Chương 39: GIÓ MƯA VẦN VŨ, NIỀM VUI VÀ NỖI BUỒN ĐANG XEN
Chương 39: GIÓ MƯA VẦN VŨ, NIỀM VUI VÀ NỖI BUỒN ĐANG XEN
Tiểu Yêu theo ghi nhớ để ghi chép lại từng cái một và sắp xếp chúng lại với nhau, đáng tiếc năng lực của một người luôn có hạn, trước kia tham gia biên soạn sách có tất cả sáu mươi tám danh y, cùng ba nghìn bảy trăm ba mươi thầy thuốc phụ trách thu thập và chỉnh lý, mà hiện tại có rất nhiều chi tiết nàng không thể nhớ rõ nữa.
Tiểu Yêu không khỏi có chút thất vọng. Vào thời điểm đó để biên soạn được bộ sách y, các thầy thuốc đã đi khắp Đại Hoang để tìm kiếm và sưu tầm, ba mươi tám vị đã trượt chân và bỏ mạng nơi vách núi, năm mươi người mất tích vì bão lũ và gió tuyết, sáu mươi mốt người bị quái thú ăn thịt, bị trúng độc, trúng chướng khí, và còn cả bảy vị danh y kiệt sức vì bệnh tật ngay trên bàn, lúc qua đời họ vẫn nắm chắc trong tay cây bút...
Những quá khứ huy hoàng đó cứ quay cuồng trong đầu nàng, nhưng Đại Hoang hiện tại lại tràn ngập những trận chiến và hỗn loạn không ngừng nghỉ, nàng thầm quyết định nếu một ngày nào đó, năm mươi lăm cuốn sách y thuật này được phục hồi và lưu hành trong dân gian, nàng nhất định sẽ ghi lại những đóng góp của các danh y, thầy thuốc của đời trước vào và một lần nữa để người đời ghi nhớ lòng nhân từ của họ.
Tiểu Yêu hít một hơi thật sâu, đặt cây bút trong tay xuống, ủ rũ nằm trên bàn.
Tương Liễu đã trở lại trấn Thanh Thủy và trở lại là quân sư của Thần Nông trong bộ y phục trắng và mái tóc trắng đeo mặt nạ băng lạnh lùng. Thay đổi lớn nhất so với kiếp trước là Cộng Công thực sự đã sơ tán mười nghìn Thần Nông quân xuống núi để giúp đỡ Trung Nguyên chống lại Thương Lâm, điều này có nghĩa là lý tưởng của Cộng Công đã thay đổi? Kiếp trước ông cứng rắn như vậy, thà chết còn hơn là đầu hàng và cuối cùng toàn bộ quân Thần Nông đều bị tiêu diệt, lần này kết quả có lẽ cũng sẽ được thay đổi?
Nghĩ đến đây, Tiểu Yêu mừng rỡ, nhịp tim của nàng đập rộn ràng như đánh trống, nàng mừng rỡ đến mức không khỏi đứng dậy.
Lúc này, nàng cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của một trái tim khác, khác với nhịp tim dồn dập và nhanh chóng của nàng, trái tim đó lại vững vàng và ổn định. Điều này khiến Tiểu Yêu nhớ tới tác dụng kỳ lạ sự kết nối giữa Cổ tình nhân, nàng đột nhiên cảm thấy xấu hổ, như thể lúc này nàng đang nhìn thấy được vẻ chán ghét và khinh thường trên mặt Tương Liễu đối với nàng vì nàng không quản được trái tim chính mình.
Tiểu Yêu lẩm bẩm "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tương Liễu tiên sinh, ngài tạm thời chịu đựng ta một chút, nếu không chịu đựng được nữa thì ngài cũng đành phải chịu được ta." Tiểu Yêu không nhịn được nữa, nàng vỗ vào chiếc bàn gỗ và bật cười.
Tuy nhiên, cổ tay nàng lại truyền đến những cơn đau âm ỉ, rất đều đặn, chắc chắn là tên yêu quái chín đầu nào đó đang gửi đến nàng lời cảnh cáo.
Tiểu Yêu đột nhiên nghĩ tới, đau đớn có thể truyền đi, vậy thì...
Nàng vội vàng lục lọi trong phòng thuốc và tìm thấy một khúc gỗ hồng sắc mỏng, nàng viết chữ "đợi" trong lòng bàn tay từng nét một, viết xong mặt nàng đã đỏ bừng vì xấu hổ.
Một lúc sau, lòng bàn tay có chút ngứa ran, Tiểu Yêu mở to mắt, tập trung cảm nhận và mong đợi, các nét ngang, móc, dọc nối tiếp nhau tạo thành chữ “im lặng”. Tiểu Yêu cười lớn, cửu đầu yêu quái kỳ thật không thích nàng ồn ào!
Lúc này, Tương Liễu bên trong doanh trại, khóe miệng y hiện lên nụ cười, đôi lông mày nghiêm nghị có chút dịu xuống.
“Quân sư, tướng quân mời ngài tới.” Binh lính bên ngoài báo cáo.
Nụ cười của Tương Liễu đột nhiên biến mất, y trở lại vẻ mặt lạnh lùng, lập tức đứng dậy đi ra khỏi trại.
Cộng Công đang đứng trên tháp canh, nhìn vào ngàn trại đêm đang tối đèn trong núi.
Nhìn thấy Tương Liễu đi tới, Cộng Công mỉm cười, lại thở dài: “Không biết bao lâu mới có thể nhìn thấy quang cảnh ngàn vạn ngọn đèn trại như trước kia.”
Tương Liễu vẻ mặt vô cảm: “Nếu không đưa mấy vạn người đi, có lẽ chúng ta còn có thể xem lâu hơn.”
Cộng Công quay người, dùng ngón tay chỉ vào Tương Liễu, lắc đầu cười nói: "Tiểu xà yêu, sao lại trách ta?"
Tương Liễu hơi nghiêng đầu, nhìn Cộng Công, với vẻ khó hiểu.
Cộng Công lặng lẽ thở dài, chỉ về phương hướng ở phía hư không: “Thần Nông Sơn, Thành Chỉ Ấp, Trạch Châu, đây là quê hương của chúng ta. Những người bạn cũ của chúng ta đang sống ở đó sống yên bình. Sự thật là họ có thể không quan tâm ai là vua, mối bận tâm họ chính là người thân dòng họ bạn bè, trong tình huống nước sôi lửa bỏng đó ở lại đây hay rời đi đều là lựa chọn nặng nề đối với họ”.
Tương Liễu vẫn không biểu tình.
Công Công tiếp tục nói: “Ta là Thần Nông đại thần, nhiệm vụ của ta là phải chiến đấu đến cùng, nhưng không phải binh sĩ Thần Nông nào cũng nhất định phải kiên trì theo lựa chọn của ta. Họ còn người nhà và con cái, họ còn có dòng tộc họ hàng hoặc có thể có những mối bận tâm khác trong trần thế. Họ đã bỏ lại đó và đi theo quân Thần Nông ít nhất cũng đã hơn năm trăm năm hành trình gian khổ, ta rất vui vì họ đã trở về nhà khỏe mạnh." Sau một lúc dừng lại, Cộng Công quay sang nhìn sâu vào Tương Liễu và nói "Hơn nữa ngươi cũng vậy, ngươi cũng không cần phải ở lại cùng ta trên hành trình nhất định phải đi tới con đường chết này, ngươi vì Thần Nông quân đã trả xong món nợ mà ngươi nợ ta từ lâu rồi. Ngươi..."
Tương Liễu giơ tay ra hiệu cho Cộng Công đừng nói thêm gì nữa.
Cộng Công bật cười, trầm mặc hồi lâu, một giọng nói già nua mệt mỏi mơ hồ theo gió đêm truyền đến: "Nói cho ta biết, sự kiên trì của chúng ta có ý nghĩa gì không?"
Xa xa có tiếng quân lính hát, họ hát bên đống lửa, tiếng hát đồng đều, lúc thăng lúc trầm, nhưng nghe rõ ràng: Thân này được núi sông nâng đỡ, và sự sống và cái chết là không đáng kể. Khi hơi thở tắt đi, linh hồn cũng biến mất. Được và mất không còn biết rõ, làm sao biết được đúng sai? Ngàn năm sau, ai biết được vinh nhục?
"Mặc dù người nói ân tình ta trả xong, dù trong quân đã rời đi chỉ còn lại ngàn người, hay không còn một ai ta cũng sẽ không đi."
Giữa tiếng gió đêm gào thét và tiếng hát của quân lính, giọng nói của Tương Liễu lạnh lùng trầm thấp nhưng nghe chói tai, một câu nói lựa chọn số phận thể hiện ý chí và lý tưởng của một vị quân sư.
Sau đó y vẫn im lặng, từ xa nhìn về phương hướng Thần Nông Sơn, sắc mặt y lạnh như băng.
Cộng Công đã rời đi.
Mây đen che khuất vầng trăng tròn, che đậy đi sự đấu tranh và nỗi buồn vô hạn của y, phản chiếu trong mắt y lúc này là bầu trời không một vì sao, bóng tối vô tận và nỗi cô đơn vô bờ bến.
Tương Liễu cảm thấy lòng bàn tay có chút đau nhức, y có thể tưởng tượng ra cử chỉ và vẻ mặt của thiếu nữ trên Thần Nông sơn đang vuốt ve lòng bàn tay, chờ đợi phản ứng của y.
Cảm giác phi lý không thể giải thích được khiến y bật cười, ngày đó dưới đáy biển, y thực sự tin rằng mọi thứ cuối cùng sẽ thay đổi.
Tuy nhiên, trên đời này có một loại tình nghĩa mà dù có từ bỏ mạng sống cũng không thể từ bỏ, không thể đánh đổi được.
Tương Liễu vung tay tạo ấn quyết, sau đó dùng sức đánh vào tim mình, từng đợt đau đớn kịch liệt ập đến, khóe miệng y tràn ra máu tươi.
Cổ Tình nhân, những người yêu nhau mới có thể gieo, phải yêu nhau sâu đậm mới có thể điều khiển nó, y cắt đứt mọi khả năng để Tiểu Yêu nhận thức được y, đồng thời ngăn chặn bất kỳ sự liên kết nào mà cổ tình nhân có thể tạo ra.
Nhưng y vẫn nhớ rõ từ cuối cùng Tiểu Yêu viết lên lòng bàn tay cho y là "si"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro