến bước chân nguyễn huy khựng lại, trước khi kịp phản ứng một thân ảnh nhỏ bé đã bất ngờ lao vụt ra ngoài nhanh như cơn gió mang theo sự hớn hở hiện rõ trên gương mặt và không khó để nhận ra đó là đình khang đang mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình của gã trông cậu bé như thể vừa nhớ gã đến phát cuồng.

cơ thể nhỏ nhắn ấy nhảy phốc lên người nguyễn huy, hai tay quấn chặt lấy cổ gã, đôi chân ôm gọn lấy hông như một chú mèo con tìm được hơi ấm quen thuộc, nguyễn huy thoáng nhíu mày vì bất ngờ nhưng đôi môi lại khẽ cong lên thành một nụ cười nửa miệng vừa bí ẩn, vừa dịu dàng, gã đưa tay ôm trọn lấy cơ thể đang bám chặt vào mình giữ chặt như sợ chỉ cần buông ra một chút thôi người kia sẽ tan biến vào hư vô.

“mhm, em nhớ anh lắm...” đình khang dụi mũi vào sống mũi gã, giọng nói cậu như tan ra trong làn hơi thở, nhẹ nhàng mà đầy quyến luyến, cảm giác ấm áp từ cái chạm nhỏ ấy nhanh chóng lan tỏa khắp lồng ngực khiến trái tim nguyễn huy chậm lại một nhịp.

“anh cũng nhớ em..” gã khàn giọng đáp lại rồi vùi mặt vào hõm cổ thơm dịu hương quen thuộc của cậu, bàn tay thô ráp nổi rõ những đường gân và khớp xương siết chặt lấy eo đình khang, môi gã lướt nhẹ trên làn da trắng ngần tham lam cắn mút như để khắc ghi từng tấc da thịt vào trí nhớ như thể chưa từng có ngày rời xa.

nguyễn huy nghiêng người tìm đến môi đình khang bằng một nụ hôn thoạt đầu tưởng như chỉ là vuốt ve nhẹ nhàng nhưng ngay sau đó cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay như bùng nổ, gã nghiến chặt quai hàm, siết chặt lấy cậu rồi hôn sâu đến mức cả hai phải rướn người theo bản năng tìm lấy không khí.

lưỡi gã len lỏi vào trong khoang miệng ấm nóng, quấn lấy từng nhịp thở của đình khang, tiếng thở gấp gáp, tiếng nuốt nghẹn của dục vọng như thiêu đốt không gian, gã càng quét không chút nương tay như thể chỉ có hôn mới đủ kéo cậu quay về thực tại này.

không chần chừ thêm nữa, nguyễn huy luồn tay vào trong áo của đình khang rồi sải bước nhanh về phía ghế sofa bất ngờ thả cậu xuống đó thân hình cao lớn của gã đè lên ngay sau không để cho đình khang kịp phản ứng thì môi lưỡi lại tìm quấn quít lấy nhau.

đình khang nằm dưới thân gã, hơi thở đứt quãng với đôi mắt mơ màng lẫn bối rối nhưng không hề trốn tránh, cơ thể cậu dường như đã quen với sức nặng và hơi ấm của người đàn ông ấy một cảm giác vừa quen thuộc vừa khiến người ta không thể kháng cự.

gã ta không vội vàng, gã ngước mặt lên nhìn đình khang như muốn ghi nhớ hết từng biểu cảm, ngón tay thô ráp luồn vào mái tóc mềm mại, khẽ lướt dọc theo đường xương hàm rồi trượt xuống cổ nơi làn da trắng mịn màng khẽ ửng đỏ lên dưới đầu ngón tay.

và rồi không đợi gì thêm môi gã hạ xuống lần theo hõm cổ nhạy cảm mà cắn nhẹ, mút lấy từng điểm nhỏ như đánh dấu chủ quyền, đình khang rướn nhẹ người theo từng cái chạm, từng cái hôn sâu những tiếng rên khẽ  bật ra mà không kiềm chế nổi.

áo phông rộng nhanh chóng bị cởi ném mạnh xuống sàn nhà lạnh, bàn tay gã áp lên phần bụng thon gọn rồi siết chặt ở hông kéo cơ thể cậu dính sát vào gã hơn nữa.

rồi gã cúi xuống tiếp tục hôn lên đôi môi đình khang lần nữa, không vội vã mà là chậm rãi như thể trút hết nỗi nhớ và cả những đêm dài dày vò nhau bằng hồi ức, mỗi cái chạm, mỗi nụ hôn của gã đều mang theo sự chiếm hữu rõ ràng, gã đang đòi lại tất cả những gì thuộc về mình.

bầu ngực trắng trẻo non mềm phơi bày ra trước mắt, phập phồng theo từng nhịp thở run rẩy đập vào mắt gã khiến ham muốn vốn đã cao giờ càng như phát điên. không chần chừ thêm giây phút nào nữa, gã cúi xuống miệng há ra nuốt trọn lấy một bên ngực, ngấu nghiến và tham lam không hề có chút dịu dàng nào cả chỉ là một gã đàn ông đói khát và trước mặt là món ngon không có thời gian để thưởng thức một cách tử tế.

chiếc bánh bao bị nhét đầy vào miệng của một gã háo sắc nhưng rõ ràng bấy nhiêu đây chẳng làm gã thỏa mãn, lưỡi gã đảo quanh núm vú, liếm miết, xoay tròn rồi cắn nhẹ vừa đủ để đình khang rùng mình.

“ư..–..đúng rồi, chỗ đó..a..–”

nguyễn huy vẫn tiếp tục cắn sâu hơn như muốn khắc dấu răng lên cơ thể cậu, đánh dấu chủ quyền, chiếm hữu, mùi da thịt hòa lẫn với mùi ham muốn ẩm ướt, tạo thành thứ không khí nặng nề bao trùm lấy căn phòng khách.

“ah..đừng, đừng nữa..ư..–..không có sữa đâu..”

nguyễn huy ngẩng mặt lên nhìn đình khang sau đó nhả bầu ngực đáng thương ra, nó đã bị mút đến sưng tấy, đỏ ửng và còn được phủ một lớp nước dãi lóng lánh. ngay sau đó, đình khang cảm nhận được bàn tay lạnh buốt của gã đang luồn vào quần của mình, ngón tay thô ráp đã chạm đến vạch đích, cái lỗ tròn nhỏ non mềm và đầy ẩm ướt.

“để anh xem lát nữa, chỗ này hay mắt của em chảy nhiều nước hơn nhé?” nguyễn huy ngậm dái tai của đình khang, tinh nghịch cắn nhẹ lên vành tai rồi khẽ nói với giọng điệu trầm khàn đầy trêu chọc.

tâm trí của đình khang gần như đảo điên, từng đợt khoái cảm dồn dập khiến suy nghĩ trong đầu cậu vỡ vụn như sóng đánh vào đá, bàn tay của cậu vô thức đánh nhẹ vào vai gã, yếu ớt như một cái vỗ tay phản kháng lạc lõng giữa bản hòa tấu của ham muốn.

ngón tay của nguyễn huy đảo quanh cái lỗ nhỏ, ngón tay của gã giống như một nhà thám tử đang thăm dò một rãnh nhỏ của đại dương trước khi lao vào.

“aghh..–ư..” giọng đình khang cao vút lên, lưng cũng hơi ưỡn ra thành một đường cong, ngón tay của gã cứ khuấy đảo bên trong em. vách thịt non mềm mại không quen với sự xâm nhập liên tục co bóp dồn nén hai ngón tay của nguyễn huy.

“hức..–..đừng, đừng chọc nữa..agh..–” đình khang giật nhẹ, cơ thể như vừa có một luồng điện chạy ngang qua, cũng đúng thôi vì nguyễn huy đã tìm được công tắc của cơ thể này rồi.

“mau rên đi, đình khang, rên cho anh nghe..” nguyễn huy không quan tâm đến những lời van xin của đình khang mà nhét thêm vào trong một ngón nữa cạ vào điểm sung sướng bên trong đình khang.

“agh..–..anh, anh biến thái..ư..–” khi mọi thứ đang cao trào thì gã rút tay ra, đôi mắt đình khang đỏ hoe không phải vì khóc mà là bị bỏ đói giữa chừng, cảm giác nửa chừng ấy khiến đình khang khó chịu đến phát điên, tim đập loạn lên ngực phập phồng như muốn nổ tung vì tức nghẹn và thiếu thốn.

và không chần chừ cậu kéo bàn tay gã lên mặt mình rồi mút nó, từng ngón tay bị kéo vào môi nuốt gọn, lưỡi đình khang đảo chậm quét sạch thứ dịch nhầy nhụa còn vương lại không sót lại giọt nào. mút chặt và đầy ướt át như thể đang xử lý một cây kẹo nóng hổi, gã nhìn cậu rồi khóe môi cong lên.

“ranh con..” không cần thêm bất kì sự chuẩn bị nào nữa, vì đình khang đã quá mức sẵn sàng và ẩm ướt sau màn dạo đầu. nguyễn huy giữ chặt lấy hông cậu, căn chỉnh vật nóng bỏng của mình ngay lỗ nhỏ rồi không một chút do dự mà đâm thẳng vào trong.

“aghh..–..” đình khang hét lên một tiếng thất thanh, giọng nói như xé toạc sự tĩnh lặng màn đêm, cú xâm nhập đột ngột mạnh đến mức cậu chảy nước mắt nhưng xen lẫn trong đó là một cơn khoái cảm mãnh liệt không thể diễn tả thành lời, cảm giác được lấp đầy một cách trọn vẹn.

gã ta gầm nhẹ lên một tiếng đầy thỏa mãn khi cuối cùng cũng được ở bên trong cơ thể nóng bỏng và khít khao của đình khang. gã không cho cậu thời gian để thích ứng ngay lập tức bắt đầu luật động những cú thúc của gã nhanh, mạnh bạo và sâu hoắm, đầy uy lực mỗi lần đều đóng sâu dương vật của mình vào tận cùng cơ thể đình khang.

chiếc sofa rung len bần bật theo từng nhịp thúc của nguyễn huy, tiếng da thịt va chạm vào nhau một cách trần trụi, tiếng thở dốc của gã, tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng khóc nức nở của đình khang hòa quyện vào nhau tạo nên một bản giao hưởng đầy nhục dục.

“thích không, đình khang?” nguyễn huy vừa thúc mạnh vừa ghé sát tai đình khang với giọng nói khàn đặc đầy vẻ chiếm hữu.

“ư..–..thích, thích lắm..–..” đình khang rên rỉ, bàn tay nắm lấy góc áo sơ mi của gã, trông cậu vừa hãm hại vừa quyến rũ chết người.

nguyễn huy bật cười là một nụ cười khẩy, gã thúc mạnh sâu vào điểm nhạy cảm bên trong cậu và gã cảm nhận được sự đáp ứng nhiệt tình từ cơ thể người bên dưới nên gã ngày càng táo bạo hơn, mỗi cú thúc như muốn xé rách cậu ra làm đôi. gã muốn khắc sâu dấu ấn vào cơ thể này, mỗi cú đâm sâu và mạnh như muốn đóng đinh đình khang xuống chiếc ghế sofa, đình khang hoàn toàn bị nhấn chìm trong biển dục vọng, tiếng rên rỉ không ngừng thoát ra khỏi môi, thân thể run rẩy đón nhận sự xâm chiếm mạnh mẽ, khoái cảm dâng lên mãnh liệt đến mức cậu gần như mất hết ý thức về không gian và thời gian chỉ còn biết đến gã đàn ông đang làm tình với mình.

nguyễn huy ghì chặt hông cậu, giảm tốc độ chỉ còn những cú đẩy nhẹ nhàng nhưng lại như tra tấn vào đúng nơi nhạy cảm nhất.

“ư..–..nhanh lên, nhanh nữa đi..agh..” đình khang khó hiểu ngước mặt lên nhìn gã. “hức..–..chồng ơi..nữa đi..”

nguyễn huy bật ra một nụ cười, di chuyển lại lần này còn nhanh và mạnh hơn trước như một phần thưởng cho sự phục tùng, đình khang lại một lần nữa bị cuốn vào cơn lốc khoái cảm, tiếng rên rỉ hòa cùng tiếng gọi chồng ơi đầy dâm dục.

“agh..hức..–..sướng, sướng quá..” giờ đây ánh mắt của đình khang đã trở nên mơ màng, gương mặt phiếm hồng phủ đầy mồ hôi còn bên khóe miệng chảy xuống cằm là nước dãi chảy ra từ những lần rên rỉ bung xõa.

gã thúc mạnh ra sức đóng cọc vào trong đình khang, cúi thấp xuống cắn lên bầu ngực lần nữa, cậu nhanh cho bị đẩy đến bờ vực cao trào, cơ thể căng lên co rút lại những âm thanh nhóp nhép liên tục vang lên hòa cùng tiếng rên rỉ không kiêng dè của đình khang.

gã nắm chặt hông của đình khang rồi dồn hết sức lực vào từng cú thúc một, đâm vào rút ra một cách điên cuồng, mạnh bạo và tốc độ nhanh đến mức chóng mặt, mỗi cú đâm vào đều sâu và hiểm hóc nhắm thẳng vào điểm gờ nhạy cảm khiến đình khang không còn biết gì ngoài cơn khoái cảm đang dâng trào trong người, cả cái sofa rung bần bật theo từng nhịp, âm thanh chói tai vang vọng khắp căn phòng.

“agh..–..chồng..chồng ơi..nhanh nữa đi..” đình khang rên rỉ, những tiếng gọi chồng ơi trong cơn khoái cảm tột độ. “húc..sướng..–..sướng quá..”

nguyễn huy bật cười khúc khích, đình khang giải phóng thứ tinh dịch nóng hổi và đặc sệt cùng lúc đó gã ghì chặt hông của đình khang rồi bắn hết vào trong người của cậu bé. gã ta giữ dương vật bên trong cậu một lúc rồi rút ra, tinh dịch chảy ra dọc xuống đùi non một mảng, gã thở một hơi ra đầy thỏa mãn.

chưa dừng lại ở đó dĩ nhiên nguyễn huy chẳng để cho đình khang được nghỉ ngơi sớm như thế, gã như một kẻ không biết mệt kéo cậu đi khắp nơi trong căn hộ nhỏ từ sofa đến phòng bếp, ban công rồi kết thúc ở phòng ngủ, suốt cả đêm, nguyễn huy "chăm sóc" đình khang bằng tất cả bản năng chiếm hữu và dục vọng của mình.

trời vừa hửng sáng, không rõ họ đã dừng lại vào lúc nào, chỉ biết rằng nhìn đình khang vẫn đang ngủ mê mệt, hàng mi mắt khẽ run run còn thân thể lộ rõ dấu vết sau một đêm dài cuồng nhiệt cũng đủ hiểu cậu đã bị gã vắt kiệt đến mức nào.

nguyễn huy ngồi một mình trên chiếc ghế ngoài ban công, điếu thuốc lá cháy dở kẹp giữa hai ngón tay làn khói mỏng manh bay lượn trong ánh sáng nhập nhoạng, gã cúi nhìn màn hình điện thoại mở lại đoạn video quay từ đêm hôm trước như một kỷ niệm kín đáo là một phần riêng tư mà chỉ mình gã biết, ánh mắt lướt qua người đang say giấc trong phòng khiến khóe môi nguyễn huy khẽ nhếch lên.

gã đứng dậy quay trở lại căn phòng ngủ lộn xộn, căn nhà lúc này trông như vừa trải qua một cơn bão vậy quần áo vương vãi khắp nơi, phòng bếp còn bừa bộn với ly tách và chai rượu chưa kịp cất, nguyễn huy lắc đầu thở ra một hơi dài rồi lặng lẽ bắt tay vào dọn dẹp như thể đó là phần cuối cùng của một đêm cuồng nhiệt nhưng đầy dư âm.

đình khang tỉnh giấc khi kim đồng hồ đã chỉ gần mười giờ sáng, cơn đau nhức âm ỉ khắp cơ thể khiến cậu khẽ cau mày, dư âm của một đêm cuồng nhiệt vẫn còn in hằn trong từng thớ thịt, mỗi cử động đều như gợi lại khoảnh khắc đê mê đêm qua nó mãnh liệt, cháy bỏng đến mức giọng cậu giờ đây đã khàn đặc như vẫn còn vương lại tiếng rên rỉ chưa dứt.

“chồng, chồng ơi..” đình khang dụi mắt với giọng khàn khẽ gọi, trước mắt cậu là dáng người đàn ông cao lớn với thân hình rắn rỏi, trần trụi phía trên với chiếc tạp dề vắt ngang thắt lưng, hương thơm của đồ ăn lan tỏa khắp căn phòng, khiến bụng cậu lập tức réo lên vì đói, cảnh tượng ấy người đàn ông ấy vừa quen thuộc vừa quyến rũ đến chết người.

“bế em…” cậu nũng nịu thì thầm đôi mắt vẫn còn ngái ngủ với ánh nhìn đầy tin tưởng và ỷ lại như một đứa trẻ.

“được rồi, cùng nhau đi tắm nào..”

nói rồi nguyễn huy bước đến bên giường nhẹ nhàng cúi xuống rồi bế xốc đình khang lên, vòng tay anh vẫn luôn rắn chắc và vững vàng như thế khiến đình khang vô thức rúc đầu vào lồng ngực ấy nơi mang lại cho cậu cảm giác an toàn tuyệt đối.

gã đưa cậu vào phòng tắm làn nước ấm áp đã được chuẩn bị sẵn từ trước, có hương tinh dầu dịu nhẹ lan trong không khí, động tác của gã cẩn thận và dịu dàng như đang nâng niu một báu vật, gã tỉ mỉ giúp đình khang tắm rửa, lau khô người rồi thay cho cậu một bộ đồ rộng rãi và mềm mại, mọi thứ đều tinh tế đến mức không cần lời nói nào chỉ cần ánh mắt trao nhau cũng đủ hiểu.

khi đình khang bước ra khỏi phòng tắm thì bàn ăn đã được dọn sẵn, mùi thức ăn nóng hổi khiến bao mệt mỏi đều tan biến, cậu ngồi xuống, nguyễn huy cũng kéo ghế ngồi đối diện chậm rãi gắp từng món vào bát cho cậu như một thói quen ân cần mà gã chẳng bao giờ quên.

bữa trưa trôi qua trong không khí yên bình, giản dị nhưng đong đầy yêu thương, nguyễn huy dành trọn cả thời gian trong ngày cho đình khang, hai người nằm cạnh nhau trên ghế sofa cùng xem một bộ phim cũ với ánh nắng nhạt dần bên khung cửa sổ, đôi khi, đình khang tựa đầu vào vai gã, bàn tay gã nhẹ nhàng luồn vào tóc cậu, mơn man từng sợi.

không có gì to tát cả chỉ là một ngày như mọi ngày nhưng lại khiến người ta muốn nhớ mãi và trong ngày ấy có người mình thương và có người thương mình.


;

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro