Chương 15: Một mình trong đêm


Đường Phi lao ra khỏi căn hầm qua một lối thoát nhỏ ở góc phòng, bỏ lại Lâm Tuyết và Trương Lão trong tiếng hét và khói bụi. Đường hầm tối tăm phía sau cánh cửa sắt rỉ sét dẫn cậu ra một con hẻm chật hẹp, nơi màn đêm vẫn dày đặc như một tấm chăn rách nát.


"Cô ta đã phản bội," Đường Phi lẩm bẩm, giọng khàn khàn vì khát và mệt mỏi, tay siết chặt chiếc đồng hồ bỏ túi. Ánh sáng đỏ nhấp nháy từ mặt kính nứt như nhịp tim của một vật sống, rung lên từng nhịp trong lòng bàn tay cậu. Lời của Lâm Tuyết vang vọng trong đầu cậu – "Tao không có lựa chọn" – nhưng nó không xoa dịu được nỗi đau bị đâm sau lưng. Cô ta dẫn Hội Hắc Văn đến căn hầm, dù cuối cùng đã quay lại giúp cậu. Trương Lão thì yếu đi sau trận chiến, không thể theo kịp. Cậu không thể ở lại – không khi lòng tin đã vỡ vụn như mặt kính đồng hồ trong tay.


Cậu quẹo gấp vào một con hẻm nhỏ, nơi mái tôn lợp chồng lên nhau như những mảnh ghép mục nát. Tiếng bước chân của Hội Hắc Văn đã xa dần, nhưng cậu không dám thả lỏng. Đường Phi gầy gò, nhỏ bé so với cái thế giới tàn nhẫn này, nhưng ý chí của cậu – cứng như thép rèn từ những ngày đói khổ – không cho phép cậu gục ngã. Cậu dừng lại bên một đống thùng phuy rỉ sét, thở hổn hển, lưng tựa vào bức tường gạch ẩm ướt. Ngực cậu đau nhói, không chỉ từ vết thương, mà từ sự cô đơn đang siết chặt lấy cậu.


"Tao chỉ có một mình," cậu thì thào, giọng lạc đi, ánh mắt nhìn lên bầu trời đen kịt, nơi Thành Thượng lơ lửng như một vì sao lạnh lẽo, xa vời. Mẹ cậu – Đường Linh – là ký ức duy nhất cậu níu lấy, nhưng bà đã biến mất từ lâu, để lại cậu với tấm ảnh cũ và chiếc đồng hồ đầy bí ẩn. Trương Lão là người thầy đầu tiên cậu tin tưởng, nhưng giờ lão đang yếu đi. Lâm Tuyết – người cậu từng nghĩ là đồng minh – đã phản bội cậu vì em trai cô. "Không ai đáng tin cả," cậu lẩm bẩm, tay ôm chặt đồng hồ, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ xen lẫn đau đớn.


Đột nhiên, đồng hồ rung lên dữ dội, ánh sáng đỏ bùng phát, chiếu sáng con hẻm tối tăm. Một tiếng thì thầm vang lên trong đầu cậu, rõ ràng hơn bao giờ hết: "Ngươi không cô đơn, ta ở đây." Giọng nói trầm sâu, lạnh lẽo như vọng lên từ lòng đất, khiến Đường Phi giật mình, tay run run siết chặt đồng hồ. Cậu nhìn xuống, ánh sáng đỏ nhấp nháy như đang nhìn lại cậu, như một đôi mắt vô hình ẩn trong mặt kính nứt.


"Huyền Linh?" Đường Phi lẩm bẩm, giọng khàn khàn, ánh mắt lóe lên tia tò mò xen lẫn sợ hãi. Trương Lão nói nó là thực thể cổ xưa, có ý thức riêng, phong ấn trong đồng hồ bằng máu mẹ cậu. "Mày là gì? Mày biết gì về mẹ tao?" Cậu giơ đồng hồ lên, ánh mắt khóa chặt vào nó, như muốn moi câu trả lời từ ánh sáng đỏ kia.


Nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại. Ánh sáng đỏ yếu đi, nhấp nháy chậm rãi, như thể Huyền Linh đang lảng tránh cậu. "Trả lời tao!" Đường Phi gầm lên, giọng khàn khàn, tay đập đồng hồ xuống thùng phuy bên cạnh. Tiếng kim loại vang lên khô khốc, nhưng không có gì thay đổi – không tiếng nói, không phản ứng. Cậu thở hổn hển, ánh mắt lóe lên tia giận dữ xen lẫn thất vọng. "Mày cứu tao bao lần, nhưng mày không nói gì cả. Mày muốn gì từ tao?"


Cậu ngồi phịch xuống đất, lưng tựa vào thùng phuy, tay ôm đầu. Sự cô đơn tràn ngập cậu, như một cơn sóng lạnh lẽo nhấn chìm mọi ý chí. Cậu nhớ lại những ngày còn bé, khi mẹ cậu còn sống – những ký ức mơ hồ về bàn tay gầy gò vuốt tóc cậu, giọng nói dịu dàng kể chuyện về Thành Thượng. Nhưng giờ đây, bà đã biến mất, để lại cậu với một thế giới đầy kẻ thù và bí mật. Lâm Tuyết nói bà là người tốt, nhưng cũng phản bội cậu. Trương Lão nói bà phong ấn Huyền Linh, nhưng không biết bà còn sống hay không. "Tao phải làm gì đây?" cậu lẩm bẩm, giọng lạc đi, ánh mắt nhìn vào khoảng không.


Cậu lấy tấm ảnh cũ từ túi áo – mảnh vải rách bươm gói quanh tấm ảnh đen trắng của Đường Linh: người phụ nữ gầy gò, đôi mắt buồn bã, tay cầm thứ gì đó giống chiếc đồng hồ. "Mẹ," cậu thì thào, ngón tay run run chạm vào tấm ảnh. "Nếu mẹ còn sống, sao mẹ không tìm con? Nếu mẹ phong ấn thứ này, sao mẹ không cảnh báo con?" Cậu siết chặt tấm ảnh, ánh mắt lóe lên tia đau đớn xen lẫn quyết tâm. "Con sẽ tìm ra sự thật – dù phải trả giá bằng gì."


Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía cuối hẻm – nhẹ nhàng, như tiếng lá khô bị giẫm lên. Đường Phi giật mình, đứng dậy, tay ôm đồng hồ, ánh mắt sắc bén quét qua bóng tối. "Ai đó?" cậu gầm lên, giọng khàn khàn, sẵn sàng kích hoạt đồng hồ nếu cần. Nhưng không có ai trả lời – chỉ có tiếng gió rít qua khe hở trên mái tôn.


Cậu nín thở, bước tới gần, ánh sáng đỏ từ đồng hồ chiếu lên bức tường gạch ẩm ướt. Qua khe hở giữa hai ngôi nhà tạm, cậu thoáng thấy một bóng người – cao gầy, mặc áo choàng dài che kín mặt, đứng im trong bóng tối. Đường Phi lạnh sống lưng, tay siết chặt đồng hồ, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác. "Ai đó? Ra đây!" cậu hét lên, giọng khàn khàn.


Bóng người không đáp, chỉ đứng im, như đang quan sát cậu từ xa. Một luồng gió lạnh thổi qua, làm tấm áo choàng của kẻ đó phất lên, để lộ một bàn tay gầy guộc với ký hiệu kỳ lạ – không phải tam giác của Trương Lão, cũng không phải hình tròn ba đường cong của Lâm Tuyết, mà là một ngôi sao năm cánh khắc sâu vào da. Đường Phi nhíu mày, cố ghi nhớ ký hiệu ấy, nhưng trước khi cậu kịp làm gì, bóng người quay đi, biến mất vào bóng tối như một bóng ma.


"Chết tiệt," Đường Phi lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ. Kẻ đó là ai? Hội Hắc Văn? Thiên Cơ? Hay một thế lực khác? Cậu không biết, nhưng trực giác mách bảo rằng kẻ đó không phải bạn – và nó biết cậu ở đây.


Cậu lùi lại, tay ôm đồng hồ, ánh sáng đỏ nhấp nháy như đang cảnh báo cậu. Cậu cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết – không có Trương Lão, không có Lâm Tuyết, chỉ có cậu và chiếc đồng hồ đầy bí ẩn này. "Tao không tin ai nữa," cậu lẩm bẩm, giọng khàn khàn, ánh mắt lóe lên tia kiên định. "Nhưng tao sẽ không gục ngã."Cậu quay đi, lao vào một con hẻm khác, quyết định tìm nơi ẩn nấp mới. Cậu không biết bóng người bí ẩn kia là ai, nhưng cậu thề sẽ sống sót để tìm ra – để đối mặt với Thiên Cơ, với Hội Hắc Văn, và cả Huyền Linh trong đồng hồ. Sự nghi ngờ và cô đơn siết chặt cậu, nhưng chúng cũng rèn nên ý chí thép – ý chí của một kẻ nhặt rác không bao giờ đầu hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro