Chương 9: Bài học đầu tiên
Đường Phi bước theo Trương Lão qua những con hẻm tối tăm của khu ổ chuột số 7, đôi chân trần lê trên nền đất bẩn đầy mảnh kính vỡ và bùn lầy. Màn đêm vẫn dày đặc, ánh trăng bạc nhạt rọi qua khe hở trên mái tôn, chiếu xuống những ngôi nhà tạm xiêu vẹo chen chúc nhau như lớp vảy cá mục nát. Mùi dầu máy cháy khét và rác thối xộc lên từ đống phế liệu gần đó, hòa quyện với mùi máu tanh từ vết cắt trên ngực cậu. Chiếc áo khoác rách nát thấm đẫm mồ hôi, vai trái vẫn đau nhói từ cú đánh của gã áo đen cầm búa, nhưng cậu không để ý. Đôi mắt sắc bén – sáng rực như hai đốm lửa – tập trung vào bóng lưng của Trương Lão phía trước, vừa cảnh giác vừa tò mò.Trương Lão bước đi chậm rãi, cây gậy gỗ cũ kỹ gõ xuống đất từng nhịp đều đặn, như nhịp tim của một kẻ đã quen với nguy hiểm. Chiếc áo khoác dài bạc màu của lão phất phơ trong gió, khuôn mặt đầy nếp nhăn ẩn dưới bóng tối, nhưng đôi mắt sâu thẳm – sáng và trầm như đáy giếng – thỉnh thoảng quay lại nhìn cậu, như muốn đo lường điều gì đó. Ký hiệu tam giác với đường xoắn trên cây gậy phát sáng yếu ớt, phản chiếu ánh trăng, tạo cảm giác kỳ bí mà Đường Phi không thể giải thích.Cậu siết chặt chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay, cảm nhận từng nhịp rung từ vỏ bạc xỉn màu. Ánh sáng đỏ nhấp nháy từ mặt kính nứt như một ngọn lửa nhỏ, yếu ớt nhưng đều đặn, như thể nó đang chờ đợi cậu. "Ông sẽ dạy tôi kiểm soát nó?" Đường Phi hỏi, giọng khàn khàn vì khát và mệt mỏi, ánh mắt không rời khỏi lão. "Hay ông chỉ muốn dùng tôi để lấy nó?"Trương Lão cười khẽ, tiếng cười khô khốc như lá cây vỡ vụn. "Ngươi nghi ngờ ta cũng tốt," lão đáp, giọng trầm nhưng không giận dữ. "Nhưng ta đã nói rồi – nó chọn ngươi, không phải ta. Ta chỉ dạy ngươi cách sống sót với nó. Còn lấy hay không, tùy ngươi quyết định sau khi học xong."Đường Phi nhíu mày, không hoàn toàn tin tưởng. Cậu đã gặp quá nhiều kẻ muốn cướp đồng hồ – Hắc Nha, lính đánh thuê, Lâm Tuyết – và Trương Lão, dù vừa cứu cậu khỏi đám Hội Hắc Văn, vẫn là một dấu hỏi lớn. Nhưng cậu không có lựa chọn. Cậu yếu đuối, không thiên phú, không vũ khí, và chỉ dựa vào đồng hồ để sống sót qua đêm nay. Nếu lão nói thật, đây có thể là cơ hội để cậu mạnh lên – để không phải chạy trốn mãi.Họ dừng lại trước một ngôi nhà tạm nhỏ, ẩn sau đống phế liệu cao ngút. Tường gạch nứt nẻ, mái tôn thủng lỗ chỗ, cửa gỗ mục chỉ còn một cánh treo lủng lẳng trên bản lề rỉ sét. Trương Lão đẩy cửa, ra hiệu cho Đường Phi bước vào. Bên trong tối đen như mực, chỉ có ánh trăng rọi qua khe hở trên mái, chiếu xuống sàn bê tông phủ đầy bụi. Một chiếc bàn gỗ cũ kỹ nằm giữa phòng, bên trên là vài mảnh kim loại và một đèn dầu cháy yếu. Góc phòng chất đầy thùng gỗ và dây điện đứt rời, như một xưởng nhỏ của dân nhặt rác."Ngồi," Trương Lão nói, chỉ vào một thùng gỗ gần bàn. Lão chống gậy, ngồi xuống đối diện cậu, đặt cây gậy ngang đùi. Đường Phi ngồi xuống, tay vẫn ôm chặt đồng hồ, ánh mắt cảnh giác quét qua căn phòng. "Đây là chỗ ông dạy tôi?" cậu hỏi, giọng mỉa mai. "Nhìn như cái ổ chuột hơn là chỗ của Khí Công Sư.""Khí Công Sư không cần chỗ sang trọng," Trương Lão đáp, giọng đều đều. "Chỉ cần Huyền Khí và ý chí. Ngươi có cái thứ hai, nhưng chưa biết gì về cái đầu tiên. Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi cơ bản."Đường Phi nhíu mày, nhưng không cãi lại. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tia tò mò. "Huyền Khí," cậu lặp lại. "Ông nói nó có ba dạng – Khí Tán, Khí Ngưng, Khí Linh. Tôi không hiểu. Làm sao tôi dùng được nó?"Trương Lão gật đầu, lấy từ túi áo một mảnh đá nhỏ, màu xám bạc, phát sáng yếu ớt như ánh trăng. "Đây là Huyền Khí Ngưng," lão nói, đặt nó lên bàn. "Cô đặc hơn Khí Tán trong không khí, dễ dùng hơn cho người mới. Nhưng trước khi chế tạo Bí Văn Khí, ngươi phải học cách cảm nhận Khí Tán – loại năng lượng trôi nổi quanh ngay lúc này.""Cảm nhận?" Đường Phi nhíu mày, nhìn quanh. "Tôi chỉ thấy không khí bẩn, không thấy gì khác.""Vì ngươi chưa biết cách nhìn," Trương Lão đáp, ánh mắt lão sáng lên như nhìn thấy thứ gì đó cậu không thấy. "Huyền Khí không có hình dạng, nhưng nó ở khắp nơi – trong không khí ngươi hít, trong đất ngươi đứng, trong máu ngươi chảy. Khí Công Sư dùng ý chí để cảm nhận và điều khiển nó. Nhắm mắt lại, tập trung."Đường Phi nghi ngờ, nhưng làm theo. Cậu nhắm mắt, cố lắng nghe thứ gì đó ngoài tiếng gió rít qua khe hở trên mái. Cậu hít sâu, cảm nhận không khí lạnh tràn vào phổi, nhưng không có gì khác. "Tôi chẳng thấy gì," cậu nói, mở mắt, giọng cáu kỉnh."Vì ngươi không tập trung," Trương Lão đáp, giọng cứng rắn. "Ý chí của ngươi mạnh, nhưng tâm trí ngươi loạn. Nghĩ về thứ mày muốn bảo vệ – thứ khiến ngươi sống sót qua đêm nay."Đường Phi im lặng, ánh mắt thoáng buồn. Cậu nghĩ về mẹ – Đường Linh, người mà cậu chỉ nhớ qua tấm ảnh cũ trong túi áo: một người phụ nữ gầy gò, đôi mắt buồn bã, tay cầm thứ gì đó giống chiếc đồng hồ. Cậu không biết mẹ đã chết hay còn sống, nhưng ký ức về bà là lý do cậu không bao giờ bỏ cuộc. Cậu nhắm mắt lần nữa, hít sâu, tập trung vào hình ảnh ấy.Lần này, cậu cảm thấy khác. Một luồng khí lạnh, rất nhẹ, lướt qua da cậu, như một làn sóng vô hình chảy quanh cơ thể. Cậu mở mắt, giật mình. "Cái gì vậy?" cậu hỏi, giọng khàn khàn."Khí Tán," Trương Lão đáp, ánh mắt lão thoáng hài lòng. "Ngươi vừa chạm vào nó. Nhưng cảm nhận thôi chưa đủ – ngươi phải hút nó vào người, dùng ý chí để điều khiển. Thử lại."Đường Phi gật đầu, nhắm mắt, tập trung lần nữa. Cậu tưởng tượng luồng khí lạnh ấy chảy vào tay, vào ngực, nhưng nó trơn tuột như nước, không chịu nghe lời. Cậu nghiến răng, cố gắng, và rồi chiếc đồng hồ trong tay cậu rung lên dữ dội. Ánh sáng đỏ bùng phát, mạnh hơn bao giờ hết, chiếu sáng cả căn phòng."Gì vậy?!" Đường Phi hét lên, mở mắt, lùi lại. Đồng hồ nóng lên trong tay cậu, như một thanh sắt vừa rút từ lò rèn.Trương Lão nhíu mày, ánh mắt lão sáng lên tia kinh ngạc xen lẫn lo lắng. "Nó phản ứng với ngươi ," lão nói, giọng trầm. "Huyền Khí Linh trong đó mạnh hơn ta nghĩ. Ngươi không hút được Khí Tán vì nó đã chiếm lĩnh mày – nó không muốn mày dùng thứ khác ngoài nó.""Chiếm lĩnh?" Đường Phi nhíu mày, tay run run siết chặt đồng hồ. "Ý ông là sao? Nó là vật sống thật à?""Phải," Trương Lão đáp, ánh mắt lão tối lại. "Nó không chỉ là Bí Văn Khí – nó có ý thức riêng, và nó chọn ngươi làm vật chủ. Nhưng nếu ngươi không kiểm soát được, nó sẽ điều khiển ngươi, không phải ngược lại."Đường Phi nuốt nước bọt, cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu nhớ lại tiếng thì thầm "Tỉnh dậy," cách nó làm chậm thời gian, cách nó rung lên mỗi khi cậu gặp nguy hiểm. "Vậy làm sao tôi kiểm soát nó?" cậu hỏi, giọng thấp xuống."Phải bắt đầu từ đầu," Trương Lão nói, đứng dậy, chống gậy bước tới gần. "Nhưng không phải bây giờ. Ngươi cần nghỉ – cơ thể ngươi không chịu nổi nữa." Lão chỉ vào một góc phòng, nơi có một tấm chăn cũ kỹ. "Ngủ đi. Ngày mai, ta sẽ dạy ngươi thêm."Đường Phi định cãi, nhưng cơn mệt mỏi ập đến như sóng lớn. Cậu gật đầu, lê bước đến góc phòng, nằm xuống tấm chăn. Trương Lão ngồi lại bàn, ánh mắt lão nhìn đồng hồ trong tay cậu với vẻ kỳ lạ – không phải thèm muốn, mà là lo lắng.Khi Đường Phi chìm vào giấc ngủ, cậu mơ thấy mẹ – Đường Linh, đứng trong một phòng thí nghiệm tối tăm, tay cầm chiếc đồng hồ. Bà nhìn cậu, đôi mắt buồn bã, thì thầm: "Cẩn thận, Phi. Nó không phải của con." Cậu giật mình tỉnh dậy, nhưng Trương Lão vẫn ngồi đó, ánh mắt lão sáng lên như đã biết điều gì đó từ rất lâu rồi.Cậu không nói gì, chỉ siết chặt đồng hồ, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ. Trương Lão biết nhiều hơn lão nói, và cậu thề sẽ tìm ra sự thật – dù phải trả giá bằng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro