Chương 11: GIAO TRANH BẮT ĐẦU

Chương 11: GIAO TRANH BẮT ĐẦU

Nửa tháng trôi qua.

Sáng sớm, Tiểu Lục nheo mắt nhìn ánh nắng ban mai, nhấm nháp món canh thịt cừu do Lão Mộc nấu.

Nhưng nàng nghe thấy tiếng kêu quen thuộc của đại bàng từ phía sau.

Đại bàng lông trắng mào vàng đã biến thành một quả cầu lông trắng tinh đứng trên khung cửa sổ, ngạo nghễ nhìn nàng.

Tiểu Lục cam chịu buông bát đũa, đi đến hiệu thuốc lấy thuốc độc cho Tương Liễu, nàng đã tích trữ đầy mấy hộp lớn.

Nhìn thấy cách quả cầu lông ngày trước hay ức hiếp mình, trong lòng Tiểu Yêu khẽ động, có chút ý nghĩ trêu chọc.

Đại bàng trắng to lớn biến thành quả cầu bông nhỏ nhỏ tròn tròn, Tiểu Yêu cố ý tìm một cái túi vải to, bỏ mấy hộp đựng đầy đồ vào trong đó. Sau khi cầm lên trọng lượng nó khá chắn.

"Ngài đại bàng, chuyện này đối với ngài không là gì phải không?" Vừa nói xong nhanh chóng treo chiếc túi lên cổ quả cầu lông đáng yêu.

Quả cầu lông trắng Mao Cầu nhất thời không kịp chuẩn bị, loạng choạng rơi xuống khung cửa sổ, sau đó trượt xuống đất, lung tung bụi đất.

Tiểu Lục cười vui vẻ.

Mao Cầu hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Lục, vỗ cánh bay về phía nàng.

Tiểu Lục ôm đầu, đem túi đặt lên trên đầu, "Mau đưa cho chủ nhân của ngươi, chủ nhân quan trọng, chủ nhân quan trọng.. đi đi."

Mao Cầu lấy chiếc túi bằng móng vuốt mỏng của mình, giận dữ mổ vào Tiểu Lục mấy cái rồi mới bay đi.

Sau khi Mao Cầu rời đi, Tiểu Yêu cũng đi ra ngoài dạo quanh trấn. Trước đây nàng không để ý, nhưng bây giờ nàng thực sự nhìn thấy rất nhiều người Hiên Viên, mặc dù họ mặc y phục bình thường nhưng nhưng cách đi đứng trông giống như những người lính trong quân doanh.

Tiểu Yêu không khỏi nghĩ tới Thập Thất, nếu như hắn ở đây, có thể nói rõ ràng tình huống hiện tại cho nàng biết, lúc này nàng sẽ không mất công phải tự mình tìm hiểu.

Tiểu Lục ngẫu nhiên nhìn chằm chằm hai tên Hiên Viên binh, đi theo bọn họ cách đó mấy bước, lại nghe thấy bọn họ đang trò chuyện về việc họ phải làm buổi chiều của mình.

Một người nói hôm nay sẽ về phòng sớm và lên núi sau.

Một người cho biết hôm nay có hơn một nghìn người nên lát nữa họ có thể phải quay lại nhanh thôi.

Tiểu Yêu bị sốc. Từ trước đến nay, dù là Ngũ Vương Thất Vương hiện tại hay Chuyên Húc ở kiếp trước, bọn họ chủ yếu dùng đòn đánh lén để thuyết phục Thần Nông quân đầu hàng, còn quy mô lớn như vậy chưa từng nghe nói đến, như vậy có thể thấy chắc chắn phải có sự thay đổi lớn.

Trong lòng nàng hoảng hốt nhưng chân vẫn di chuyển theo hai người kia, đến khi nhìn thấy họ đi xa về phía bắc trấn Thanh Thủy nơi đó là một vùng rừng cây hoang vu. Tiểu Yêu biết đây nhất định là doanh trại tạm thời của quân Hiên Viên.

Linh lực của nàng thấp, đi tới nhất định sẽ bị phát hiện, lúc này trong núi rừng nhất định tràn ngập gián điệp của Hiên Viên, nếu nàng tìm kiếm Tương Liễu không phải là cơ hội tốt.

Tiểu Yêu vô thức nhéo ngón tay mình, sắc mặt ngưng trọng, suy nghĩ hỗn loạn. Sau khi đã quen với sự kiêu ngạo của một Vương Cơ, người biết tìm đủ mọi cách giúp anh trai vươn đôi cánh trị vì thiên hạ, qua ngàn năm đơn độc trong Dao Trì mơ mộng nhìn về quá khứ giờ đây trở lại với hình dáng Văn Tiểu Lục bé nhỏ làm một người dân thường không có quyền lực thân phận, nàng cảm thấy yếu đuối như thể đã mất đi một đôi cánh.

Nhưng tiếng kèn lớn trong doanh trại kia làm gián đoạn trạng thái xuất thần của nàng.

Trong lòng cứng rắn, Tiểu Yêu lập tức ra quyết định. Nàng vội vàng chạy về sân sau của Hồi Xuân Đường.

Nàng muốn ám sát quân của Hiên Viên.

Quân Thần Nông ở lại dãy núi Thanh Thủy và không chịu đầu hàng, không chỉ Tương Liễu và những người khác đều có năng lượng vượt trội, mà dãy núi Thanh Thủy cũng là những vị trí phòng thủ tuyệt vời. Trong núi có rất nhiều vách đá, thác đá và đầm nước nguy hiểm, quân Thần Nông quanh năm sửa chữa đã cắt đứt vô số con đường vào núi. Ngày nay, ngoại trừ quân của họ, cách duy nhất để những người khác có thể vào núi chính là con đường ở bờ sông phía sau Hồi Xuân Đường. Con đường chính ven sông đi thẳng vào rừng rậm, binh lính Hiên Viên chắc hẳn chưa quen với điều kiện hoang dã trên núi. Tuy nhiên, những người dân địa phương đã quen với việc thu thập thảo mộc và săn bắn thì khác, giống như Tiểu Yêu, người đã trừng ở trấn Thanh Thủy mấy mươi năm và biết tất cả rõ những nơi ẩn náu trong rừng.

Tiểu Yêu nghĩ rằng nàng có thể ẩn nấp trước trong bóng tối, xác định thủ lĩnh của họ rồi bí mật bắn tên, nếu thành công, binh lính Hiên Viên sẽ không còn thủ lĩnh và sẽ từ bỏ việc tiến vào trong núi. Không được phép để Ngũ Vương thành công, không chỉ đối với Tương Liễu. Mà nếu Ngũ Vương lên nắm quyền, ca ca của nàng muốn trở về Triêu Vân Cung chắc chắn sẽ khó khăn hơn.

Lúc này Tiểu Yêu đã chuẩn bị sẵn cung tên, sau khi suy nghĩ một lúc, nàng mang đến một ít độc dược mới trong hiệu thuốc nàng đã chế tạo trước đó.

Hít một hơi thật sâu, Tiểu Yêu kiểm tra lại đồ đạc của mình, sau khi xác định mọi thứ đều ổn thỏa, nàng thay y phục đen, đóng cửa lại, định đi ra sân sau vào núi.

"Lục ca, ngươi đi đâu vậy?" Tang Điềm Nhi ôm một rổ cam thảo đã khô một nửa, đang muốn thừa dịp thời tiết đẹp đi ra sân sau phơi khô.

Tiểu Lục nhìn cô gái xuất thân phong trần này, bây giờ cô ấy không còn trang điểm đậm nữa, nhưng lại tràn đầy sức sống hơn trước kia.

Tiểu Lục mỉm cười nhìn Tang Điềm Nhi.

Tang Điềm Nhi nhạy cảm nhận ra sự khác thường, "Lục ca, đã sắp đến giờ ăn cơm rồi, ngươi đi đâu vậy?"

Tiểu Lục đi tới giúp Tang Điềm Nhi chỉnh lại vạc áo thô đang bị chiếc giỏ tre nghiêng nghiêng móc vào: "Điềm Nhi, ta đi có chút việc có thể sẽ về rất muộn, ngươi nhớ cẩn thận giúp ta giấu Lão Mộc và những người khác.”

Tang Điềm Nhi mở to mắt, nhưng lại không nói nữa, trịnh trọng gật đầu.

Tiểu Lục sờ sờ đầu Tang Điềm Nhi, trong lòng vui mừng. Ai có thể ngờ rằng một cô gái như vậy lại có thể thông minh, nhạy cảm và sáng suốt như vậy, có Tang Điềm Nhi ở đây, Tiểu Yêu có thể yên tâm làm điều mình muốn.

Nhanh chóng chạy vào khu rừng rậm của dãy núi Thanh Thủy vào buổi trưa. Tiểu Yêu nhanh chóng tìm một vị trí trên hơn, cẩn thận kiểm tra vị trí trên dưới và tầm nhìn, nhiều lần xác định rằng mình có thể nhìn thấy phía dưới từ phía trên, nhưng từ phía dưới rất khó để biết nàng đang ở đâu. Sau khi suy đi nghĩ lại, nàng đã rải rất nhiều bột độc gần đó.

Sau khi sắp xếp xung quanh, nàng thu lại mặt dây chuyền ảo ảnh để trở lại cơ thể nữ nhân và đeo mặt nạ đen lên người.

Quân Hiên Viên cũng không để nàng đợi quá lâu.

Những âm thanh xào xạc dần dần truyền đến từ xa.

Binh lính Hiên Viên rất xảo quyệt, họ không lên núi phô trương rầm rộ mà phân tán thành từng nhóm nhỏ, chậm rãi lẻn vào. Tất cả binh lính đều ăn mặc thống nhất, khi nghe lệnh triệu tập binh lính đều dựa vào cử chỉ của người đứng đầu phòng tuyến, có lúc còn không thể xác định được chức vụ của tướng cầm đầu chứ đừng nói đến việc xác định người đứng đầu. .

Tiểu Yêu nhìn quân Hiên Viên từng người một đi qua, giương cung tên, nhưng không biết bắn vào ai, nàng dần dần lo lắng. Mồ hôi trên trán nàng rơi xuống, nhỏ vào mắt cay cay nhưng nàng không dám chớp mắt vì sợ bỏ sót ai đó.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở bên dưới.

Là con trai Ngũ Vương, Thuỳ Lương!

Đúng rồi! Thuỳ Lương có mặt, hắn nên là người dẫn đầu đội quân này. Cho dù hắn không dẫn quân cũng phải có cấp bậc cao nhất, giết hắn nhất định sẽ gây náo loạn.

Nhờ may mắn được quen biết mọi người ở kiếp trước, Tiểu Yêu không còn do dự nữa.

Nàng giương cung và rút mũi tên tẩm độc, nhắm thẳng vào tim Thuỳ Lương. Mũi tên lao ra.

Mũi tên bắn ra và bay xuống. Đúng như dự đoán, hàng ngũ Hiên Viên binh bắt đầu náo loạn, nhưng làm sao đội quân Hiên Viên nhiều kinh nghiệm có thể phân tán hỗn loạn như vậy lâu? Họ theo hướng mũi tên bắn tới lao đến!

Tiểu Yêu nhanh chóng chạy như rắn luồng lách những gốc cây chạy về phía sâu trong rừng, cố gắng thoát khỏi những kẻ truy đuổi nàng. Tuy nhiên, những người lính Hiên Viên đang truy đuổi gắt gao phía sau

Chân nàng chợt đau nhức, sau đó nàng ngã xuống giữa đám cành lá cây khô héo.

Chết tiệt, nàng bị trúng một mũi tên.

Tiếng nói của Hiên Viên binh ở phía sau càng lúc càng gần. Tiểu Yêu tuyệt vọng nhắm mắt lại, buồn cười nghĩ, nếu lúc này hét lên mình là con gái của Vương Cơ Hiên Viên thì cũng đã muộn.

Đúng lúc này, một con đại bàng lông trắng mào vàng như tia chớp đáp xuống bên cạnh nàng, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh vô số cành lá khô bay tới ngăn chặn đám binh lính Hiên Viên đang lao tới. Đại bàng trắng không chiến đấu mà dùng móng vuốt tóm lấy Tiểu Yêu, rồi nhanh chóng bay lên và biến mất trong rừng cây.

Hiên Viên quân có thể đuổi kịp một nữ tử có linh lực thấp, nhưng lại không thể đuổi kịp đại bàng vua của bầu trời quen thuộc với địa hình xung quanh.

Tiểu Yêu cảm thấy nhẹ nhõm, thở hắt ra một hơi.

Mao Cầu đưa Tiểu Yêu đến một ngôi nhà gỗ trên vách đá, sau đó thả nàng xuống đất, giống như một sự trả thù.

Sau khi phun ra một ngụm bụi, Tiểu Yêu bắt đầu hét lên: “Chim trắng đáng ghét, sớm muộn gì ta cũng sẽ nhổ hết lông của ngươi đem ngươi đi nướng chín!”

Nhưng đại bàng trắng đang lắc lư đôi chân của nó, đầu nó ngẫng lên đầy kiêu hãnh.

“Ngươi rất có can đảm, xem ra ngươi thật sự không sợ chết.” thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

Tiểu Yêu quay người lại, nhìn thấy Tương Liễu đang ngồi trên gốc cây cạnh nhà, y mặc y phục trắng tóc trắng, sạch sẽ đẹp đẽ mà lạnh lùng.

Tiểu Yêu ngơ ngác nhìn y một lúc mới nhớ ra mình đang bị đau.

"Ta bị thương." Tiểu Yêu nhìn chân mình bị mũi tên xuyên qua, trong lòng hoảng sợ.

Tương Liễu bình tĩnh nói: “Năng lực nhỏ như vậy dám đối đầu với quân Hiên Viên, mà còn sợ bị thương sao?”

Tiểu Yêu ngừng nói.

Nàng sợ đau, cơn đau dữ dội ở chân khiến nàng không thể kiềm chế được cảm xúc, nước mắt tuôn ra từng đợt nhưng nàng lại bướng bỉnh không chịu lau đi, để chúng rơi xuống bộ y phục đen lấm lem của mình.

Tương Liễu nhắm mắt lại, thở dài một hơi, đứng dậy bế nàng đi vào bên trong căn nhà.

Tiểu Yêu nhìn thấy Tương Liễu như vậy ánh mắt nhìn gương gương mặt đẹp đẽ của y thật lâu, sau đó choáng váng rồi bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, Tiểu Yêu phát hiện Tương Liễu đã rời đi.

Vết thương do mũi tên trên chân nàng đã được chữa trị và băng bó kỹ lưỡng, bộ y phục bẩn trên người nàng cũng đã được thay thế bằng một bộ y phục trắng đơn giản. Ngoài ra còn có đồ ăn, thuốc và thậm chí còn có vài bình Ngọc Tủy và tinh thể băng được đặt trên bàn cạnh giường.

Trong lòng cảm thấy đau xót, Tiểu Yêu biết, yêu quái chín đầu này nhất định lại xuống núi làm sát thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro