Chương 14: NHƯ HOA ĐÀO NỞ RỘ
Chương 14: NHƯ HOA ĐÀO NỞ RỘ
Hoàng Hậu Cao Tân ngày nào đưa vỏ sò đầy huyết chú của Tương Liễu để kéo dài sự sống cho chị gái giờ đây vẫn chỉ là một con thú nhỏ vì bảo vệ chiếc tổ nhỏ của mình mà xù lông giận dữ
Sau khi Tiểu Yêu chào Tĩnh An Vương Phi, A Niệm làm ầm ĩ, lật đổ bàn ăn rồi tức giận bỏ đi.
Để giảm bớt sự bối rối của nàng, Chuyên Húc an ủi Tiểu Yêu: "Chuyện xảy ra quá đột ngột. A Niệm sẽ phải mất một ít thời gian mới có thể chấp nhận được."
Tiểu Yêu âm thầm mỉm cười, hỏi Chuyên Húc chỗ nào gần điện Hàm Chương của A Niệm nhất. Sau khi biết là điện Lan Hoa
“Cha, sau này con muốn ở điện Lan Hoa.” Tiểu Yêu nói với Tuấn Đế.
Chuyên Húc sửng sốt một chút, do dự không muốn nói, nhưng Tuấn Đế vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh đáp ứng.
Đúng như Tiểu Yêu dự đoán, A Niệm mỗi ngày đều chuẩn bị những điều bất ngờ cho nàng.
Trong chăn có rắn, côn trùng, chuột, kiến.
Buổi trưa trong bữa ăn có sỏi.
Vào ban đêm, một con rắn nhỏ không có độc nhưng trông rất đáng sợ bị ném vào bồn tắm.
Thỉnh thoảng, A Niệm lại cắt y phục của Tiểu Yêu và ném như rác rưởi
Các cung nữ trong cung Lan Hoa mỗi ngày đều cảnh giác và sợ hãi, khi nhìn thấy chủ nhân và cung nữ của cung Hàm Chương bên cạnh, họ không khỏi quản lý chặt chẽ để ngăn chặn sơ hở khác.
Nhưng Đại Vương Cơ của họ không quan tâm chút nào.
Khi ga trải giường bị bẩn, Tiểu Yêu sẽ trải thảm trên mặt đất trong khu vườn giữa Hàm Chương Điện và Lan Hoa Điện, đồng thời sai người mang rượu ngon và thức ăn ngon cùng các cung nữ trong điện của nàng ở đó vui vẻ ca hát hết mình, uống rượu và vui vẻ suốt đêm.
Khi bữa ăn bị hủy, nàng lệnh cho người hầu mang gà sống, thịt và than củi tới. Tẩm ướp gà và thịt gia vị thảo dược của riêng nàng rồi cùng họ nướng trong vườn. Mùi thơm của thịt nướng bay khắp nơi, đừng nói là Hàm Chương Điện bên cạnh mà thậm chí ở xa nhất điện Hoa Âm cũng có thể ngửi thấy, khiến tất cả người hầu những cung điện khác đều ghen tị.
Có rắn trong bồn tắm nên nàng sẽ mang con rắn ra hồ nước trong Y Thanh Viên bơi lội. Trong khi bơi đang bơi lội nàng chơi đùa trêu chọc con rắn và nói những người hầu tìm bắt tất cả những con rắn trong điện và nuôi chúng làm thú cưng cho nàng.
Chỉ trong vài ngày, nhị Vương Cơ A Niệm buổi tối trong giấc ngủ cứ bị giật mình thức giấc bởi dường như nghe thấy tiếng cười nói của Tiểu Yêu. Trong bữa ăn, A Niệm dường như ngửi được Hàm Chương Điện tràn ngập mùi thịt nướng, nàng nhìn đồ ăn trên bàn lập tức mất đi cảm giác muốn ăn. Mang tâm trạng chán nản đi dạo Y Thanh Viên cho khuây khỏa, vừa rời khỏi Hàm Chương Điện, một con rắn đã nhảy ra giữa đám hoa cỏ! Ngay lúc cô sắp lên cơn giận dữ, cung nữ Lan Hoa Điện ở bên kia nhanh chóng quỳ xuống trước mặt cô và bắt đầu khóc: "Nhị Vương Cơ, xin hãy tha thứ, đây là thú cưng của Đại Vương Cơ, Đại Vương Cơ muốn chúng nô tỳ bắt tất cả rắn trong cung đến cho người làm thú cưng..." A Niệm biết Tiểu Yêu đây rõ ràng là cố ý
A Niệm rất tức giận. Cô chạy đến phàn nàn với Tuấn Đế, nhưng biết được cha cô đang bận việc triều chính, cô không muốn làm phiền ông. A Niệm chạy đi nói với Tĩnh An phi, nhưng Tĩnh An phi chỉ sờ đầu cô rồi bà lắc đầu ý bảo rằng cô đừng chọc giận chị gái mình, A Niệm chạy đi tìm và nói với Chuyên Húc nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy anh, người trong điện Hoa Âm nói rằng gần đây anh cùng Tuấn Đế rất bận việc chính sự và không có thời gian trở về cung điện.
A Niệm chán nãn tới nỗi muốn gục ngã.
Chuyên Húc nhìn Tiểu Yêu đang phết nước sốt lên thịt nướng, cười khổ nói: “Hai chị em các ngươi đánh nhau, toàn bộ Hoàng Cung đều mệt mỏi, ngay cả sư phụ và ta cũng không dám ở trong cung điện của mình lâu.”
Tiểu Yêu mỉm cười đưa xiên thịt nướng vừa chín cho Chuyên Húc: "Sắp xong rồi, chị em chúng ta sẽ không có thù lâu dài, chỉ cần thêm vài hôm nữa thổi thêm ít lửa, lúc thích hợp dạy dỗ cô em này ngoan ngoãn là ổn thôi."
Từng ngày trôi qua, chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày làm lễ tế trời.
Tuấn Đế đã sắp xếp người dạy lễ nghi cho Tiểu Yêu, lấy ký ức kiếp trước làm nền tảng, Tiểu Yêu nhanh chóng vượt qua những bài học về lễ nghi.
Nhục Thu cùng thợ may hoàng gia mang tới bộ váy để mặc trong lễ tế trời để Tiểu Yêu mặc thử. Tiểu Yêu nhìn thoáng qua, vẫn là chiếc áo sa đỏ nàng đã mặc ở kiếp trước.
Tuấn Đế chưa kịp lắc đầu, Tiểu Yêu đã nịnh nọt nói với ông: "Cha ơi, con không thích cái này, có thể đổi được không cha?"
Tuấn Đế lắc đầu nói: "Bộ váy này không đẹp chút nào, phải may lại một cái khác cho Đại Vương Cơ!"
Nhục Thu choáng váng, sao có thể tệ đến thế được? Anh nhìn những người khác thì phát hiện bọn họ cũng có vẻ mặt khó hiểu, hiển nhiên trong số những người có mặt ở đây, chỉ có Tuấn Đế và Tiểu Yêu cảm thấy không thích bộ váy này.
Tiểu Yêu lại nịnh nọt hỏi: “Cha ơi, có thể làm thêm hai bộ váy mới giống hệt nhau được không cha?”
Tuấn Đế mỉm cười và gật đầu đồng ý.
Nhục Thu lắp bắp: “Lễ tế trời sẽ được tổ chức vào ngày mười lăm, và có lẽ không thể may kịp thêm hai bộ váy.”
Tuấn Đế bình tĩnh nói: “Cho nên, chuyện này giao cho ngươi lo liệu.”
Đáp lại sự coi trọng của bệ hạ, Nhục Thu trong lòng bật khóc, nhưng trên mặt chỉ có thể cung kính nói: “Thần sẽ cố gắng hết sức!”
Chờ Nhục Thu rời đi, Tiểu Yêu lặng lẽ đuổi theo anh, nắm lấy vai anh, thấp giọng an ủi nói: "Thả lỏng một chút."
"Vương Cơ đừng lo lắng, những thợ may hoàng gia nhất định sẽ may kịp hai bộ váy phù hợp với người hơn." Nhục Thu bình tĩnh chắp tay chào Tiểu Yêu rồi tất tả rời đi để lo liệu, trong đầu anh thầm nghĩ không biết khi nào Đại Vương Cơ mới hòa hợp được với Nhị Vương Cơ.
Khi thiệp mời được gửi đến nhiều nơi, cả Đại Hoang đều xôn xao bàn tán, Đại Vương Cơ Cao Tân mất tích ba trăm năm đã được tìm thấy.
Tuấn Đế vốn không thích xa hoa, luôn khiêm tốn, làm gì đều có vẻ im lặng, nhưng lần này vì con gái lớn, ông đã gửi thiệp mời đến gần như tất cả các gia tộc danh tiếng ở khắp Đại Hoang. Quan khách tới Cao Tân đổ về từ mọi hướng trong Đại Hoang.
Trước ngày diễn ra buổi lễ, Ngũ Thần Sơn đã chật kín những vị khách quý từ khắp nơi.
Tiểu Yêu biết Tương Liễu và Đồ Sơn Cảnh nhất định cũng đã tới.
Lúc này chắc hẳn y đang trong thân phận Phòng Phong Bội đi, Tiểu Yêu buồn bã nghĩ.
Sáng sớm, Tiểu Yêu vừa thức dậy, Chuyên Húc liền tới gặp Tiểu Yêu, nói rằng tất cả bạn bè của anh ở Trung Nguyên đều đã đến, anh định sau buổi lễ sẽ dẫn bọn họ đi thăm quan một vòng.
Tiểu Yêu vừa súc miệng và hỏi: "Bạn bè của huynh là ai lại được huynh quan tâm nhiều như vậy?"
"Xích Thủy Phong Long, Thần Nông Hinh Duyệt, còn có Đồ Sơn Cảnh của Thanh Khâu." Chuyên Húc dừng một chút, "Đồ Sơn Cảnh này cũng là một người bạn khá tốt."
Tiểu Yêu hỏi: “Làm sao huynh lại biết Đồ Sơn Cảnh?”
Chuyên Húc vừa ăn sáng cùng Tiểu Yêu vừa kể lại trải nghiệm làm quen với Đồ Sơn Cảnh. Hóa ra Đồ Sơn Cảnh đã đến Ký Châu sau khi rời trấn Thanh Thủy. Khi Chuyên Húc gặp Cảnh, là khi bọn sát thủ truy đuổi anh ấy và Chuyên Húc đã giải cứu anh ấy. Trong lúc chào hỏi, Chuyên Húc mới nhận ra Cảnh là Thanh Khâu công tử và bắt đầu kết bạn với Cảnh, Đồ Sơn Cảnh cũng vì ân cứu mạng của mà đã giúp đỡ Chuyên Húc bằng nhiều cách, đồng thời giới thiệu Chuyên Húc với nhiều người bạn của mình ở Trung Nguyên. Trong đó quan trọng nhất là hai anh em song sinh Xích Thủy Phong Long và Thần Nông Hinh Duyệt.
Tiểu Yêu mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này quá trùng hợp, nhưng nàng không thể nói là kỳ quái ở đâu
"Hôm nay ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt, đi ngủ sớm cho tinh thần thoải mái, ngày mai là một ngày trọng đại với ngươi." Chuyên Húc mỉm cười đi ra ngoài.
Nghĩ tới Đồ Sơn Cảnh bị ám sát, Tiểu Yêu lại nghĩ đến Đồ Sơn Hầu và Phòng Phong Ý Ánh. Vì đã cảnh báo anh nên nàng tin rằng Đồ Sơn Cảnh sẽ đề phòng hai người họ.
Tiểu Yêu thở dài, đối với nàng mà nói, ngày mai chính là thời điểm khởi đầu khó khăn nhất.
Ngày hôm sau, sau khi dậy sớm, Tiểu Yêu tắm rửa trước, sau đó ăn chút gì đó, trong lúc cung nữ giúp nàng vấn tóc trang điểm, nàng nghe người hầu nhắc lại từng chi tiết của buổi lễ một lần nữa.
Chuyên Húc cũng tới nhìn nàng, an ủi nàng đừng căng thẳng, Nhục Thu thì luôn để mắt đến nàng, sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì.
Tiểu Yêu thở dài, mọi người đều lo lắng, nhưng việc tập luyện lễ nghi của nàng đã trở nên hoàn hảo và nàng cảm thấy rất ổn.
Nhục Thu kêu người lấy bộ váy mới may tới, khi những người hầu mở chiếc váy ra, họ hốt hoảng. Tiểu Yêu nhìn lại bộ váy quả thực là không ổn. Viền váy hơi rách và có rất nhiều những vài vết bẩn.
Mọi người trong phòng sắc mặt tái nhợt: “Tại sao lại có chuyện này xảy ra?”
Tiểu Yêu thở dài: "Nhục Thu còn chưa mang bộ váy tới."
Những người hầu trong phòng sửng sốt một lúc khi nghe nói còn có một chiếc váy khác, sau đó họ lau nước mắt và tiếp tục công việc của mình.
Khi đôi bàn tay khéo léo của các cung nữ cuối cùng cũng giúp Tiểu Yêu sửa soạn chỉnh tề.
Tiểu Yêu lên xe mây, nhắm mắt yên lặng nhớ lại quá trình của buổi lễ, lúc này bắt đầu cảm thấy có chút căng thẳng.
Dù là lần thứ hai, nhưng nàng thực sự vẫn quan tâm đến nó.
Có tiếng chuông ngân, Nhục Thu nói với Tiểu Yêu: "Thời gian đã đến."
Tiểu Yêu chậm rãi bước ra khỏi xe mây, đi về phía Tuấn Đế trên tế đàn.
Mặt trời trên cao, ánh sáng chiếu rọi rực rỡ, tiếng chuông ngân du dương. Thiếu nữ xinh đẹp bước đi nhàn nhã khi tiếng chuông vang lên, nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía trên tế đàn. Thiếu nữ dáng đi uyển chuyển mặc trên mình bộ y phục trắng đính ngọc châu và bảo ngọc lấp lánh, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to tròn long lanh, trên trán có một bông hoa đào nhỏ màu đỏ thẫm. Kiều diễm và kiêu sa, trang nhã và đẹp đẽ, xinh đẹp động lòng người
Mọi người từ khắp nơi trong Đại Hoang đến đây vì nàng, đôi mắt họ đều dán chặt lên từ bước đi từng cử chỉ của nàng. Nhưng nàng lại điềm tĩnh và nở nụ cười nhẹ trên môi, điềm tĩnh như thể chỉ là một lúc bình thường nàng vừa đi về phía cha mình. Cha nàng đang đợi nàng ở cuối bậc thang, vị vua đĩnh đạc trị vì cả một đất nước lúc này mỉm cười hiền lành với nàng.
Chuyên Húc và Đồ Sơn Cảnh đều ở phía trước và có thể nhìn rõ nhất. Chuyên Húc có chút tức giận, nhưng anh cũng không biết mình tức giận cái gì, có lẽ chỉ như một con thú nhỏ muốn bảo vệ chiếc tổ nhỏ của mình hay chỉ như một người anh trai muốn che chắn cho em gái trước đầy rẫy ánh nhìn của người đời?
Đồ Sơn Cảnh cảm thấy tất cả Tiểu Yêu xinh đẹp rực rỡ trước mắt giống như hoa trong gương trăng dưới nước, muốn đưa tay ra chạm vào nhưng không thể.
Tiểu Yêu đảo mắt một vòng bên dưới, ánh mắt nàng dừng lại trước một người nam nhân mặt y phục gấm trắng đang nhếch miệng nhìn nàng, rồi lặng lẽ cụp mắt xuống vờ như không thấy rồi tiếp tục buổi lễ
Giống như trong ký ức của Tiểu Yêu, buổi lễ lần lượt diễn ra và kết thúc êm đẹp.
Sau khi lên xe mây, Tiểu Yêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy một loại vui mừng không thể giải thích được.
Tuấn Đế hỏi: "Con mệt sao?"
Tiểu Yêu gật đầu, Tuấn Đế nói: "Quay về thay y phục thoải mái rồi nghỉ ngơi thật tốt. Buổi tối nếu muốn thì có thể đến dự tiệc, không đến cũng không sao."
Tiểu Yêu cười nghịch ngợm với Tuấn Đế: "Cha, A Niệm và con đang tranh chấp, người giúp ai?"
Tuấn Đế cười nói: "Đây là chuyện của chị em các con, con có thể tự mình giải quyết ổn, giống như bộ y phục hôm nay. Cha già ta đây, cũng thấy nhẹ nhõm."
Tiểu Yêu cười lớn, ngã vào trong vòng tay của cha.
Sau khi trở lại Lan Hoa Cung, các cung nữ nhanh chóng giúp nàng thay y phục thoải mái, nàng nằm dài ra, lặng lẽ chờ đợi đáp án của cùn nữ.
Một lúc lâu sau, một cung nữ vội vã vào và báo cho nàng biết rằng Nhị Vương Cơ đã rời khỏi điện Hàm Chương.
Tiểu Yêu cảm thấy vui mừng, sau nhiều ngày chuẩn bị, Tiểu Yêu biết cơ hội đã đến.
Khi tất cả các cung nữ đều lui ra. Tiểu Yêu vội vàng đứng dậy, lén lút chạy về phía Long Cốt Ngục.
Tiểu Yêu thỉnh thoảng quay đầu lại, như lo lắng bị người khác phát hiện nàng rời đi, thỉnh thoảng lấy gương Tinh Tinh ra kiểm tra tóc chỉnh trang bản thân một chút nhìn như một thiếu nữ đang lén lút đi đến gặp người yêu
Khi đến gần tảng đá bên ngoài Ngục Long Cốt, Tiểu Yêu tìm được một chỗ ẩn nấp và đợi một lúc. Quả nhiên, một lúc sau cách đó không xa có tiếng bước chân xào xạc đến gần nàng. Thế là nàng lại chạy về phía vách đá.
Đứng ở rìa vách đá, một lúc sau, A Niệm cũng đã đuổi kịp.
Tiểu Yêu quay người, cười hỏi nàng: "Ngươi muốn làm gì?"
A Niệm cẩn thận nhìn Tiểu Yêu từ đầu đến chân, vẻ mặt rất phức tạp.
Tiểu Yêu thở dài: "Ngươi không phải là muốn đẩy ta xuống chứ? Em gái tốt của ta."
A Niệm bỗng nhiên càng tức giận hơn, giận dữ nói: "Ngươi đoán đúng rồi!"
Kết quả là Tiểu Yêu chỉ có thể cảm nhận được một cỗ lực từ sau lưng, cơ thể nàng bay khỏi vách đá.
A Niệm ở trên vách đá chỉ nhìn thấy Tiểu Yêu xoay người cười quái dị với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro