Chương 16
Chương 16: Thi đấu 1
“Các vị sư huynh sư tỷ chú ý, hôm nay là ngày công bố danh sách tham gia thi đấu nội môn mỗi năm một lần của phái ta, sau khi danh sách được dán lên, những ai có tên trong danh sách ngày mai tập trung ở võ trường. Đến trễ xem như thua cuộc. Được rồi dán lên đi.” Một vị đệ tử nội môn trên ngực cài huy hiệu của Nghị Luật Đường, hắn đứng trước bảng thông cáo bằng đá, trước mặt hắn có hàng trăm tên đệ tử áo trắng tập trung nhìn chằm chằm bảng đá phía sau hắn.
Tên đệ tử vừa dán xong danh sách, không đợi hắn lùi ra, hàng người lập tức chen lấn xô đẩy nhau tranh giành vị trí.
“Làm gì vậy, tránh ra, đừng đẩy ta!”
“Nước sôi nước sôi, mau tránh đường, mau tránh đường.” Nghe câu nói này, cả đám người đều mang ánh mắt xem thường nhìn tên kia, thời đại nào rồi mà còn kêu câu đó. Không đợi hắn nói tiếp, có người ra tay đẩy hắn một cái, hắn liền bay ra khỏi đám người.
“A! Tránh ra để ta xem trước!”
“Ta đến trước mà!”
“Ta đến trước!”
Mọi người chen lấn không ai nhường ai. Khung cảnh khá hỗn loạn, hai người Sở Tuệ Linh vừa chạy đến cũng há hốc chẳng biết làm sao.
“Đông như vậy sao chúng ta vào xem được?” Sở Tuệ Linh nhón chân ngó tới ngó lui.
“Thổi bay họ đi!” Yến Thi Nhã nhẹ nhàng nói.
“Ờ há! Thi Nhã thật thông minh!” Sở Tuệ Linh vỗ tay khen ngợi, hai tay bắt quyết niệm chú, gió từ bốn phương thổi đến hình thành một cơn lốc nó hướng về đám người đứng trước bảng đá, vài người phát hiện vội vã thối lui khỏi vùng gió lốc, số còn lại không may mắn như vậy, tất cả đều bị cơn gió cuốn bay hết lên trời, thấy thế Yến Thi Nhã nhanh chân lướt vào trong, nhìn một lượt danh sách một lần, lại vội vã trở lại bên người Sở Tuệ Linh.
Sở Tuệ Linh lúc này cũng thu tay, chấp tay trước ngực thành khẩn nói: “Thành thật xin lỗi các vị sư huynh sư tỷ.” Nói xong kéo tay Yến Thi Nhã chạy mất. Bỏ lại sau lưng đám người nằm rên la trên đất.
“Sao rồi Thi Nhã, có thấy tên chúng ta không?” Chạy được một khoản chắc chắn không ai theo kịp cả hai mới thả chậm bước chân.
“Ừm, có cả tên Dạ Nhi!” Yến Thi Nhã gật đầu xác nhận.
“Tiểu Dạ? Không phải Tiểu Thanh nói nàng không tham gia sao?” Sở Tuệ Linh ngạc nhiên ngừng bước.
“Ta không nhìn lầm!” Yến Thi Nhã cũng ngừng bước đáp chắc chắn.
“Kỳ lạ, hay chúng ta đến Thiên Điện tìm Tiểu Dạ hỏi xem?” Sở Tuệ Linh hí hửng cất bước.
“Không được! Chỉ có đệ tử của Chưởng Môn mới có thể đến Thiên Điện.” Yến Thi Nhã vội lắc đầu.
“Thế thì phải làm sao?” Sở Tuệ Linh nhăn nhó.
“Này! Hai người làm gì đó?”
Từ đằng xa, Tề Thành vẫy tay gọi lớn, bên cạnh hắn là sư huynh Mạc Nhất. Xem hai nàng nhìn phía này, Tề Thanh vội vã chạy đến gần.
“Chúng ta vừa đi xem danh sách thi đấu, còn Tiểu Thanh đi đâu đó?” Sở Tuệ Linh liếc nhìn Mạc Nhất ở sau lưng Tề Thanh, lại nhìn hắn vẻ mặt vi diệu.
“Ta đến tìm hai người đây!” Tề Thanh nói xong đắc ý lấy trong ngực ra một mảnh giấy to, đưa đến trước mặt hai người.
“Gì? Sao ngươi lại có được danh sách thi đấu?” Sở Tuệ Linh trợn tròn mắt, nhanh tay giật lấy mảnh giấy cùng Yến Thi Nhã xem kỹ.
“Đương nhiên là sức mạnh của đồng tiền rồi!” Tề Thanh hất hàm chưng bộ mặt gợi đòn quen thuộc của hắn.
“Giỏi nha, ngươi được đấy. Đúng là có tên của Tiểu Dạ nè!” Sở Tuệ Linh vỗ vai hắn mấy cái thật mạnh, thấy hắn la lối mới quay đầu chỉ vào tên Hắc Dạ nằm trong danh sách.
“Ở đâu? Ta mua được nó nhưng chưa xem bao giờ.” Tề Thanh nghe vậy vừa xoa bả vai vừa nghiêng đầu xem.
“Oa, sư huynh có tên Tiểu Dạ thật nè, hôm trước chúng ta gặp nàng, nàng có nói là không tham gia kia mà.” Tề Thanh chỉ tay lên mảnh giấy, quay đầu kêu gọi Mạc Nhất.
“Ừm! Xem ra chúng ta cần hỏi nàng rõ ràng.” Mạc Nhất gật đầu, ánh mắt hắn nhìn Tề Thanh có chút lạ, Sở Tuệ Linh không ngừng sờ cằm, vẻ mặt hưng phấn.
“Sư huynh có cách đến Thiên Điện không?” không đợi ai lên tiếng Tề Thanh đã chen ngang.
“Lần trước làm việc sư phụ có cho ta lệnh bài thông hành có thể vào Thiên Điện, ngài quên thu hồi, chúng ta thử xem.” Mạc Nhất xoè tay, trên tay xuất hiện lệnh bài màu xanh lục.
“Tốt quá, chúng ta đi thôi!” Tề Thanh vui vẻ vỗ tay một cái, ánh mắt lấp lánh nhìn Mạc Nhất, khiến hắn đỏ mặt vội vã quay sang nơi khác lại bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Sở Tuệ Linh khiến hắn càng lúng túng ho khan vài tiếng:
“Khụ khụ mọi người đến gần đây, ta niệm chú mang mọi người đi cùng!”
“Cảm ơn Mạc sư huynh!” Yến Thi Nhã gật đầu kéo Sở Tuệ Linh đến gần.
Cả ba vây quanh Mạc Nhất, hắn lập tức niệm chú, đầu ngón tay xuất hiện một tia linh lực nhỏ truyền vào lệnh bài, ngay lập tức lệnh bài phát ra một tia sáng, nó lớn dần lớn dần sau đó nhanh chóng bao trùm cả 4 người vào trong. Lát sau ánh sáng biến mất, thân ảnh của bốn người cũng không còn nữa.
Thiên Điện.
“Vút vút”
“Vù vù”
Trong rừng trúc, một thân ảnh nhỏ không ngừng bay nhảy, trên tay còn cầm một thanh kiếm gỗ. Đôi chân vừa chạm đất lập tức bật cao chém ra một đường, đường kiếm phát ra ánh lửa thiêu cháy vài lá trúc khô, lại đáp xuống đất xoay người múa thêm vài đường kiếm đẹp mắt. Hai con Linh Cẩu ngồi một bên phe phẩy cái đuôi rầm rì, chúng thấy Hắc Dạ dừng lại liền chạy nhanh đến cọ chân nàng như làm nũng.
Hắc Dạ cười nhẹ ngồi xổm xuống vuốt ve bộ lông mượt mà của chúng, vừa điều chỉnh nhịp thở bình thường, vừa hồi tưởng những chiêu thức mới học được. Trong thời gian này nàng không hề rảnh rỗi, đại đa số thời gian nàng đều ngâm mình trong biển sách của Linh Mộc, học được không ít công pháp và tuyệt kỹ, trong đó có một quyển công pháp thú vị mang tên Vạn Vật Vì Kiếm, công pháp này nói rằng tất cả mọi vật trên thế gian đều có thể trở thành một thanh kiếm sắc bén. Công pháp có chín tầng, mỗi một tầng đều yêu cầu trình độ kiếm ý nhất định, càng lên cao càng khó khăn, đến tầng thứ chín có thể làm vạn vật hoá kiếm tùy ý sử dụng.
Nhìn sắc trời còn sớm ngẫm nghĩ nên luyện thêm. Vừa đứng dậy, hai con Linh Cẩu như phát hiện thứ gì, chúng lập tức lao nhanh về trước, trong miệng gầm gừ cảnh cáo: “Ai dám tự tiện tiến vào viện ta?”
Hắc Dạ tò mò đi theo phía sau. Ra đến cổng, hai con Linh Cẩu nhe răng trợn mắt trừng trừng nhìn đám người Tề Thanh.
Tề Thanh rụt chân lùi về sau mấy bước: “Sư huynh, sao ở đây lại có chó?”
“Đây là Linh Cẩu của Chưởng Môn nuôi dưỡng.” Mạc Nhất nói xong phất tay một cái, trên tay hắn lập tức xuất hiện 2 cái đùi gà nướng thơm lừng, hắn quơ quơ trước mặt hai con Linh Cẩu.
Ngửi thấy mùi đồ ăn chúng liền chảy nước miếng nhìn chằm chằm đùi gà trên tay Mạc Nhất. Mạc Nhất liền ném hai cái đùi gà về phía chúng, thấy chúng ăn ngon lành liền đưa tay xoa đầu chúng.
“Các vị đến đây làm gì?” Hắc Dạ nhìn hai con Linh Cẩu bị đùi gà làm mờ mắt thì lắc đầu, thật là dễ dụ.
“Chúng ta đến tìm muội đó!” Sở Tuệ Linh chạy nhanh về phía trước, hí hửng đáp.
“Có chuyện gì sao?” Hắc Dạ khó hiểu, không phải bây giờ họ bận thi đấu à, sao còn có thời gian đến tìm nàng vậy?
“Chúng ta nhìn thấy tên muội trên danh sách nên đến đây tìm muội cùng thi đấu.” Mạc Nhất giơ tay ngăn cản Tề Thanh lên tiếng.
“Danh sách gì cơ?” Hắc Dạ ngơ ngác.
“Danh sách thi đấu ngày mai đó!” Lúc này Tề Thanh mới vội đáp.
“Ta không hề đăng ký, làm sao lại có tên trong danh sách được!” Hắc Dạ vội vàng lắc đầu.
“Không lý nào chúng ta lại nhìn lầm, đây muội nhìn đi!” Tề Thanh lấy tờ giấy trong ngực áo ra đưa đến trước mặt Hắc Dạ.
Hắc Dạ nhìn đến tên mình trong danh sách cũng hơi giật mình, có lẽ có kẻ muốn nàng tham gia đây mà.
“Ta không muốn tham gia!” Hắc Dạ kiên định lắc đầu, dù là ai muốn hại nàng đi chăng nữa nàng cũng không rảnh bận tâm.
“Cũng được! Chỉ là sẽ mất 50 điểm cống hiến thôi.” Mạc Nhất gật đầu, giọng nói bình thản.
“Gì? 50 điểm? Ăn cướp à!” Hắc Dạ giật mình trừng lớn mắt, không phải chứ, nàng làm nhiệm vụ cả tháng mới được 10 điểm, không tham gia một trận thi đấu đã trừ 50, sao không cắt cổ nàng luôn đi.
Nhìn biểu cảm đó của nàng, ánh mắt Yến Thi Nhã cong cong, hơi cúi đầu, bàn tay che miệng cười nhẹ, khí chất của nàng cũng không còn lạnh nhạt nữa. Sở Tuệ Linh khoa trương hơn, nàng ta phì cười không quên nhanh tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Hắc Dạ. Bị Hắc Dạ tát một cái mới bĩu môi ủy khuất xoa xoa tay.
“Để tránh trường hợp những người khác trêu cợt Tông môn, các trưởng lão mới nghĩ ra cách này, nếu muội tham gia, dù thua cũng không mất gì!” Mạc Nhất khoanh tay giải thích.
“Đúng đó đúng đó, nếu thắng còn được thưởng 100 viên linh thạch trung phẩm, 1 quyển công pháp trung cấp và 1 kiện pháp khí trung cấp nữa.” Tề Thanh ở bên cạnh không ngừng gật đầu, ra sức dụ dỗ Hắc Dạ.
“Được rồi, khi nào bắt đầu?” Hắc Dạ bất đắc dĩ gật đầu, phần thưởng như thế nào cũng không quan trọng bằng việc tìm Tuyết Lang. ‘Đến lúc lên võ đài chỉ cần nhận thua là xong.’ Nghĩ vậy Hắc Dạ mới yên lòng.
“Ngày mai bắt đầu! Chúng ta cùng đi được không?” Sở Tuệ Linh lại vui vẻ dò hỏi.
“Mọi người còn có chuyện gì không?” Hắc Dạ không trả lời mà nhìn Mạc Nhất hỏi.
“Không có!” Mạc Nhất lắc đầu.
“Vậy hẹn gặp mọi người ở sân thi đấu!” Hắc Dạ nghe vậy gật đầu, chắp tay chào một lượt, nhanh chóng quay lưng vào trong.
“Vậy là sao?” Tề Thanh ngu ngơ hỏi Mạc Nhất.
“Về thôi!” Yến Thi Nhã liếc nhìn bóng lưng Hắc Dạ mất húc sau hàng trúc xanh mới khẽ nói. Thế là bốn người quay về chuẩn bị cho ngày mai sắp đến.
—
Sáng sớm Hắc Dạ đã có mặt ở quảng trường nằm tại trung tâm Trường Thiên, trước mặt nàng là khung cảnh người đứng người đi, tốp năm tốp ba, ngày thường nơi này còn khá rộng lớn ấy vậy mà nay lại có vẻ cực kỳ chen chúc, không hổ là tông môn đệ nhất Hạ Diện, đệ tử đông đúc. Hắc Dạ đứng giữa đám người, thân hình mảnh mai nhỏ nhắn có vẻ không quá bắt mắt.
“Các vị chú ý, năm nay thi đấu giống mọi năm, trước mặt mọi người là lối vào khu vực thi đấu. Theo quy định, mỗi người cần bắt được một con Bạch Tàng Thố để giữ vững vị trí đệ tử nội môn, sau khi bắt được nó, mọi người có thể lựa chọn ra ngoài bằng cách quay lại cánh cổng. Ngoài ra bên trong còn có một loại Trùng có tên là Kim Tử Trùng, trên cánh của nó có ký hiệu của phái ta, nếu ai bắt được nhiều nhất, người đó sẽ được phần thưởng cao nhất. À đúng rồi, điều kiện chính là phải bắt sống, không được để chúng nó chết. Thời hạn là ba ngày, hai loài này số lượng có hạn, nếu không bắt được con nào, dĩ nhiên các người sẽ bị loại khỏi nội môn và trở thành đệ tử ngoại môn, cho nên mọi người phải nhanh tay đấy. Được rồi mọi người chuẩn bị vào đi thôi.” Theo ánh mắt của vị sư huynh kia nhìn lại, trước mắt mọi người là một cánh cổng cao bằng đá, hai bên là hai cột đá hình trụ cao lớn, trên thân cột còn có rêu xanh cùng dây leo quấn quanh, trông có vẻ cổ xưa huyền bí.
Nghe đến đó dòng người ồ ạt tách ra làm hai phía, một hàng đi về phía vị sư huynh kia chỉ dẫn, hàng người còn lại lùi lại về sau chờ đợi kết quả.
Sở Tuệ Linh cùng Yến Thi Nhã đến từ sớm, hai nàng nhìn quanh khắp nơi tìm kiếm bóng hình nhỏ bé, nhưng vô vọng. Thế là hai người đành theo dòng người đi về phía trước bước vào cánh cổng đá.
Bên ngoài có vài người không tham gia bắt đầu xì xầm to nhỏ:
“Thì ra năm nay là bắt Bạch Tàng Thố và Kim Tử Trùng!”
“Chúng nó có dễ bắt không?” Người bên cạnh ngu ngơ hỏi.
“Không dễ tý nào! Bạch Tàng Thố tuy là loài Linh Thú nhỏ bé cấp một, không có lực sát thương, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, thân hình của chúng lại cực kỳ nhỏ xinh, đáng yêu, rất nhiều tiểu sư muội đều yêu thích nuôi dưỡng chúng, nhưng do chúng quá nhát gan, chỉ cần ngọn gió thổi qua thôi chúng cũng đã sợ hãi chạy trốn mất dạng, muốn truy cũng khó lòng mà truy!”
“Còn Kim Tử Trùng?” Tên khác không nhịn được xen vào.
“Kim Tử Trùng là một loại côn trùng có cánh màu vàng kim, trên thân một vài con còn có hoa văn màu tím, những con này là Ma Thú cấp một, không có tính công kích mạnh mẽ nhưng trên người chúng có độc, khi bị tấn công bất ngờ chúng sẽ xì ra một loại hơi độc làm tê liệt đối phương một thời gian. Nhưng mà muốn bắt sống chúng cũng không phải chuyện dễ đâu!” Vị kia đột nhiên im lặng ra vẻ trầm tư vuốt cầm.
Các vị đệ tử bên cạnh nghe thế liền trở nên sốt sắng thúc giục: “Như thế nào? Sư huynh nói mau đi!”
“Khụ khụ, là vì chúng có cơ thể đặc thù, nếu chạm vào bằng tay chúng sẽ nhanh chóng chết đi ngay lập tức, muốn bắt sống phải tìm cách nào đó không chạm vào cơ thể chúng.” Hắn ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng mới nói tiếp.
“Đúng là thật khó!”
“Ừm, chẳng những thế số lượng của chúng còn rất ít, mà thời gian lại không nhiều, xem ra năm nay thi đấu khá kịch liệt đây!” Tên lúc đầu cảm thán. Các đệ tử khác đồng loạt gật đầu phụ hoạ.
Bên trong khu vực thi đấu.
Hắc Dạ ngơ ngác bị dòng người đông đúc đẩy vào trong, đến khi bước qua cánh cổng, nàng mới hồi thần, thở hắt ra.
“Ôi, không phải đấu võ đài như trong các quyển tiểu thuyết hả? Bây giờ mình phải làm gì đây?” Hắc Dạ đứng ở cánh cổng ngó nghiêng một lúc, chợt nghe thấy tiếng chân, nàng nhanh nhẹn nhảy lên thân cây gần đó quan sát.
Đi đến có ba người, họ mặc trang phục nội môn, người đi giữa tuổi chừng 30, hai người bên cạnh trông có vẻ trẻ hơn, ba người vừa đi vừa khẽ nói nhỏ:
“Sư huynh! Làm như vậy có được không?”
“Yên tâm! Cách này mấy năm trước ta cũng đã làm qua, chúng ta chỉ cần ở đây ôm cây đợi thỏ thôi.”
“Huynh chắc là họ sẽ đến đây chứ? Chỉ có một cánh cổng này sao?”
“Chỉ có một cánh cổng để ra mà thôi, nếu có ai bắt được họ sẽ đến đây để ra ngoài, đến lúc đó chúng ta hợp sức là có thể thành công!” Tên sư huynh ra sức dụ dỗ, cuối cùng hai vị kia cũng cắn răng gật đầu, họ chỉ vừa mới vào nội môn không bao lâu, do tư chất bình thường nên không được các trưởng lão nhận làm đệ tử, tài nguyên mỗi tháng của đệ tử nội môn đã ít nếu bị đá ra ngoại môn chẳng phải càng khó có thể tu luyện sao, chính vì thế họ mới chọn cách hợp tác với vị sư huynh này.
Trò chuyện xong họ nhanh chóng ẩn giấu thân mình, Hắc Dạ nằm trên cây không dám thở mạnh. Một lát sau, có người hớt hải chạy đến, trên tay hắn ôm một con thỏ trắng xinh đẹp, thân hình nó run rẩy không ngừng.
“Đến rồi!” không biết là ai đã hô lên một tiếng, ba người từ nơi ẩn nấp lao ra, kẻ dùng kiếm người dùng phép, đánh cho tên mới đến ù tai hoa mắt, hắn ôm thân mình rên rỉ nằm lăn trên đất, con thỏ trên tay đã bị cướp từ bao giờ.
“Sư huynh kế tiếp nên làm gì?” tên cầm kiếm thở hổn hển đến gần tên sư huynh.
“Đánh hắn ngất rồi giấu hắn đi!” Tên sư huynh tay ôm thỏ trắng, tay còn lại nắm lấy cổ áo người nằm dưới đất kéo lên, hai tên sư đệ nghe thế cũng đến giúp một tay.
“Tại sao chúng ta không đá hắn ra ngoài luôn vậy sư huynh?”
“Bên ngoài có kết giới nếu không có 1 trong hai con vật kia, chúng ta không thể ra ngoài.” tên sư huynh lắc đầu đáp.
“Tiếp tục nào!”
Nghe thế cả ba lại về nơi ẩn náu chờ đợi con mồi kế tiếp.
“Bọn họ chơi xấu!” Linh Mộc xuất hiện bên cạnh Hắc Dạ lên tiếng.
Hắc Dạ gật đầu, nhưng không nói cũng không có ý định giúp người bị hại. Ở thế giới này chỉ cần nắm đấm của ngươi mạnh, ngươi chính là người tốt, muốn đạt được mục đích thì phải không từ thủ đoạn. Tuyết Lang từng nói nhân từ với kẻ địch chính là tàn ác với bản thân, vậy nên khi ngươi chưa có năng lực, người ngươi nên thương hại là chính bản thân ngươi.
Hắc Dạ biết nằm mãi trên cây cũng không phải là cách hay, đợi khi ba người ẩn nấp xong, Hắc Dạ đưa tay lên kết ấn, đầu ngón tay đặt vào mi tâm, trong miệng nàng khẽ kêu: “Linh Thức Định Phong!”
Hoàn cảnh xung quanh bất chợt đứng yên, ba người kia đứng đó bất động, cả ánh mắt cũng không hề chớp như thể có một lực lượng nào đó làm nơi này đóng băng trong giây lát. Lúc này Hắc Dạ đứng dậy lao nhanh vào sâu bên trong khu rừng. Nàng vừa biến mất, ba người kia lập tức động đậy, họ nhìn nhau đầy quái lạ.
“Lúc nãy hình như ta vừa ngủ gật hả?” Tên thanh niên cầm kiếm cúi đầu gần sát tên đồng bạn hỏi.
“Ngươi điên à, ngươi ngủ lúc nào?” Tên kia khó chịu trừng hắn.
“Sao ta có cảm giác như mình không cử động lâu lắm rồi đó!” Tên cầm kiếm vẫn nhíu mày.
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, chắc ngươi đang căng thẳng quá đó, đừng lo lắng!” Tên kia đưa tay lên miệng làm thủ thế, sau đó lại vỗ vai hắn an ủi.
“Ừm có lẽ vậy.” Hắn ngượng ngùng gật gật đầu, cả hai lại chăm chú chờ đợi con mồi tiếp theo.
Hắc Dạ nhảy từ cành này sang cành khác, động tác nhanh nhẹn dứt khoát như một con linh hầu, đi một lúc lâu, đến khi nghe được tiếng động lớn, nàng mới dừng lại quan sát. Phía đằng xa, hai nam một nữ mặc quần áo màu xanh lam đậm, đang thích thú đứng nhìn một tên áo lam khác tra tấn hai tên đệ tử nội môn. Quần áo của họ vốn dĩ là màu trắng nay đã trở thành màu đỏ của máu, một số nơi còn rách tung toé lộ cả da thịt. Tên kia cầm một cây roi da màu đen liên tục đánh lên người họ, trên mặt hắn lại nở nụ cười khoái trá.
“Ha ha ha! Đây là đệ tử tinh anh của Hạ Diện sao?”
“Xem bọn chúng kìa, còn thua cả linh sủng của ta!”
“Đám kiến hôi các ngươi sống cũng vô ích, vì vậy… Chết Đi!”
Nói rồi tên áo lam dùng sức, cây roi vốn đang mềm dẻo nằm dài trên đất bỗng nhiên biến thành thanh kiếm sắc bén đâm xuyên thủng ngực hai tên đệ tử nội môn đang hấp hối dưới đất, họ chỉ kịp kêu lên một tiếng, hai mắt trừng trừng nhìn người giết mình rồi tắt thở.
“Phi! Đúng là phế vật, còn chưa đã tay.” Hắn ta phun một ngụm nước bọt xuống đất rồi quay về với đồng bọn phía sau.
“Được rồi! Đi tìm món đồ chơi khác thôi nào?” Nữ nhân áo lam uốn éo vòng eo, lắc cái mông đi trước. Ba tên nam nhân cũng nhanh chân chạy theo, ánh mắt lại không rời khỏi cặp mông đầy đặn kia.
Đợi bọn họ đi xa, Hắc Dạ mới dám đến gần xem xét, nàng nhíu mày nhìn hai thi thể be bét máu kia: “Bọn họ không phải đệ tử Trường Thiên! Nhưng rốt cuộc họ là ai? Tại sao lại giết đệ tử Trường Thiên? Chuyện này ta nên báo lại với sư phụ để người xử lý!”
“Chủ nhân! Thực lực của bọn họ không tầm thường, người vẫn nên tránh xa chúng ra!” Linh Mộc ngồi trên vai Hắc Dạ, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
“Ừm! Ta biết, chuyện này cứ để người lớn giải quyết, ta chỉ là một đứa trẻ!” Hắc Dạ gật đầu, chớp mắt ngây thơ đáp. Nói xong lại lấy một lá bùa xếp thành một con hạc giấy, đặt một viên đá lưu ảnh lên lưng nó, Hắc Dạ truyền một ít linh lực vào, Hạc Giấy lập tức cử động vỗ cánh bay đi.
Linh Mộc bị vẻ mặt của Hắc Dạ chọc cho cười khúc khích, Hắc Dạ nhún người, nhảy lên cao tiếp tục đi sâu vào trong. Càng đến gần trung tâm khu rừng, số lượng đệ tử nội môn càng tăng, nhìn họ chật vật bắt các con vật nhỏ mà cảm thấy buồn cười, nhưng trông họ có vẻ vẫn rất hăng hái. Hắc Dạ trợn to mắt cảm khái:
“Quao! Trông họ vui chưa kìa!”
“Chỉ có chủ nhân thấy họ vui, Linh Mộc lại thấy họ đang vất vả lắm.” Linh Mộc lắc cái đầu nhỏ phản bác.
Hắc Dạ bật cười, đưa tay xoa đầu Linh Mộc:
“Kệ bọn họ, dù sao cũng đến đây rồi, chúng ta đến thác nước tu luyện đợi ba ngày rồi ra ngoài vậy!” Đợi Linh Mộc gật đầu Hắc Dạ lập tức xoay người chạy đến thác nước.
—---
“Chúng ta đã tìm khắp nơi rồi nhưng vẫn không thấy Tiểu Dạ đâu, phải làm sao đây Thi Nhã?” Sở Tuệ Linh chán chường đá cục đá dưới chân.
“Nơi này hình như vừa có trận chiến.” Yến Thi Nhã ngồi xuống tay nhẹ nhàng chạm vào một chiếc lá đang dính máu.
“Kỳ lạ, trận thi đấu này cũng không khắc nghiệt đến nỗi phải giết nhau chứ?” Sở Tuệ Linh nhíu mày đáp.
“Vết máu còn mang theo tử khí, có lẽ người này đã chết!” Yến Thi Nhã nhíu mày phán đoán.
“Việc này có vẻ nghiêm trọng rồi, cần báo cho sư phụ biết mới được.” Sở Tuệ Linh lấy ra một lá bùa dùng linh lực đốt cháy, làm xong mọi thứ mới gật đầu nhìn Yến Thi Nhã.
“Kế tiếp chúng ta chỉ cần cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ là được.”
“Không, ta muốn tìm Dạ Nhi.” Yến Thi Nhã lắc đầu, nàng có chút lo lắng cho Hắc Dạ, đứa nhỏ này đã đắc tội Trương Gia Tốn, nếu chuyện này còn có người ngoài nhúng tay vào, chưa chắc là chuyện tốt.
Nghe vậy Sở Tuệ Linh cũng gật đầu, hai người nhanh chóng rời đi.
Bên này Hắc Dạ đã đến bên cạnh hồ nước, nàng mới chợt nhớ ra lần trước giết chết Huyết Đồng Xà ở dưới đáy hồ vẫn chưa có cơ hội xem xét tình hình bên dưới, nghe Tiểu Lôi nói, Huyết Đồng Xà hình như đang trông giữ thứ gì đó. Lần này đến, nàng quyết định xuống dưới xem xét một lần, nếu gặp được bảo vật, đó chính là chuyện tốt. Không do dự, Hắc Dạ nhảy ùm một tiếng, lặn sâu xuống đáy hồ. Khoảng cách từ mặt hồ xuống đáy cũng không sâu, chỉ khoản hơn 10m, đối với người bình thường không tu luyện, lặn xuống đáy cũng không khó, khó khăn là phải ở dưới tìm tòi một thời gian. Nhưng Hắc Dạ đã tu luyện đến nhân cấp sơ kỳ chuyện này đối với nàng lại không khó, chỉ cần trong quá trình tìm kiếm không xảy ra ngoài ý muốn, nàng cũng có thể kiên trì khoản 1 tiếng đồng hồ.
Phía dưới đáy hồ, xác của Huyết Đồng Xà đã phân hủy một nửa, xung quanh nó có những con cá kỳ dị đang say sưa thưởng thức bữa tiệc, chợt bọn chúng dừng lại, hoảng sợ quay đầu chạy tứ tán. Hắc Dạ lặng lẽ bơi đến gần, nàng cũng không quan tâm đến đám cá kia, ánh mắt nàng đảo quanh thân thể Huyết Đồng Xà, không phát hiện thứ gì, lại bơi vòng xung quanh tìm kiếm. Một lúc sau, Hắc Dạ ngừng lại bên thi thể Huyết Đồng Xà, trong đầu suy tư không thôi, nàng đã tìm khắp đáy hồ, hoàn toàn không tìm thấy thứ gì khác lạ. Chẳng lẽ nơi này không có thứ gì sao. Thật kỳ lạ, nghe lời Tiểu Lôi nói, con rắn này không nên xuất hiện ở đây, nó là Ma Thú cấp cao, mặc dù Trường Thiên là tông môn đệ nhất của Hạ Diện, nhưng cũng chưa chắc có năng lực bắt trói một con Ma Thú cấp cao như vậy, mà lại chỉ nhốt ở chỗ này không để làm gì, có vẻ hơi vô lý. Nghĩ nhiều cũng vô ích, không tìm thấy có nghĩa là nàng không có duyên với nó, thôi vậy. Hắc Dạ thở dài, xoay người định bơi lên trên.
Lúc này một con cá có vẻ ngoài kì lạ, thân hình nó to hơn các con khác rất nhiều, trông giống con đầu đàn, nó bơi lại gần Hắc Dạ, Hắc Dạ cũng ngạc nhiên, ngừng lại nhìn nó. Chợt con cá bắt đầu thổi bong bóng, nàng lại nghe ra một ngôn ngữ khác, kỳ lạ là nàng có thể nghe hiểu nó đang nói gì.
“Nhân loại đang tìm thứ gì sao?”
“Đúng vậy! Các ngươi có biết con rắn này đang canh giữ vật gì không?” Hắc Dạ nhướng mày, thử học theo con cá thổi bong bóng, hiệu quả còn tạm dùng được.
“Đương nhiên là biết! Nể tình ngươi giúp chúng ta giết con Rắn này, trừ đi mối hoạ diệt tộc, ta sẽ dẫn ngươi đến đó.” Con cá gật gật đầu lại tiếp tục thổi bong bóng.
“Vậy thì đa tạ!” Hắc Dạ vui mừng thổi bong bóng.
Con cá ngoắc đuôi, thân hình béo ú ụt ịt bơi nhanh về một hướng, cả đàn cá thấy thế vội vã theo sau. Hắc Dạ chậm rãi bơi theo đàn cá, những con cá này dẫn nàng đến trung tâm hồ nước, chúng liền dừng lại, Hắc Dạ còn đang khó hiểu nhìn chúng. Trước mắt bọn chúng liền vùi mình xuống đất, thân mình béo ú cố gắng đào bới làm vùng nước xung quanh không còn trong lành, mọi thứ trở nên mờ ảo. Đợi một lúc lâu, bùn đất mới lắng xuống đáy hồ, để lộ chiếc hộp màu đen tuyền, thân hộp có hoa văn kỳ dị, nhìn vào có cảm giác cổ xưa huyền bí.
Trái tim Hắc Dạ bỗng đập nhanh, bàn tay bất giác chạm vào chiếc hộp, một vệt sáng lập tức chui vào mi tâm của nàng khiến nàng ngã ngửa ra sau, chiếc hộp cũng biến mất. Cú ngã bất ngờ khiến Hắc Dạ hoảng hốt quên mất bản thân đang ở dưới nước, há miệng uống liền mấy ngụm nước. Nàng vội vàng bịt chặt miệng mũi, vội vã bơi lên bờ.
“Khụ khụ khụ…” Vừa lên đến mặt nước, Hắc Dạ đã ho dữ dội, ho đến mức nước mắt cũng chảy ra.
“Chủ nhân có người đang đến.” Linh Mộc đột nhiên nói.
Không đợi cơn ho qua đi, nàng lập tức bơi đến thác nước. Phía sau thác nước có một hang động nhỏ, bên trong lạnh lẽo ẩm ướt, sâu không thấy đáy, lúc có Tuyết Lang nàng chỉ dám ngồi ngoài thác không dám vào, hiện tại nàng có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó chẳng lành, nàng nên tránh đi ngay.
Bóng dáng Hắc Dạ vừa khuất sau thác nước, một nhóm người mặc quần áo màu xanh thẫm, thong thả bước đến. Cô gái trong nhóm cất lời:
“Đây là cấm địa của Trường Thiên à?” Nói xong chẳng thèm nhìn nơi khác mà đưa bàn tay ngắm nghía, các móng tay có màu đỏ tươi như máu, khóe miệng nàng lộ ra sự khinh miệt.
“Sư muội không nên quá kỳ vọng vào Hạ Diện.” Người đàn ông đứng sau cô gái nhếch miệng khuyên nhũ.
“Cũng phải, nhưng mà còn có thứ để giải buồn.” như nghĩ đến điều gì Tôn Dung Ngọc liền nở nụ cười như hoa.
“Mấy tên này yếu quá, hấp thu cũng không có ích lợi gì cả.” Tên trẻ tuổi nhất trề môi đáp.
“Ráng nhịn đi, đợi khi hoàn thành nhiệm vụ chúng ta trở về chắc chắn sẽ được đại nhân trọng thưởng hậu hĩnh.” tam sư huynh vỗ vai hắn an ủi.
“Ừ haha, sư huynh nói đúng.” Nghe vậy tên kia mới cười gật đầu.
“Nơi này thật sự không có bảo bối gì sao?” Đột nhiên Tôn Dung Ngọc đi vòng quanh hồ nước.
“Bảo bối thì chưa thấy chỉ thấy sự nghèo nàn thôi.” Tiểu sư đệ lại lên tiếng.
“Đi thôi sư tỷ, chúng ta lại tìm bọn chúng chơi đi.” hắn không đợi Tôn Dung Ngọc trả lời, vội vã nắm lấy tay áo nàng kéo đi như sợ nàng đổi ý.
“Được được được.” Tôn Dung Ngọc che miệng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro