Chương 10: Tiểu Tổ Tông
Cuộc sống của Lư Đại Cảnh trong biệt viện Hồi Cung tiếp tục là chuỗi ngày vừa đau đớn vì chữa trị, vừa khó chịu vì bị giam cầm, nhưng lại ấm áp một cách không thể chối từ sự sủng ái tuyệt đối của cả gia tộc.Kén ăn và bài xích của cậu trở thành thách thức lớn nhất của Hoàng cung.
Lư Đại Cảnh chỉ ăn được một chén cơm nhỏ mỗi bữa, khiến mọi người vô cùng lo lắng.
Thái Hoàng Thái Hậu, Bà dùng "chiến thuật tình cảm". Bà thường xuyên đến, tự tay thêu một chiếc túi thơm nhỏ cho cậu, rồi đặt chén canh yến sào trước mặt: "Tiểu tâm can, bà đã thức đêm để thêu cái này. Cháu ăn xong, bà sẽ thêu một đôi ủng da mềm mại cho cái chân của cháu. Ăn đi, vì bà nhé?" Nếu Đại Cảnh quay mặt đi, bà sẽ giả vờ lau nước mắt, khiến cậu không thể chịu đựng được mà miễn cưỡng ăn thêm vài thìa.
Thái Thượng Hoàng,Ông dùng "chiến thuật tri thức". Ông mang theo các bản đồ chiến lược cổ xưa hoặc sách thư pháp quý hiếm đến. "Bảo bối, ăn xong bữa này, ta sẽ kể cho con nghe về trận chiến Tứ Xuyên năm xưa, hoặc ta sẽ dạy con cách phân biệt các loại ngọc hiếm. Con không ăn, sẽ không có sức học." Thái Thượng Hoàng thậm chí còn tự tay bóc tôm, gỡ xương cá cho cậu.
Trương Quốc Công ,Ông dùng "chiến thuật quân nhân". "Tiểu Tổ Tông, đây là thịt sói núi, giúp tăng cường khí huyết, là món bắt buộc của tướng quân trên chiến trường. Ăn đi! Ăn xong, ta sẽ đấu một ván cờ vây với cháu, coi như luyện binh pháp." Dù bị phế võ công, ông ngoại vẫn đối xử với cậu như một chiến binh được tôn kính.
Sự kiên nhẫn và những lời gọi ngọt ngào đã trở thành chuyện thường nhật. Lư Đại Cảnh cố gắng phớt lờ những biệt danh ấy, nhưng sâu thẳm, cậu cảm thấy chút rung động, một sự ấm áp chưa từng có từ thuở ấu thơ.
Đặc biệt là sau mỗi buổi trị liệu đau đớn. Ngay khi danh y rời đi, Lư Đại Cảnh sẽ làm mình làm mẩy dữ dội.
"Cút hết đi! Ta không cần các ngươi thương hại!" Cậu sẽ đập phá đồ đạc trong tầm với, Mặc Dương đã cho cất hết đồ dễ vỡ tránh làm cậu bị thương,cậu sẽ khóc vì cơn đau nhức và sự bất lực.
Mặc Dương và nội ngoại sẽ lập tức vây quanh. Mặc Dương là người duy nhất dám chạm vào cậu.
Ông bế Lư Đại Cảnh lên, ôm chặt vào lòng, mặc cho cậu giãy giụa và đánh vào vai ông.
"Được rồi, được rồi. Con đánh ta đi. Đánh đến khi con hết giận thì thôi. Nhưng đừng tự làm đau mình," Mặc Dương thì thầm, giọng ông đầy sự sám hối.
Ông bế Đại Cảnh trên tay, nhẹ nhàng đung đưa, giống hệt cách một người cha dỗ một đứa trẻ. Mặc Dương cẩn thận không để chân Đại Cảnh chạm đất, vì sợ cậu bị đau hay kiệt sức. Từ việc bón ăn, tắm rửa, thậm chí là bế cậu đi lại trong biệt viện, Mặc Dương đều tự tay làm hết.
Một lần, sau khi được tắm rửa sạch sẽ, Mặc Dương bế Đại Cảnh trở về giường. Ánh hoàng hôn chiếu vào khuôn mặt Mặc Dương, làm lộ rõ những nếp nhăn và sự tiều tụy.
"Cảm thấy tốt hơn chưa?" Mặc Dương nhẹ nhàng hỏi, đặt cậu xuống.
Lư Đại Cảnh nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi của ông. Trong khoảnh khắc đó, cậu không thấy Hoàng đế Mặc Dương, không thấy kẻ thù, mà chỉ thấy một người đàn ông đang dốc hết sức mình để chăm sóc và yêu thương cậu.
Một luồng ấm áp nhỏ bé len lỏi trong trái tim Đại Cảnh. Cậu muốn đưa tay ra chạm vào khuôn mặt ông, muốn nói "Đủ rồi," nhưng sự hận thù vẫn quá lớn.
"Ngươi... ngươi không cần làm những việc này. Thật vô nghĩa," Đại Cảnh chỉ có thể nói ra câu đó, giọng nói không còn sự sắc lạnh như thường lệ, mà thay vào đó là sự mệt mỏi và bối rối.
"Không vô nghĩa," Mặc Dương lắc đầu, nhẹ nhàng vén mái tóc ướt ra khỏi trán cậu. "Chỉ cần con còn sống, còn ở đây, mọi việc ta làm đều có ý nghĩa. Con là mạng sống của ta, Cảnh Nhi."
Lư Đại Cảnh quay mặt đi, lẩn tránh ánh mắt của ông. Cậu biết mình đang bị lung lay. Sự hận thù vẫn còn đó, là bức tường kiên cố nhất, nhưng nó đang bị xói mòn bởi những giọt nước mắt sám hối, những lời gọi ngọt ngào, và sự dịu dàng chưa từng có này. Dù chỉ là một chút, nhưng cậu thừa nhận, cảm giác được bế trên tay, được chăm sóc tỉ mỉ này, thật sự... dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro