Chương 1: Ngọn Lửa Hận Thù
Trần Đại Cảnh (tên gọi thân mật: Cảnh Nhi), là con trai duy nhất của Hoàng đế Mặc Dương và Trương Hoàng hậu. Đại Cảnh thừa hưởng vẻ đẹp tuấn tú, thoát tục từ mẹ, và sự thông minh lanh lợi. Cậu đáng lẽ phải là bảo vật của cung cấm.
Nhưng bi kịch ập đến khi Đan Phi-một kĩ nữ trà trộn vào cung, với nhan sắc hồ ly và tâm địa độc ác-xuất hiện. Ả ta dùng mọi thủ đoạn quyến rũ Mặc Dương, khiến vị Hoàng đế uy quyền này mù quáng tin tưởng.
Năm Đại Cảnh 5 tuổi, Đan Phi vu oan Hoàng hậu mưu hại long thai giả của ả. Mặc Dương, trong cơn si mê mù quáng, không hề điều tra, lập tức tước bỏ mọi danh vị, đày Hoàng hậu và Đại Cảnh vào Lãnh Cung.
Nơi đây là địa ngục trần gian. Mẹ con Đại Cảnh sống trong cảnh lạnh lẽo, thiếu thốn, bị bỏ đói và bị bệnh tật hành hạ.
Đan Phi không buông tha. Ả thường xuyên đến Lãnh Cung thị uy. Một lần, ả mang theo một nhóm thị vệ, sỉ nhục Hoàng hậu.
Đại Cảnh, dù mới 7 tuổi, đã đứng chắn trước mẹ, ánh mắt kiên cường và đầy hận thù.
"Cút đi! Ngươi không được làm tổn thương mẫu hậu của ta!" Đại Cảnh gào lên, dùng thân hình nhỏ bé bảo vệ mẹ.
Đan Phi cười khẩy, dùng roi ngựa quất vào người Đại Cảnh. Hoàng hậu lao vào đỡ.
Đúng lúc đó, Mặc Dương đến. Ông nhìn thấy con trai mình bị roi quất, nhưng khi nghe lời vu khống méo mó của Đan Phi rằng Đại Cảnh đã tấn công ả trước, lửa giận của ông bùng lên, không hề có lý trí.
Mặc Dương quát lên, giọng lạnh như băng"Trần Đại Cảnh! Ngươi dám hành hung Phi tần của Trẫm? Dù bị đày, ngươi vẫn giữ sự ngỗ nghịch này sao ?"
Đại Cảnh: Tuyệt vọng nhìn ông "Ta không có! Là ả ta... Ả ta đánh Mẫu hậu trước!"
Mặc Dương: (Ánh mắt đầy căm ghét "Đánh! Đánh cho nó biết thế nào là tôn ti trật tự! Đánh cho nó nhớ mãi bài học này!"
Mặc Dương ra lệnh cho thị vệ: "Đánh gãy chân trái của nó. Đánh đến khi nó không còn đứng vững được nữa!"
Thị vệ tuân lệnh. Tiếng roi quất, tiếng xương gãy "rắc" vang lên kinh hoàng. Đại Cảnh gào lên một tiếng đau đớn thấu trời. Cậu cắn chặt môi, không khóc. Hoàng hậu ôm chặt lấy con, van xin trong tuyệt vọng.
Sau khi chân trái của Đại Cảnh bị đánh đến tật nguyền, Mặc Dương phẩy tay: "Từ nay về sau, hai mẹ con các ngươi không còn là người của Hoàng tộc Đại Hạo. Cút khỏi cung ngay lập tức!"
Mặc Dương không hề nhìn lại, bỏ đi cùng Đan Phi, để lại hai mẹ con Đại Cảnh nằm giữa vũng máu và tuyết lạnh.
Ngoại tộc Hoàng hậu cũng bị cắt chức , những ai trên triều thỉnh cầu cho Hoàng Hậu và Thái Tử đều bị gián chức
Trương Hoàng hậu và Đại Cảnh bị 7 tuổi với cái chân trái đã bị tật nguyền, rời khỏi cung cấm.
Hai mẹ con lưu lạc khắp nơi, sống bằng nghề ăn xin và làm thuê vặt.
Năm Đại Cảnh 10 tuổi,Hoàng hậu cao quý trước kia giờ đã thành người phụ nữ gầy yếu mắc bệnh hiểm nghèo,cơ thể tiều tụy. Đại Cảnh với cái chân tập tễnh, được mọi người trong làng xót thương đã giúp cậu và mẹ trú nhờ ở một túp lều cũ kĩ . Hàng ngày cậu phải thức dậy từ giờ Dậu để làm việc nuôi mẹ ,cậu làm mọi việc từ việc vặt vãng đến những việc nặng nhọc nhất trong làng rửa bát, gánh nước, nhặt củi, phụ các bác tiều phu trong làng vào rừng săn bắn để có tiền mua thuốc và thức ăn hằng ngày.
Sau một thời gian bị căn bệnh hành hạ, cậu lại không đủ tiền mời lang y,Trương Hoàng hậu qua đời trong căn lều tồi tàn,lạnh lẽo. Đại Cảnh ôm chặt thi thể mẹ, tiếng khóc thảm thiết tuyệt vọng,và dần câm lặng. Cậu chôn cất mẹ, khắc tên Trần Đại Cảnh lên bia mộ, thề không bao giờ quên họ mẹ và sự hận thù.
Đại Cảnh lang thang khắp nơi, người trong làng không một ai biết cậu bé tội nghiệp đó đã đi đâu, cậu sống qua ngày bằng sự kiên cường và lòng hận thù. Sau nhiều ngày lang thang và lưu lạc qua nước Lạc ,cậu ngã quỵ trên đường vì kiệt sức và đói khát.
Đúng lúc đó, Vua nước Lạc đang đi vi hành bí mật. Vua Lạc thấy Đại Cảnh, cảm nhận được khí chất khác thường và sự đau khổ trong đôi mắt cậu. Sau khi cứu chữa, biết được tài năng và trí tuệ hơn người của Đại Cảnh, Vua và Hoàng hậu nước Lạc thương xót. Họ không chỉ nhận cậu làm con nuôi, mà còn hết lòng cưng chiều, ban cho cậu họ Lư, đặt lại tên là Lư Đại Cảnh.
Đại Cảnh lớn lên trong sự bảo bọc và giáo dục tuyệt vời. Cậu dùng sự thông minh, lòng kiên cường và cái đầu lạnh lẽo của mình để trở thành Thái tử kiêm Đại tướng quân dũng mãnh của nước Lạc. Nhưng vết sẹo ở chân trái và vết sẹo trong tim không bao giờ lành.
Trong khi đó, ở Đại Hạo, Mặc Dương sau khi đuổi Đại Cảnh, sống với Đan Phi. Nhưng Đan Phi vì thù hận Mặc Dương không cho ả danh phận Hoàng hậu, đã âm mưu hại ông vô sinh bằng thuốc độc. Mặc Dương phát hiện ra âm mưu này, giết chết Đan Phi trong cơn thịnh nộ.
Mặc Dương nhận ra mình đã ruồng bỏ người vợ hiền và đứa con trai duy nhất vì một ả kĩ nữ. Ông điên cuồng tìm kiếm hai mẹ con. Nhưng chỉ tìm thấy bia mộ của Hoàng hậu.
Nhiều năm sau, trong một trận chiến giữa hai nước, Mặc Dương bị phục kích và trọng thương, mất máu nghiêm trọng. Đại Cảnh cứu ông. Cả hai cùng có nhóm máu hiếm, và Đại Cảnh đã truyền máu mình để cứu kẻ thù.
Trong lúc Mặc Dương hôn mê, ông nhìn thấy hình ảnh Đại Cảnh kiêu hãnh, tuấn tú nhưng đầy lạnh lẽo, và nhận ra con trai khi cậu mang nét đẹp của vị hoàng hậu năm xưa cùng với dòng máu hiếm của ông. Mối quan hệ của họ bắt đầu: Hận thù, ân oán và sự chuộc lỗi tuyệt đối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro