Chương 26: GIẤC MƠ ĐÊM MÙ SƯƠNG VÀ HẠNH PHÚC CỦA THẾ GIỚI
Chương 26: GIẤC MƠ ĐÊM MÙ SƯƠNG VÀ HẠNH PHÚC CỦA THẾ GIỚI
Vào ngày cuối cùng của Triều Vân Điện, Du Tín đã mang tới tình hình mới nhất ở Trung Nguyên.
Hiên Viên Thương Lâm muốn chinh phục Trạch Châu, nhưng Chuyên Húc dẫn đầu tộc Xích Thủy và tộc Thần Nông ngăn cản hắn, Xích Thủy Hiến đã giết chết con trai thứ hai của Hiên Viên Thương Lâm là Nhạc Lương, nhưng thành Trạch Châu đã bị tàn phá nghiêm trọng, bốn gia tộc lớn không còn cách nào khác là phải bỏ lại Trạch Châu, trở về trấn thủ những nơi khác của Trung Nguyên.
Phòng Phong Bội lên Triều Vân Điện tìm Tiểu Yêu.
Vì chuyện ở Trung Nguyên trong lòng Tiểu Yêu hiện tại lo lắng như bị thiêu đốt. Lần đầu tiên nàng không có hứng thú cùng y rong chơi.
Phòng Phong Bội dường như không quan tâm đến tâm tình của Tiểu Yêu mà hỏi nàng: "Cô có muốn xem kỹ năng bắn cung của ta không?"
Tiểu Yêu tùy ý đáp: "Được!"
Sau nhiều ngày suy nghĩ, nàng đã quyết định mình sẽ đến Trung Nguyên, dù thế nào đi chăng nữa, lần này nàng cũng phải đồng hành cùng Chuyên Húc. Vì vậy, hôm nay có thể là lần cuối cùng nàng tự do gặp Phòng Phong Bội mà không có bất kỳ ai chú ý hay can thiệp.
Phòng Phong Bội mang Tiểu Yêu rời khỏi thành Hiên Viên, đi tới núi Đôn Vận.
“Trước tiên xem kỹ năng bắn cung của ngươi đi.” Phòng Phong Bội đưa cung tên cho Tiểu Yêu, chỉ vào những khóm hoa trắng bên kia vách núi, “Chúng ta dùng nó làm mục tiêu.”
Giữ cung, lắp tên, kéo dây và bắn, lẽ ra phải bắn trúng nhưng Tiểu Yêu vẫn đang bận tâm chuyện ở Trung Nguyên, tinh thần không thể tập trung cho nên cung không vững, đầu óc không yên cho nên mũi tên có chút thiên lệch.
Phòng Phong Bội đưa tay ra, mũi tên bay ngược về tay y. Y dùng mũi tên đó lắp vào cung và bắn đi, khi y đưa tay ra lần nữa mũi tên bay trở về với một bông hoa trắng trên đầu mũi tên.
Tiểu Yêu thở dài, "Xem ra ngươi ở nhà Phòng Phong mấy trăm năm đều rất chăm chỉ."
“Mẹ của chúng ta rất tốt.” Phòng Phong Bội ôm cây cung trong tay, ánh mắt ôn nhu, khóe môi nở nụ cười, bộ dạng hiếm thấy không có vẻ như đang trêu chọc hay bất cần thường lệ. “Nhưng bà không có quá nhiều kỹ năng để ổn định cuộc sống và kiếm sống chứ đừng nói đến có đủ tiền để chữa bệnh, khi trở về Phòng Phong gia, ta đã dùng kỹ năng trong ý thức của Bội để rèn luyện và kiếm tiền."
Tiểu Yêu cụp mắt nhìn Phòng Phong Bội trước mắt, nàng đã nhìn thấy người mẹ yếu đuối nhưng đầy yêu thương kia trong gương.
Phòng Phong Bội lại nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Kỹ năng bắn cung của ngươi rất tốt, cho dù người thầy của Phòng Phong gia có dạy ngươi điều gì, có thể thấy rằng ngươi có một người thầy nghiêm túc. Nhưng có một điều là người thầy kia của ngươi không dạy ngươi phải ổn định. Bắn cung là một kỹ thuật cần sự ổn định, không bị ảnh hưởng bởi ngoại vật, không làm xáo trộn tâm trí. Cầm một mũi tên và bắn nó, ngươi sẽ bắn trúng nó chỉ bằng một đòn. Linh lực của ngươi thấp, muốn tự vệ thì không được để mũi tên bị tâm trí quấy nhiễu, nếu muốn thoát chết thì sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn." Dừng một chút, y lại nói thêm: "Giống như lúc đó ở trong trong rừng của núi Thanh Thủy.”
Tiểu Yêu lắc đầu: “Dù sao ta cũng không minh bạch như ngươi, ta còn coi trọng nhiều việc khác.”
Phòng Phong Bội nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Trọng đến mức có thể liều mạng sao?”
Ném cây cung trong tay về phía Tiểu Yêu, "Làm lại lần nữa."
Tiểu Yêu vội vàng bắt lấy. Lần này nàng bình tĩnh lại và tập trung, gạt bỏ mọi lo lắng về thế giới bên ngoài và những suy nghĩ khác trong tâm trí, cố gắng tập trung toàn bộ tâm trí và sức lực vào đầu mũi tên, thầm niệm trong lòng: “Thân thẳng và vững, dùng lực hài hòa, cầm cung đúng cách, lắp tên từ tốn, đẩy trước đi sau, bắn tên!" mũi tên bay về phía vách đá, Bội đưa tay ra mũi tên bay về trên đầu mũi tên thật sự có một bông hoa trắng.
"Tốt."
Tiểu Yêu đưa lại cây cung cho Phòng Phong Bội, nhưng Phòng Phong Bội lại ném nó lại cho Tiểu Yêu.
"Vừa rồi nói với ngươi như vậy, ngươi cũng xem như là một nửa đồ đệ của ta, cây cung này là cho ngươi, về sau nếu có cái nào tốt hơn thì cứ thay thế đi."
Tiểu Yêu xoa xoa cây cung trong tay, nhìn chằm chằm, trầm ngâm. Cung không dài cũng không ngắn, không quá đẹp cũng không xấu, thân cung bằng gỗ phù tang được làm bằng phương pháp gì thì không rõ, nhưng lại không hề có cảm giác bỏng rát. Dưới ánh hoàng hôn, thân cung phản chiếu những tia sáng nhẹ, chắc chắn còn có những viên ngọc quý hiếm khác được đính trong gỗ phù tang. Dây cung được làm bằng chất liệu gì thì nàng không thể nhận ra, nó có ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt. Có thể thấy, chủ nhân đã nâng niu nó hàng trăm năm, dù trên thân cung có một chút hao mòn nhưng lại càng quý giá hơn.
Tiểu Yêu đột nhiên nhớ tới cung bạc quý giá mà Tương Liễu đã bỏ ra mấy mươi năm để làm cho nàng ở đời trước.
Không ngờ, Phòng Phong Bội đột nhiên nắm lấy tay nàng, Tiểu Yêu cảm thấy đầu ngón tay đau nhức, có chút máu rỉ ra.
Phòng Phong Bội lấy những giọt máu giữa ngón tay của Tiểu Yêu và dập chiếc cung, cung tên hòa vào cánh tay của nàng và biến mất, chỉ để lại một vết đen hình lưỡi liềm trên cẳng tay của nàng, giống như một hình xăm tinh xảo.
“Ta rời đi một thời gian.” Gió trong núi bắt đầu thổi, thanh âm của Phòng Phong Bội theo tiếng gió vang xa gần.
Tiểu Yêu ánh mắt có chút trống rỗng, chần chừ không nói.
"Ta cũng rời đi, ngươi khi nào mới trở về?" Tiểu Yêu hồi lâu mới hỏi.
Phòng Phong Bội không trả lời mà quay lại với thái độ lười biếng.
"Hiện tại có cung, Vương Cơ dám cùng ta đi đùa giỡn một chút không?"
"Được!"
Phòng Phong Bội leo lên Thiên Mã, y đưa tay về phía Tiểu Yêu, nàng nắm lấy tay y và lên Thiên Mã.
Bội biến ra hai chiếc áo choàng đen có mũ lớn khoát lên hai người họ, trông giống như hai người của nhà Phòng Phong!
Đêm yên tĩnh, không có ánh sao. Phòng Phong Bội phi thiên mã bay nhanh trên bầu trời đen, dần dần phồn hoa dưới chân họ trở nên dày đặc hơn, và họ quay trở lại thành Hiên Viên.
Thiên Mã đột nhiên dừng lại, khi nhìn quanh, Tiểu Yêu thấy rằng đây là nơi ở của Ngũ Vương.
Phòng Phong Bội đôi mắt cong cong cười với nàng: “Vương Cơ, ngươi dám so tài bắn cung với ta không?”
Tiểu Yêu kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy hưng phấn không thể giải thích được: "Được!"
"Nơi đẹp nhất để ngắm đèn là hoa sảnh tiếp khách của Ngũ Vương Phủ. Tối nay, Ngũ Vương sẽ tổ chức một bữa tiệc dành cho những kẻ phản bội của của Trung Nguyên, chẳng hạn như Thanh Khâu Đồ Sơn Hầu... Vương Cơ có dám cùng ta góp vui tiệc rượu của họ không?”
"Làm sao?"
"Bên ngoài hoa sảnh có hai chiếc đèn lồng, Vương Cơ bên trái, ta bên phải. Chúng ta thử xem kỹ thuật bắn cung của ai chính xác hơn?"
Trong lòng Tiểu Yêu kích động, không biết nên đánh giá như thế nào về sự ngang ngược và kiêu ngạo của tên yêu quái chín đầu này, nhưng nàng lại rất thích! Nàng cũng thích hắn, một kẻ đầy nhiệt huyết như vậy!
Nàng bình tĩnh lại, điều hòa hơi thở, từ từ cầm cung một cách chính xác, nhưng nàng nhìn thấy yêu quái chín đầu đang vẫy tay và bổ sung rất nhiều linh lực vào mũi tên của y và nàng.
Khi hai mũi tên của họ lao ra, hai chiếc đèn lồng ở lối vào hoa sảnh của Ngũ Vương lập tức nổ tung, nhưng với sự gia trì của linh lực, hai chiếc đèn lồng giống như hai chiếc pháo hoa thật lớn, giữa tiếng ồn ào, bay lên trời. Hàng ngàn ngọn lửa thắp sáng bầu trời đêm với muôn vàng màu sắc. Những đốm pháo hoa đủ màu sắc xoắn lại rồi bay lên trời, dệt thành một bầu trời rực rỡ sắc màu rồi rơi xuống.
Trong bầu trời đêm rực rỡ ánh sáng của pháo hoa, Tiểu Yêu nghiên người nhìn Phòng Phong Bội, chỉ thấy y đang mỉm cười nhìn nàng.
"Ta nghĩ chúng ta nên trốn đi." Phòng Phong Bội nói.
Những binh lính canh gác nơi ở của Ngũ Vương đã xông vào từ khắp nơi và hai họ sẽ sớm bị phát hiện.
Y bất ngờ một tay giữ lấy eo nàng một tay thúc Thiên Mã lao ra khỏi thành nhanh như một tia chớp.
Sau khi rời thành, hai người cởi bỏ áo choàng đen, ngồi trên thiên mã đi dạo vòng quanh thành Hiên Viên, sau đó trở về đỉnh Triều Vân.
Hai người không nói lời từ biệt, Tiểu Yêu đứng nhìn theo bóng dáng Bội cưỡi Thiên Mã phi nhanh trong màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro