Chương 6: NGƯƠI THƯƠNG XÓT TA VÀ TA THƯƠNG XÓT NGƯƠI
Chương 6: NGƯƠI THƯƠNG XÓT TA VÀ TA THƯƠNG XÓT NGƯƠI
Buổi chiều cuối thu, nắng ấm áp dễ chịu, chính là thời điểm dễ chịu nhất trong ngày.
Hôm nay ở Hồi Xuân Đường có rất ít bệnh nhân, Tiểu Lục đã chạy tới sân sau để trốn việc.
Nàng ra bờ ao hái lá sen, bịt mắt rồi nằm ngửa trên chiếu rơm dùng để phơi thuốc, muốn duỗi tay chân thả lỏng cơ như trước, nhưng nghĩ lại mình đã trong thân xác nữ nhân đã mấy ngàn năm, nàng giờ đây lại dè dặt như vậy nhưng lại có chút không cam tâm không muốn buông bỏ việc hôm nay được nằm trong nắng chiều duỗi thẳng tay chân như lúc nàng còn là Văn Tiểu Lục mấy ngàn năm trước, nên vẫn nằm như vậy và cười thầm dưới lá sen.
Mọi thứ dần trở nên tốt hơn. Vương Mẫu nhờ Liệt Dương mang thuốc đến cho nàng, thuốc này có thể giúp nàng tu luyện linh lực trở lại, nhưng linh lực của nàng đã phân tán vào máu trong cơ thể, dùng thuốc để ép linh lực trở lại huyết quản còn khó chịu hơn nỗi đau khi bị phân tán linh lực. Mặc dù Vương Mẫu đã cân nhắc rằng nàng không ở Dao Trì, bà đã pha loãng hiệu lực của thuốc xuống rất nhiều lần, nhưng Tiểu Yêu sợ việc sử dụng thuốc một cách hấp tấp trong Hồi Xuân Đường sẽ khiến Lão Mộc và những người khác lo lắng, vì vậy nàng giữ nó cho sau này dùng. A Tệ còn nhờ Liệt Dương mang đến một lá thư, A Tệ để giúp nàng thực ra đã gửi một bức thư cho Chuyên Húc, nói dối rằng Ngọc Sơn đã nhận được tin tức và một thiếu nữ bị nghi ngờ là Tiểu Yêu đang ở Trung Nguyên. Có thể tưởng tượng, sau khi nhận được tin, Chuyên Húc nhất định đã mang A Niệm đi Trung Nguyên, và sẽ không bao giờ đến Thanh Thủy Trấn nữa.
Cơ thể của Thập Thất đã hồi phục đến bảy tám phần, trông anh vẫn gầy gò nhưng sức lực lại lớn đến không ngờ, anh có thể gánh nước, chặt củi, trồng thuốc, xay thuốc, đặc biệt anh có trí nhớ rất tốt. Mặt Rỗ và Chuỗi Hạt đã theo Tiểu Lục học về các loại dược liệu hơn mười năm, nhưng họ vẫn không nhớ được nhiều loại thảo mộc, nhưng Thập Thất thì khác, bất kể loại thảo dược nào, chỉ cần Tiểu Lục giải thích cho anh ấy, anh ấy đều có thể nhớ rõ. Dần dần, Tiểu Lục đi đến đâu cũng mang anh theo. Anh mạnh mẽ, có trí nhớ tốt và ít nói, làm bất cứ điều gì được bảo, và anh đơn giản là đối tác lựa chọn đầu tiên của nàng trong việc làm điều xấu.
Tiểu Lục lén lút nhấc lá sen lên nhìn, thấy Thập Thất đang tập trung cắt thuốc bên cạnh, những dược liệu lộn xộn dưới tay Tiểu Lục, khi rơi vào tay Thập Thất lại rất sạch sẽ gọn gàng. Ánh nắng chiếu vào người hắn, khiến khuôn mặt hắn trong trẻo trong suốt, khóe môi hơi nhếch lên, như thể hắn rất hài lòng với công việc nhàm chán lặp đi lặp lại hàng ngày của mình.
Tiểu Yêu thoải mái nhắm mắt lại, nằm dài dưới ánh nắng chiều ấm áp.
Sau khi nghe thấy động tác của nàng, Thập Thất hơi quay người về phía nàng và đưa chiếc cổ vịt mà anh đã om sẵn.
Gặm nhấm cổ vịt, nheo mắt nhìn mây trắng trên bầu trời xanh, Tiểu Lục hài lòng quay người lại. Nàng đã bỏ lỡ những ngày như thế này hàng ngàn năm rồi, điều hối tiếc duy nhất của nàng là thiếu một người mà nàng mong nhớ...
Từ Ngọc Sơn trở về, nàng trong lòng không ngừng ngứa ngáy. Nhưng như ánh mặt trời chói chang nhắc nhở nàng trên đường về nhà ngày hôm đó, Tương Liễu bây giờ không phải là Tương Liễu dành tấm chân tình cho nàng cũng không phải Phòng Phong Bội, nàng và y hiện tại không có vướng mắc gì, đối với quân sư của Thần Nông tàn quân bản tính thận trọng, tiếp cận vội vàng không những không thể đến gần yêu quái chín đầu mà càng sẽ dễ dàng hủy hoại mạng sống của chính nàng.
"Thập Thất..."
Thập Thất ngẩng đầu nhìn Tiểu Lục, nhưng Tiểu Lục lại không biết nên nói chuyện thế nào với hắn, nàng cắn môi, đột nhiên mỉm cười: "Chúng ta đi vui một chút đi. Đi thôi."
Thập Thất ngoan ngoãn bỏ việc mình đang làm đi theo bên cạnh Tiểu Lục.
Khi đó trong lòng Tiểu Lục đang suy nghĩ, nàng nghĩ tới Tang Điềm Nhi. Chuyên Húc sẽ không đến trấn Thanh Thủy trong tương lai gần, và Tang Điềm Nhi sẽ không bị xúi giục tiếp cận Chuỗi Hạt nữa. Tiểu Yêu biết ơn cô gái trong sáng và khôn ngoan này, nhưng nếu hiện tại không có sự giúp đỡ của Chuyên Húc như trước, Tang Điềm Nhi rất có thể phải làm kỹ nữ thêm nhiều năm nữa.
Tiểu Lục dẫn Thập Thất đi dạo một lát, chỉ trong chốc lát đã đến kỹ viện trên phố Đông.
Khi Tiểu Lục đang chuẩn bị sải bước đi vào với thái độ phóng khoáng của một nam nhân thì tay áo của Tiểu Lục đã bị Diệp Thập Thất tóm lấy.
“Đừng đi.” Diệp Thập Thất khóe miệng cong lên, ánh mắt dịu dàng.
"Đừng lo lắng, ta đang tìm người." Tiểu Lục vỗ vỗ tay Thập Thất, "Hơn nữa, ngươi trước kia có lẽ thường xuyên bàn chuyện công việc ở những nơi như thế này. Đều là nam nhân, sao có thể ngượng ngùng?” Tiểu Lục cố tình trêu chọc anh ấy, bước vào kỹ viện lại càng ngang ngược hơn.
Thập Thất rũ mắt xuống, buông tay ra, đi theo Tiểu Lục từng bước một.
“Phải tìm một phòng riêng thôi" Tiểu Lục khịt khịt mũi, vừa bước vào, mùi phấn nồng nặc khiến mũi và miệng nàng ngứa ngáy khó chịu, khóe mắt không khỏi rơi nước mắt. .
Thập Thất khẽ lắc đầu, mỉm cười niệm chú lên người nàng, lập tức Tiểu Lục lại cảm nhận được không khí trong lành và nhẹ nhàng.
"Bà chủ đâu?" Tiểu Lục mỉm cười cảm kích với Thập Thất và bắt đầu chống tay lên hông hét lên.
Một người phụ nữ trung niên bụ bẫm, đeo ngọc lục bảo mặc y phục màu vàng kim đi tới, vẫy khăn tay cười nói với những khách nhân đi ngang qua, liếc nhìn Tiểu Lục: “Đây không phải là Lục y sư của Hồi Xuân Đường sao? Hôm nay cậu đến nơi này của chúng ta vì muốn ăn thịt à?"
Người phụ nữ trung niên vốn định nói điều gì đó không phải phép, nhưng khi bà ta liếc nhìn Thập Thất, đôi mắt bà mở to, ngay cả dáng người khiêu gợi và phù phiếm của bà cũng trở nên thẳng thắn hơn, và khuôn mặt sáng bóng của bà thực sự lộ ra một chút xấu hổ.
Tiểu Lục quay người liếc nhìn Thập Thất, nàng cảm thấy nhẹ nhõm và bất giác cười lên.
"Nữ nhân ở đây của bà đều thật xinh đẹp, ta kiếm được chút tiền nên muốn đến tìm vui một chút." Tiểu Lục mơ hồ dùng cùi chỏ chạm vào cánh tay bà chủ, nở một nụ cười gian manh trên mặt rồi lại nói: "Nghe nói ở đây có một cô gái tên là Tang Điềm Nhi, bà chủ có thể giới thiệu cho ta được không?"
Bà chủ tỏ vẻ chán ghét, ghê tởm hất cùi chỏ của Tiểu Lục ra, tức giận kéo tiểu nhị đi ngang qua, ra lệnh cho hắn dẫn hai người Tiểu Lục lên lầu tìm Tang Điềm Nhi. Nhưng khi Diệp Thập Thất đi ngang qua, liền nắm lấy cánh tay của hắn, cười khúc khích: "Nếu hai người muốn thu xếp như vậy, ta có thể đích thân đến thu xếp."
Tiểu Lục cười lớn, kéo Diệp Thập Thất lên tầng hai, vui mừng khôn xiết.
Diệp Thập Thất không hề cảm thấy khó chịu mà nhìn Tiểu Lục với đôi mày cong cong, khiến Tiểu Lục cảm thấy có chút xấu hổ.
Tang Điềm Nhi lúc này trong phòng không có khách nào khác, khi hai người bước vào phòng, Tiểu Lục nháy mắt với Thập Thất, hắn hiểu ý đóng cửa lại. Tiểu Lục không khỏi thở dài trong lòng, dù là kiếp trước hay kiếp này, Diệp Thập Thất đều mười phần hiểu rõ nàng.
Tang Điềm Nhi đang nghỉ ngơi và ngủ gật trên ghế dài, khi nhìn thấy khách bước vào phòng, cô đứng dậy, chào một cách quyến rũ rồi rót trà cho hai người.
"Hai vị thiếu gia cùng nhau đến đây uống trà, nghe nhạc hay sao? Nô gia này không thể hầu hạ một lượt hai thiếu gia..." Tang Điềm Nhi cười duyên dáng đi tới cởi áo ngoài cho Diệp Thập Thất, nhưng Thập Thất đã lùi lại, né tránh.
Tang Điềm Nhi sửng sốt một lát, sau đó quay người rót trà cho Tiểu Lục, một đôi mắt lúng liếng không khỏi nhìn hai người.
Tiểu Lục đã uống hết hai chén trà, Tang Điềm Nhi cũng rất tinh mắt, lặng lẽ rót cho Tiểu Lục chén trà thứ ba.
"Điềm Nhi mỹ nhân, ngươi có biết ta mở phòng khám bệnh không?" Tiểu Lục nheo mắt, mơ hồ đưa hai ngón tay lên nâng cằm Tang Điềm Nhi.
"Lục y sư có đôi bàn tay chữa bệnh rất tuyệt và trái tim nhân hậu, chị em chúng tôi đều rất ngưỡng mộ Lục y sư, nhưng đáng tiếc chị em chúng tôi ở đây không có duyên được trải nghiệm." Tang Điềm Nhi mỉm cười ngọt ngào và đưa trà đến môi Tiểu Lục. Điềm Nhi có gương mặt xinh đẹp và dáng người duyên dáng.
"Ngươi có muốn học không?"
Tang Điềm Nhi sửng sốt. Câu hỏi này khiến cô mất cảnh giác, khác với những cuộc vui đùa trêu chọc thường ngày của cô, cô tựa hồ hiểu được, nhưng đồng thời cũng có phần nghi ngờ, nửa háo hức: "Lục y sư nói thế là có ý gì?"
"Nếu ngươi muốn học, chỉ cần theo ta đến Hồi Xuân Đường, ta sẽ dạy ngươi."
Tang Điềm Nhi dường như hiểu ý của Tiểu Lục, nhưng không dám tin rằng Tiểu Lục có ý đó, Tang Điềm Nhi sửng sốt trong giây lát, rồi chợt nhận ra, cô rơi nước mắt gật đầu mạnh mẽ với Tiểu Lục.
Diệp Thập Thất cũng nghi ngờ nhìn Tiểu Lục.
"Ngươi đã nghĩ tới chưa? Nếu cùng ta trở về, ngươi nhất định phải cố gắng." Tiểu Lục cười nói.
“Gia nô sẵn lòng.” Tang Điềm Nhi vội vàng đáp lại, ngượng ngùng nhìn Tiểu Lục.
"Được, vậy chờ tin tức của ta." Biết Tang Điềm Nhi nhất định hiểu lầm ý tứ của mình, Tiểu Yêu cũng không có ý định giải thích, chỉ là nựng một cái lên khuôn mặt thanh tú của Tang Điềm Nhi rồi đứng lên.
Lúc chuẩn bị ra ngoài, Tiểu Lục quay lại hỏi cô: “Ngươi không sợ theo ta là nhảy vào hố lửa à?”
Nhưng lại nhìn thấy Tang Điềm Nhi đang mỉm cười với mình: "Ai không biết Lục ca của Hồi Xuân Đường? Ta có gì phải sợ?" Dừng một lúc, cô rơi nước mắt và dường như đang lẩm bẩm: "Ta đã đang ở trong một hố lửa. Tệ nhất là... Chỉ là một hố lửa khác mà thôi. Nhưng nếu cố gắng bước ra một bước, ai biết được sau này biển trời cũng sẽ sáng sủa hơn..."
Tiểu Lục không nói gì, đi tìm bà chủ mà không quay đầu lại.
Khi vội vàng tìm kiếm bà chủ, dường như nàng nhìn đã lướt qua thấy hai bóng người trong một căn phòng riêng nào đó, có một bóng người mặc đồ trắng lạnh lùng, người còn lại mặc bộ quần áo gấm. Khi dừng và nhìn lại, nàng quên mất đó là phòng nào.
"Thập Thất..." Nàng đang định quay người hỏi Diệp Thập Thất, lại phát hiện phía sau không có ai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro