Chương 18: MÂY VÀ GIÓ HỖ TRỢ LẪN NHAU

Chương 18: MÂY VÀ GIÓ HỖ TRỢ LẪN NHAU 

Phía đông trắng xóa, Phong Long đã nằm trên boong tàu ngủ say rồi tỉnh lại, Hinh Duyệt, Chuyên Húc và Ý Ánh cũng lần lượt trở lại thuyền.

Chỉ có Đồ Sơn Hầu rất lâu vẫn chưa trở về.

Phong Long và Hinh Duyệt lo lắng Tu Hầu có thể xảy ra chuyện gì đó, Ý Ánh cũng không thể biết Hầu đang làm gì. Cảnh triệu hồi linh lực một con cáo chín đuôi trông như khói ngưng tụ từ ống tay áo, nhưng con cáo chín đuôi không rời đi mà sủa về một hướng, rồi rút vào ống tay áo của Cảnh và biến mất.

Đồ Sơn Cảnh nói: “Đại ca sắp trở lại rồi.”

Một lúc sau, từ xa đã nhìn thấy Hầu đang cưỡi trên một con cá lớn. Thân trên của Hầu cởi trần, lộ ra làn da rắn chắc màu đồng, Y phục đã xé thành từng sợi làm thành dây cương, tròng vào đầu con cá lớn, hắn dùng cả hai tay cầm dây cương, khiến con cá lớn bơi nhanh trên mặt biển. Mặt trời buổi sáng đang từ từ nhô lên sau lưng hắn, Hầu toát ra vẻ nam tính nguyên thủy nhất của một người đàn ông.

Hinh Duyệt ngại ngùng quay đầu lại, giả vờ như đang bị thu hút bởi khung cảnh nơi khác, nhưng Tiểu Yêu lại chăm chú nhìn Đồ Sơn Hầu.

Hầu lái con cá lớn bơi vòng quanh thuyền. Tiểu Yêu không khỏi vỗ tay hoan hô, cười nói: "Thật thú vị, sau này ta cũng sẽ tìm được thú cưỡi như thế này, sẽ không cần phải vất vả bơi lội."

Đồ Sơn Cảnh cười hỏi: “Vương Cơ thích bơi lội?”

Tiểu Yêu gật đầu.

Nhưng họ nhìn thấy Hầu một tay cầm dây cương, tay kia đấm vào lên trên cơ thể của con cá lớn, rồi thò tay vào bụng cá lấy ra một viên ngọc màu đỏ to bằng quả trứng, rửa sạch với nước biển rồi cầm nó nhảy lên thuyền.

Viên ngọc màu đỏ như máu trong suốt như pha lê và tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời sớm mai.

Ánh mắt của mọi người sáng lên, ngưỡng mộ kho báu tuyệt đẹp dưới nước này, nhưng Đồ Sơn Cảnh đột nhiên nói: "Đại Ca, huynh có thể chuyển viên ngư đan đỏ này cho ta được không?"

Đồ Sơn Hầu cười rồi tỏ vẻ có lỗi nói: "Viên ngư đan đỏ này ta cần dùng, lát nữa ta sẽ phái người tìm cho ngươi."

Nụ cười của Đồ Sơn Cảnh không hề thay đổi, “Ta muốn đem Ngư Đan Đỏ này tặng cho Vương Cơ, huynh có cho phép không?”

Phong Long và Hinh Duyệt đều ngạc nhiên, họ nhớ rằng ngày trước Cảnh luôn tôn trọng Hầu, Thanh Khâu công tử ôn nhuận như ngọc, chưa bao giờ hành xử mạnh mẽ như vậy.

“Đại ca, huynh có đồng ý hay không?” Đồ Sơn Cảnh lại hỏi, ngữ khí vẫn mềm mại ôn hòa. Nhưng trán của Đồ Sơn Hầu đã lấm tấm mồ hôi, tấm lưng màu đồng như bị một trọng lực nặng đè lên, hai chân dần run rẩy vặn vẹo, như đang cố dùng sức trụ vững để không phải quỳ xuống. . .

Mọi người đều bị sốc đến im lặng, đặc biệt là Tiểu Yêu. Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến áp lực của Cửu Vĩ Hồ Tộc.

Tộc cáo luôn phân cấp nghiêm ngặt, gia tộc Đồ Sơn là vua của tộc cáo, và Đồ Sơn Cảnh là thành viên chính thống duy nhất của gia tộc Đồ Sơn. Tiểu Yêu mơ hồ nhớ tới hình ảnh cáo chín đuôi màu trắng hùng vĩ xuất hiện khi Đồ Sơn Cảnh kế vị tộc trưởng ở kiếp trước. Mọi người có mặt ở đây đã quen với tính cách luôn hiền lành và không gây tranh cãi của anh trước đây, nhưng họ đã quên rằng tộc Đồ Sơn ở Thanh Khâu chưa bao giờ là một gia tộc yếu đuối dễ bị bắt nạt, chứ đừng nói đến việc họ phụ thuộc vào lời nói của Đồ Sơn Cảnh!

Sau mấy hơi thở, Đồ Sơn Hầu cuối cùng cũng giao Ngư Đan Đỏ ra, cười nói: “Nếu đệ muốn tặng cho Đại Vương Cơ, đại ca ta nhất định sẽ làm theo.”

Đồ Sơn Cảnh mềm mỏng cảm ơn Đồ Sơn Hầu, cầm lấy Ngư Đan Đỏ, quay lại nói với Tiểu Yêu: "Ngư Đan Đỏ phải được luyện chế trước khi mang ra dùng, sau khi luyện chế xong ta sẽ gửi nó đến cho Vương Cơ."

Mọi người vẫn im lặng, nhìn thấy bầu không khí nặng nề, Hinh Duyệt nhanh chóng mỉm cười giải thích với Tiểu Yêu: "Ngậm ngư đan đỏ đã luyện chế trong miệng, có thể kéo dài thời gian ở dưới nước của một người. Cảnh ca đã nói tự mình luyện chế nó thì sẽ càng quý giá hơn."

Đồ Sơn Cảnh nói: "Thanh Khâu ta tuy không có thực lực lớn, nhưng Thanh Khâu ta có thể có cái gì, Vương Cơ đều có thể tùy ý dùng, đại ca huynh thấy có phải không?"

Đồ Sơn Hầu táng đồng mà không hề tỏ ra oán giận.

Phong Long và Hinh Duyệt vẻ mặt ngưng trọng, Chuyên Húc cũng trông rất trầm ngâm.

Sức nặng của câu này không phải là không quan trọng. Dù vui chơi trên cùng một chiếc thuyền nhưng mọi người đều biết Đồ Sơn Hầu đã gia nhập phe của Ngũ Vương. Tuy nhiên qua lời vừa rồi của Cảnh, Thanh Khâu không cho phép Hầu trở thành kẻ thù của Tiểu Yêu. Hơn nữa, sợ rằng sau này toàn bộ Thanh Khâu đều sẽ mở đường cho Cao Tân Cửu Dao đi. Điều quan trọng hơn có lẽ sẽ là toàn bộ Trung Nguyên, Phong Long và Hinh Duyệt, những người có nguồn gốc từ Trung Nguyên, đều biết rất rõ trọng lượng của Đồ Sơn Cảnh với tứ gia tộc lớn.

Phong Long thầm vui mừng vì Tiểu Yêu chỉ là Vương Cơ Cao Tân, nhưng khi nhìn thấy Chuyên Húc đang đứng cạnh nàng, trái tim anh trở nên nặng nề hơn.

Mặt trời mọc ở hướng Đông, mặt biển dưới ánh mặt trời vừa lên như được rắc bột vàng, tỏa ra muôn ngàn ánh sáng vàng lấp lánh.

Lúc này tàu cũng về cập bến, những người hầu cận của Đồ Sơn và Xích Thủy đã thu dọn hành lý và vận chuyển lên thuyền. Họ chỉ cần lên tàu để trở về Trung Nguyên bằng đường thủy.

Chuyên Húc đưa Tiểu Yêu đi tới và nói lời tạm biệt với từng người một, bên cạnh có Chuyên Húc giỏi ăn nói, Tiểu Yêu chỉ cần nói lời tạm biệt với mọi người.

Chuyên Húc và Tiểu Yêu ngồi xe mây trở lại Ngũ Thần Sơn.

Chuyên Húc hỏi Tiểu Yêu, "Đồ Sơn Cảnh rất coi trọng ngươi, ngươi và Cảnh quen biết nhau khi nào?"

Tiểu Yêu thở dài: "Hắn bị Đồ Sơn Hầu hại, ta ở Thanh Thủy Trấn đã cứu hắn."

Chuyên Húc im lặng một lát rồi nói: “Tiểu Yêu, Ngũ Vương sẽ dẫn quân uy hiếp Thần Nông Sơn. Đây hẳn là cơ hội tốt để ta thu phục được Trung Nguyên. Nhưng trước đó, ta muốn đi đến Đỉnh Triều Vân thăm ông nội. Ông nội bị đầu độc nằm liệt giường, ta về tình về lý nên đi thăm ông."

“Ai hạ độc ông?”

Chuyên Húc cười khổ, “Ta không biết, toàn bộ người ở Đỉnh Triều Vân đều bị tra xét tận gốc rễ vẫn không tra ra được, nhưng Ngũ Vương và Thất Vương tin rằng là do người Trung Nguyên làm ra.”

"Ca, huynh không nên đi Triều Vân Cung."

Chuyên Húc thở dài một hơi, “Ta cũng biết con đường phía trước nguy hiểm, nhưng ông nội bệnh nặng, ta không thể bỏ qua tình huống hiện tại. Huống chi, mãi nếu không trở về tìm hiểu tình hình hiện tại của Hiên Viên. E rằng nếu Ngũ Vương lên ngôi trước, đối với ta sẽ càng bất lợi hơn.”

Hai người ngồi im lặng đối diện nhau.

Một lúc lâu sau, Tiểu Yêu đột nhiên nắm lấy tay Chuyên Húc, cười nói: “ca ca, để em gái như ta đến Đỉnh Triều Vân bái kiến mẫu thân trước, nhân tiện thăm ông ngoại của ta một chút. Ta là một Vương Cơ vô dụng, càng không biết gì về chính sự, lại là con gái ruột của Hiên Viên Vương Cơ, vì vậy sẽ rất hoàn hảo nếu ta đến Triều Vân Cung để thăm ông ngoại của ta. Huynh hãy yên tâm đến Trung Nguyên."

Chuyên Húc không chút do dự từ chối: “Không, ngươi phải biết con đường phía trước nguy hiểm khôn lường, ngươi vừa mới trở về với ta, ta không thể nào để ngươi một mình gặp nguy hiểm được.”

Tuy nhiên, Tiểu Yêu càng nghĩ càng đưa ra lý: đó hợp lý: “Ca ca à, người khác không ai biết, nhưng huynh phải biết ta giỏi dùng độc lại giỏi về y, nên ta đến thăm ông ngoại mới là hoàn hảo nhất. Ta là đại Vương Cơ Cao Tân, sao Ngũ Vương dám làm gì ta." Nghĩ tới điều gì đó, Tiểu Yêu lại cười lớn, "Nếu huynh ở bên cạnh ta, Ngũ Vương sẽ tới giết huynh, bọn hắn cũng sẽ tính toán giết ta bịt miệng. Ta nghĩ rằng ta sẽ an toàn hơn nếu không đi cùng với huynh."

Chuyên Húc tỏ vẻ khó chịu, gõ vào đầu Tiểu Yêu.

"Ca, trước tiên để ta đi Đỉnh Triều Vân đi." Nàng gái nắm chặt tay Chuyên Húc, nhìn vào mắt anh nở nụ cười rực rỡ, đôi mắt cười cong cong, nụ cười của nàng lúc này đẹp rực rỡ như hoa phượng trên đỉnh Triều Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro