Chương 2: KHÁCH NHƯ ÁNH TRĂNG SÁNG SOI RÕ BỤI TRẦN
Chương 2: KHÁCH NHƯ ÁNH TRĂNG SÁNG SOI RÕ BỤI TRẦN
Nàng đưa tay bế lấy người nam nhân, anh ta gầy như cây gậy, không nặng là bao. Chóp mũi Tiểu Yêu đau nhức, nhưng không ngừng lại hành động trên tay.
Tiểu Yêu trong thân hình Tiểu Lục ẵm người nam nhân gầy yếu trên tay nhanh chóng đi vào nhà, đạp cửa mở ra, đi vào trong sân, "Mặt Rỗ, nhanh gọi Chuỗi Hạt và Lão Mộc, đun nước, lấy thuốc băng vết thương." Nhẹ nhàng đặt người trên tay xuống giường của mình và dùng kéo để loại bỏ những mảnh vải rách dính trên người anh ấy.
Mặt Rỗ đáp lại, lập tức đi làm việc cần làm, một lúc sau, Lão Mộc và Chuỗi Hạt cũng vội vàng bước vào cửa. Lão Mộc đi tới nhìn rồi hét lớn một tiếng, sắc mặt tái nhợt, giống như nhìn thấy ma, thanh âm run rẩy: "Tiểu Lục, ngươi... Ném hắn ra ngoài, ta sợ người này sẽ không thể sống sót."
Toàn bộ khuôn mặt của người nam nhân Tiểu Lục mang về bầm tím và sưng tấy, các đường nét trên khuôn mặt hoàn toàn không nhìn thấy được, cái đầu sưng to tóc tay bẩn thỉu rối tung bện cùng bùn đất và thân hình gầy bằng một cây sậy không có một chút thịt nào, trông rất quái dị.
Tiểu Lục xé toạc bộ y phục rách nát hệt giẻ rách của người nam nhân, trên người người này đầy rẫy những vết sẹo chằng chịt, bao gồm vết roi, vết đâm và vết bỏng, trên ngực còn có một mảng da lớn đã cháy đen trên sườn, bởi vì trên người không có thịt nên xương sườn được xác định rõ ràng
Tiểu Lục nhấc cánh tay lên thì thấy tất cả móng tay trên tay của người này đều đã bị rút ra và ngâm trong nước lâu ngày đều bị sưng tấy và lở loét. Tiểu Lục nhẹ nhàng buông cánh tay xuống, kiểm tra chân, xương bắp chân phải đã gãy, móng mười ngón chân cũng bị rút ra, lòng bàn chân còn có mấy lỗ máu, hiển nhiên là bị người khác dùng vật sắt nhọn đâm vào.
Mặc dù Mặt Rỗ và Chuỗi Hạt đã quen nhìn thấy người bị thương nhưng lúc này đây trên người họ vẫn cảm thấy đáng sợ, không khỏi lùi lại hai bước, quay mặt đi, không dám nhìn.
Nhưng Tiểu Lục lại rất bình tĩnh, ra lệnh: “Mặt Rỗ chuẩn bị thuốc, Lão Mộc và Chuỗi Hạt chuẩn bị rượu, nến, kéo, dụng cụ cạo xương, nẹp, băng vải, thuốc mỡ…” nhưng cũng không quay lại đối mặt với bọn họ.
Mặt Rỗ bừng tỉnh, lập tức chạy đi lấy nước đun sôi thuốc, muốn nói ta sẽ rửa vết thương, nhưng cậu ấy thực sự không có dũng khí đối mặt với những vết thương đó.
Nhưng Tiểu Lục lúc này không nói thêm một lời nào nữa, tự mình xử lý những vết thương đáng sợ, nhúng một miếng vải mềm sạch vào chậu thuốc, cẩn thận lau chùi trên người nam nhân. Có lẽ là do vết thương quá đau nên người nam nhân hôn mê bỗng tỉnh lại, nhưng vì vết thương ở mí mắt nên không thể mở mắt mà môi lại mím chặt.
Tiểu Lục nhẹ nhàng nói: "Ta tên Văn Tiểu Lục, ngươi có thể gọi ta Tiểu Lục, ta là y sư, ta đang giúp ngươi băng bó vết thương, nếu như ngươi cảm thấy đau thì cứ kêu lên."
Tiểu Lục lau xong thân trên của người kia, dù người kia không kêu lên tiếng nào nhưng trán và thái dương đều đã kìm nén đến lấm tấm mồ hôi. Tiểu Lục nhịn không được nữa lén lút ngẩng đầu lên, kìm nén nước mắt, rồi quay qua nói Chuỗi Hạt và Mặt Rỗ cùng lão Mộc ra ngoài trước.
Tiểu Lục dùng khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán và thái dương cho người kia, và đang chuẩn bị bắt đầu lau chùi phần thân dưới của hắn, trong lòng Tiểu Yêu mừng thầm vì mình lúc này vẫn còn trong cơ thể của một người đàn ông.
Tiểu Lục bắt đầu cởi quần người kia, thân thể hắn khẽ run lên, một cỗ tủi nhục đến thấu xương, nhưng hắn vẫn có thể khống chế được. Tiểu Lục quay người, lén lấy tay áo lau nước mắt, nhưng lại trêu đùa nói: “Ngươi là đàn ông, lại sợ người khác cởi quần của mình sao?”
Sau khi cởi quần hắn ra, Tiểu Lục không nói nữa, dù là đã từng nhìn thấy, nhưng trong lòng còn sợ hãi hơn lần đầu.
Ngoài có nhiều vết sẹo khác nhau ở bên ngoài đùi cho đến mông và thắt lưng, nhưng chúng chẳng là gì so với sự tra tấn ở bên trong đùi. Da đùi trong của người kia bị cắt thành từng mảnh, từ đầu gối đến tận gốc đùi, bởi vì vết thương cũ và mới đang xen chồng chéo lên nhau nên màu sắc đa dạng trông giống như một miếng giẻ rách nát, rất chói mắt. Người tra tấn biết rất rõ giới hạn của cơ thể con người, biết rằng khu vực bên trong hai đùi non là nơi mềm mại và nhạy cảm nhất, mỗi khi bị cắt một miếng da sẽ khiến người ta đau khổ đến cùng muốn sống không được muốn chết cũng không yên.
Vào lúc này, Tiểu Lục lần tràn đầy sát y hận không thể giết người kia ngay lập tức. Sau tên hồ ly tám đuôi, thì đây là lần thứ hai nàng cảm thấy vô cùng căm hận một người là Đồ Sơn Hầu!
Thân thể trần trụi của người nam nhân đầy những vết sẹo bị tra tấn sỉ nhục dã mang, nhưng khí chất vẫn cao quý, lạnh lùng và thanh nhã.
"Mặt Rỗ, vào phòng ta lấy lọ thuốc giấu dưới đáy rương gỗ." Tiểu Lục hét lên.
Trong mắt Mặt Rỗ lóe lên vẻ miễn cưỡng, cậu ta do dự một lúc mới đi lấy và quay lại
Tiểu Lục do dự một lúc rồi rắc bột lên miệng và mũi của người kia. Đó là một loại bột độc nhưng chỉ có thể gây tê liệt và buồn ngủ, nhưng lại vô cùng phù hợp để sử dụng vào thời điểm này.
Cử chỉ của nàng trở nên dịu dàng hơn, nàng tập trung làm sạch các vết thương, vô số các loại vết thương một số thịt thối phải được cạo bỏ, một số da chết phải được cắt bỏ, xương chân của bắp chân phải được đập thẳng. Mặc dù người kia bị tê liệt và bất tỉnh nhưng Tiểu Yêu vẫn có thể cảm nhận được cơ thể người kia đang run rẩy.
Ba canh giờ sau, Tiểu Lục làm sạch hết các vết thương, trán đầy mồ hôi, mệt mỏi nói: “Thuốc trị thương.”
Mặt Rỗ mở lọ sứ, một mùi thơm bay ra, Tiểu Lục dùng ngón tay lấy thuốc mỡ màu vàng ra, bắt đầu bôi từng chút một lên thân thể người kia. Thuốc mỡ lạnh làm dịu đi cơn đau, đôi môi của người kia đã hơi thả lỏng, lúc này mới có thể nhìn thấy vết máu trên môi.
Phải mất thêm nửa canh giờ nữa để bôi thuốc khắp người và băng bó vết thương.
Tiểu Lục nhìn trời, ước chừng người kia có thể ngủ thêm một canh giờ nữa, nhìn xuống thấy mái tóc bẩn thỉu của hắn, Tiểu Lục cau mày gọi Chuỗi Hạt “Nước nóng, chậu rửa, xô gỗ.”
Tiểu Lục ngồi ở cuối giường, dưới chân có một cái chậu rỗng, bắt đầu gội đầu cho người kia.
Chuỗi Hạt ngượng ngùng nói: “Lục ca, ngày mai còn phải khám bệnh, huynh đi ngủ trước đi, việc này ta có thể làm được.”
"Ngươi tay chân lóng ngóng, sẽ làm ướt những vết thương, lãng phí cả đêm vất vả của ta. Ngươi đi ngủ trước đi, một mình ta có thể làm được."
Lão Mộc, Mặt Rỗ và Chuỗi Hạt trở về trước. Tiểu Yêu xoa xoa tóc của người kia từng chút một, sau khi vò kỹ xong, lại dùng muôi múc nước ấm, cẩn thận xả dọc theo chân tóc, sau khi rửa sạch hết bùn và vết máu, Tiểu Lục lấy một chiếc kéo đi đến. Cúi xuống nhìn thật kỹ và cắt đi phần tóc xấu xí. Cử chỉ đặc biệt dịu dàng. “Đáng tiếc ở đây không có lá mộc tê, chỉ có thể rửa sạch bằng nước.” Tiểu Lục lẩm bẩm: “Khi huynh tỉnh dậy có thể lên núi hái vài lá ngâm cả buổi sáng rồi dùng để gội đầu vào buổi chiều, rồi tận dụng nắng chiều để sấy tóc cho khô." Tiểu Lục dừng lại một lúc, "Ta sẽ không để huynh để lại bất kỳ dấu vết nào trên cơ thể, huynh vẫn là một Diệp Thập Thất nhưng sẽ là một Thanh Khâu công tử Đồ Sơn Cảnh hoàn hảo."
Tiểu Lục không dùng sức mà nhẹ nhàng dùng mấy chiếc khăn tay lau khô tóc cho nam nhân kia, sợ lược sẽ khiến vết thương của anh đau nên nhẹ nhàng dùng từng ngón tay chải xui theo từng nhúm tóc nhỏ, rồi lấy chiếc gối sạch sẽ kê đầu cho anh. Tiếp theo lấy một cái bát cùng một con dao khác, cắt cổ tay mình hứng một bát lớn máu rồi đút từng chút vào miệng người kia.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Tiểu Lục trong bóng tối đi đến hiệu thuốc. Mãi đến rạng sáng mới ra ngoài dùng nước lạnh rửa mặt, sắc mặt trắng bệch vô cùng. Vừa ăn sáng Tiểu Lục vừa nói với Mặt Rỗ đang nấu thuốc: “Mấy ngày nay không cần lo lắng đồ đạc trong quán, nấu chút cháo thịt bằm nhuyễn thêm chút rau xanh cho hắn ăn. Nhớ để cháo nguội rồi mới đút cho hắn. Ta sẽ vào núi hái thuốc. Nếu ta không về kịp, nhớ chăm sóc hắn thật tốt nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro