Phần 1 (cuối). Chương 12
Ma Thần Là Thuộc Hạ Của Ta
Chương 12. Tiểu muội và Đại ca
Con sâu nhỏ ai oán liếc chủ nhân của hắn một cái xong lại ngoái đầu nhìn đến ''công chúa nương tử'' chợt bắt gặp ánh mắt như thiêu như đốt của nàng ta thì hoảng sợ rụt cái đầu sâu lại.
''Công chúa, tha... tha cho ta đi mà, ta chỉ là một con sâu nhỏ chưa hiểu sự đời... ta.. ta bảo đảm là không có vui đâu!'' Nói xong lại nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Bọn Đoàn Hạo Cửu Diễm khinh bỉ rất không nể mặt hừ một cái: ''Ngươi không hiểu sự đời thì vì cái gì lại thích đem chủ nhân của mình đi bán?''
Ma Thần hơi nâng mặt, rất tán thưởng câu nói vừa rồi, như thế mới là thuộc hạ tốt mà hắn dạy ra chứ! Nhất thời có chút kiêu ngạo.
Con sâu nhỏ biết sai vội vàng ngậm miệng, cái mình sâu trơn tuột bị Hắc Nương nắm chặt đến khó chịu nhưng cũng ngoan ngoãn không dám cựa quậy.
''Cô cho hắn hoá thành người tránh để Thiên Mai sợ hắn.'' Quả thật, Ngãi Thiên Mai vẫn còn run lẩy bẩy nấp trong lòng hắn, thỉnh thoảng còn phát ra vài âm thanh thút thít. Nhưng thực chất nào có phải vậy! Ngãi Thiên Mai rõ ràng là đang nhịn cười nên mới run lên như thế! Ừ, nàng chiếm tiện nghi người ta thành công nên phải ăn mừng một chút mới phải! Vì thế nàng tiếp tục giả ngu...
Thần lực của hắn suy giảm nên thần quang lam sắc cũng mất đi, chính vì thế mà nàng cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ trái tim của hắn, rất an tĩnh, rất hiền hòa, không còn cảm giác cao quý khó tiếp cận.
Ma Thần thấy nàng không muốn rời khỏi nên cũng không nói với nàng nữa, hắn quay sang hỏi Từ Hắc Nương: ''Công chúa cứu bọn họ chắc không phải chỉ vì muốn ta tặng Tiểu An cho cô chứ? Còn nữa, máu của cô có phải là...''
Sau khi dùng Xích khoá Tiểu An lại bên cạnh (tuy có hơi làm quá), nàng ta mới mỉm cười, cũng thu lại bộ dạng diêm dúa thường ngày, ánh mắt long lanh giống như mặt hồ gợn sóng.
''Huynh đón không sai, trên người ta mang Thần huyết nhưng ta không phải là Thần. Tên của ta là Đoạn Tiên. Ta gọi huynh một tiếng đại ca không phải là gọi đùa đâu.'' Nàng ngừng một chút lại nói, giọng đượm mùi chua xót: ''Đại ca.''
Ma Thần từ đầu tới cuối vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra nên đành im lặng chờ nàng nói tiếp còn bọn người Đoàn Hạo cũng sửng sốt vô cùng.
''Chuyện bắt đầu từ mười bảy vạn năm trước...'' Đoạn Tiên hướng ánh mắt về phía xa, ngậm ngùi nhớ lại. Đó cũng chính là phần ký ức cả đời này nàng không thể nào quên được...
Năm đó Ma Thần Đoạn Thiên Nhai vẫn còn là một luồng linh khí vừa thoát khỏi bào thai phàm thế, một mình hắn canh giữ bên xác mẫu thân một ngày một đêm, hắn thi triển một chút linh lực bao bọc xung quanh thi thể nàng bảo vệ nàng không bị thú dữ ăn mất. Cũng may là hắn đã giúp nàng giảm tốc độ rơi cho nên nàng mới chết được toàn thây...
Trong lòng hắn lúc này chỉ còn lại tuyệt vọng cùng căm phẫn, hắn rất muốn khóc, rất muốn nhưng hắn không có thể xác.. dù có cố gắng đến mức nào đi nữa thì cũng không thể nhỏ ra được bất kì giọt nước mắt nào. Tại sao người kia có thể thương xót chúng sinh thiên hạ nhưng duy chỉ không thể buông tha cho một mình hắn? Hắn suy nghĩ rất nhiều.. rất nhiều, phải chăng hắn đã làm gì sai trái? Không, người kia đã nói hắn là tai họa, là tai họa gây hại đến chúng sinh mà ông ta thương yêu nhất! Phải, đúng rồi! Có lẽ với ông ta, chúng sinh thiên hạ mới là quan trọng nhất... nếu như không phải vậy thì tại sao khi mẹ hắn tuyệt vọng nhảy xuống vực sâu... ông ta lại không hề ngăn cản?
Hắn ở bên mẹ được một ngày đêm thì người kia cuối cùng cũng tìm đến, nhưng không phải nhận lỗi, không phải an ủi càng không phải đến để tha cho hắn, mà là...
''Nghiệt chủng, ngươi chạy đâu cho thoát! Ngươi hại mẫu thân ngươi ra nông nỗi này còn không biết đường hối cãi! Nếu ngươi chịu theo ta trở về, ta có thể sẽ giữ cho ngươi một con đường sống!'' Phụ Thần lạnh lùng nói, bàn tay ôm trường kiếm siết chặt.
Ma Thần cảm thấy rất đỗi buồn cười, tiếc là hắn không biết phải cười như thế nào cả. Hắn dùng thanh giọng trẻ con đáp lại người đó: ''Ông ngủ mớ hả? Ông đừng có quên, người hại chết mẫu thân là ông! Mẫu thân vì ông cứng đầu nên mới chết!''
Khoé miệng Phụ Thần giật giật mấy cái vô cùng mãnh liệt, lần đầu tiên trong cuộc đời dài đằng đẵng này ông ta lại bị chính con trai của mình mắng là ''cứng đầu''! Bất quá điều này cũng không khiến ông ta thay đổi ý định, trường kiếm trong tay giơ lên cao, thanh âm vu vu do kiếm phát ra càng thêm mãnh liệt.
''Nghiệt chủng, ta cho ngươi hai lựa chọn, một: theo ta trở về điện Khoá Hồn, ngươi sẽ sống nhưng suốt đời phải bị giam cầm trong khổ ải, còn hai: ngươi lập tức phải chết!''
Ma Thần rất muốn hừ mũi, hắn nói: ''Định giam cầm ta suốt đời sao? Nếu như ngay từ đầu ông nói những lời này với ta thì có lẽ, ta sẽ có ''một chút xíu'' cảm giác cảm kích nhưng hiện tại mẫu thân đã chết rồi, ông mới đến nói với ta, e là đã quá muộn!''
''Nếu ngươi đã cố chấp như vậy thì cũng đừng trách ta... nghiệt chủng!''
Luôn miệng gọi hắn là ''nghiệt chủng'' này nghiệt chủng nọ nhưng ông ta đã quên rằng, thứ ''nghiệt chủng'' này chính là kết tinh tình yêu của ông ta và nư nhân đó, người mà ông ta từng yêu say đắm...
Là cha vô tình hay là Thần vốn dĩ chẳng hề có tim?
Ma Thần đương nhiên không chịu đứng im để mặc người chém giết, hắn thu linh khí lại thành một vệt sáng màu xanh lam nhạt luyến tiếc mà bỏ chạy, hắn luyến tiếc mẫu thân... phải một mình phơi thây nơi vực sâu thăm thẳm, hắn luyến tiếc tình yêu thương của nàng - người đã từng cho hắn hơi ấm cuối cùng khi người còn sống trên thế gian.
''Ta không tên 'nghiệt chủng'! Ông hãy nhớ cho rõ, tên của ta là Đoạn Thiên Nhai! Mẫu thân muốn ta chặt đứt quan hệ với người của Thần giới. Vậy nên từ nay về sau, chúng ta gặp nhau cứ xem như kẻ thù truyền kiếp! Ta không có cha, mà chỉ có mẹ. Mẹ ta đã mất nên ta không còn lại thứ gì. Tốt nhất là ông có thể giết chết ta!''
''Chạy đi đâu!''
Cuộc rượt đuổi kéo dài ba năm hai tháng mười bảy ngày và bốn canh giờ. Trong khoảng thời gian đó Ma Thần đã tu luyện được thân thể một cách hoàn chỉnh, ngũ quan tuyệt đẹp như một tiểu hài tử ở nhân gian, mũi cao môi mỏng, khi mím lại trông cực kỳ đáng yêu, chỉ có điều trong đôi mắt màu xanh lam ngọc đó không còn mang nét ngây thơ hồn nhiên giống như những đứa trẻ bình thường, thay vào đó là một ánh mắt sầu muộn và bi thương chất chứa tuyệt vọng nhưng lại không hề có một tia hận ý.
Hắn vẫn luôn chạy trốn! Nhưng tuyệt nhiên hắn không lười biếng mà vừa chạy vừa tu luyện, hắn phải luyện cho được thân thể này, nếu không.. hắn sẽ không cách nào thoát khỏi cuộc sống bị rượt đuổi vô vị.
Một ngày trời xanh rất xanh, trong rất trong và cũng vô cùng tĩnh lặng. Ma Thần bé tí khoát chiếc áo choàng đen ngồi ngốc bên cạnh một đám lửa nhỏ, ánh lửa bập bùng soi sáng gương mặt non nớt của một tiểu hài tử. Cô đơn, đau buồn, tuyệt vọng giờ đây đã chiếm trọn tâm trí tiểu hài tử ấy...
Trong phút chốc hắn đột nhiên giơ bàn tay trắng trẻo của mình ra, khoé miệng nhếch lên một nụ cười chua chát. Hắn muốn vứt bỏ dòng máu của kẻ máu lạnh kia từ rất lâu rồi.. từ khi mẫu thân hắn ngã vực mà chết. Thế nhưng hắn không có thân thể, không thể rút cạn máu thần, vì thế.. hắn chăm chỉ luyện pháp.. luyện được một thân thể như ý nguyện...
''Mẫu thân, dòng máu vô tình như thế này hài nhi căn bản không cần đến. Vì dòng máu này đã hại mẫu thân chết, hại con bị kẻ xấu đuổi giết... hài nhi quyết định không cần nó nữa!''
Ma Thần vươn bàn tay còn lại hoá ra một con dao sắc nhọn dứt khoát cắt mạch máu ở cổ tay, trong nháy mắt dòng máu đỏ tươi dần dần chảy xuống, nơi vết cắt dù có đau đớn như thế nào hắn cũng không cảm thấy đau hơn việc mình đã chết tâm! Mất hết hy vọng vào con người đó... người mà hắn gọi là ''cha''
Nháy mắt vết thương nhanh chóng lành da, không còn dấu vết, hắn lại xuống một dao nữa.. rạch thật mạnh, thật sâu cho đến khi chạm vào xương tuỷ và máu cứ tiếp tục chảy mãi...
Ánh lửa dập dờn vừa bùng lên song lại xìu xuống như đang đau lòng thay cho hắn... ngọn lửa... vật vô tri mà cũng có tính người! Vật vô tri cũng biết đau thương...
Ma Thần lại nhếch môi cười nhạt, lần này hắn dứt khoát rút dao đâm thật mạnh vào trái tim của mình với hy vọng rằng: hắn có thể triệt để rút cạn máu của Phụ Thần ra khỏi thân thể...
Đến khi con dao được rút ra đâm vào một trăm tám mươi hai nhát thì hắn cuối cùng cũng ngã xuống, cơ thể bé con dần dần lạnh đi.. gương mặt tái nhợt vì mất máu nhưng trên môi hắn lại cười, không phải là nụ cười nhạt, không phải nụ cười khinh bỉ mà chính là mãn nguyện!
Đôi mắt mờ sương nhìn đốm lửa nhảy nhót trước mặt, khoé miệng lại mấp máy: ''Ngươi.. cũng.. là.. ngọn.. lửa.. tốt.. tốt.. bụng... đừng.. lo.. ta không dễ.. chết như.. như vậy.''
Mi mắt nặng trĩu dần dần khép lại, hắn hoàn toàn mất ý thức nhưng chỉ có phản ứng của cơ thể là chính xác nhất. Hắn mơ màng cảm thấy bản thân được một vật gì đó vừa mềm vừa nóng nhấc lên, sau đó là một cảm giác ấm áp như nước chảy ào ạt vào trong thân thể hắn. Đến khi hắn tỉnh lại thì bản thân không biết như thế nào lại lọt vào một mảng đất hoang vắng cỏ cây hoàn toàn không mọc được. Sau đó hắn mới bắt đầu đặt tên cho nó là... Ma giới.
Ma Thần kinh ngạc nhìn Đoạn Tiên: ''Hoá ra lúc đó là cô chăm sóc cho ta?''
Đoạn Tiên hơi gật đầu, hốc mắt phiếm hồng tiếp tục nói: ''Sở dĩ muội biết được những chuyện xảy ra với huynh chính bởi vì muội đã hấp thu hết huyết thần mà huynh trục xuất, cho nên, ngọn lửa nhỏ này mới có được linh tính, có thể hoá thành người. Như vậy xem ra huynh chính là ca ca của muội, muội còn nhớ đoạn ký ức của huynh về mẫu thân trước khi người chết đi... vì vậy muội quyết định chọn cái tên là Đoạn Tiên, muốn sau khi huynh tỉnh lại, muội sẽ gọi huynh một tiếng ca ca, không ngờ đêm hôm đó có một luồng gió lạ cuốn thân thể huynh đi mất, muội không tìm được huynh mà lại gặp phải Phụ Thần. Muội không biết vì đã thừa kế phần ký ức của huynh nên mới chán ghét Phụ Thần hay còn nguyên do gì khác nên muội lảng tránh không muốn gặp.''
''Ông ta đã nói gì?''
Đoạn Tiên mỉm cười yếu ớt: ''Không, ông ta không biết suy nghĩ cái gì cũng không tra hỏi mà thản nhiên lướt qua muội.''
''Ca ca, muội có thể gọi huynh như thế không?''
Mặc dù Ma Thần đã cố gắng trút máu của mình ra nhưng dẫu sao sự thật cũng không thể nào thay đổi, hơn nữa.. máu của hắn bản thể cũng chính từ máu thần mà có, hay nói cách khác, hắn không thể nào giũ sạch dòng máu của người cha vô tình ấy.
Sóng mắt khẽ lay động, hắn nhìn Đoạn Tiên gật đầu một cái: ''Tính ra năm đó ta phải đa tạ muội mới phải.''
Đoạn Tiên vui mừng ra mặt, nàng lắc đầu liên tục: ''Không, người nên cảm tạ là muội, muội vốn dĩ chỉ là một ngọn lửa nhưng lại may mắn được huynh vô tình giúp đỡ nên muội mới có ngày hôm nay. Muội đã tìm huynh rất lâu rất lâu nhưng không một chút tin tức. Về sau mới biết huynh sáng lập ma giới, làm Ma Thần tiêu dao tự tại. Lúc đó muội rất muốn đi tìm huynh nhưng quỷ vương có ân nuôi nấng muội, vì thế muội vẫn chưa có được cơ hội. Một ngàn năm trước, muội giả vờ đến điện Ma Thần tìm huynh để bàn hôn sự không ngờ huynh lại thẳng tay đuổi muội ra khỏi điện Ma Thần.''
Ma Thần hơi áy náy, hắn nghiêng đầu nhìn người đang ngủ say ở trong ngực, nói khẽ: ''Là ta sơ sót.''
''Không sao, từ đó muội cảm thấy chọc ghẹo huynh rất vui nên muội vẫn tiếp tục ha ha, cho đến ngày hôm nay mới nhân tiện giúp huynh và người huynh thích nối lại dây tơ hồng đã đứt. Coi như kiếp này muội đã thoả được ước nguyện. Về chuyện con sâu nhỏ... thật ra từ lúc hắn bán đứng huynh thì muội cảm thấy tên này rất dễ lừa nên mới bắt đầu thích hắn.''
Tiểu An nghe vậy cũng cảm thấy bản thân mình ''nhẹ dạ cả tin'' nhưng mà giờ đã không kịp nữa rồi... oa.. không còn thời hối hận nữa...
Đoạn Tiên liếc hắn một cái rồi xoay ngang hỏi Ma Thần: ''Tiếp theo huynh định làm thế nào?''
Ma Thần trầm ngâm một chút rồi mới nói: ''Đi nhân giới tìm Thanh Tâm Kiếm, có lẽ Thanh Tâm Kiếm đã bị tách thành hai rồi cũng nên. Vì thế, ta muốn tác thành nhân duyên cho bọn họ.''
Đoạn Tiên mỉm cười rồi gật đầu một cái, giọng trêu chọc: ''Tẩu tẩu là người tốt, huynh đừng để tỷ ấy phải đau lòng thêm lần nữa.'' Nói rồi lại xách lỗ tai của Tiểu An cùng năm tỳ nữ hoá thành khói biến mất khỏi Biển Mây, chỉ để lại một câu vang vọng trong không trung: ''Bao giờ đến hỷ sự của muội, huynh tẩu nhất định phải tới đó!''
Ma Thần không nhịn được cong khoé môi mỉm cười, nụ cười đỏ nắng, rất đẹp.
''Đoàn Hạo, Cửu Diễm, các ngươi xuống nhân gian thăm dò trước, có tin gì báo lại cho ta. Chờ ta dưỡng thương xong sẽ đến.''
''Dạ, chủ nhân!''
HẾT PHẦN 1.
Mời các bạn đón xem tiếp Phần 2 với nhan đề: Thú Kiếm Linh Làm Thê. Phần 1 vẫn còn 1 ngoại truyện nữa, Tím sẽ viết sau nhé. Mong các bạn vẫn ủng hộ phần 2 như với phần 1. Xin cảm ơn.
#Thư_danh_Quyên_Quyên
#Họ_là_Thiệu
#Tính_tình_bướng_bỉnh
#Tự_Thiên_Nhai
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro