Chương 13: Nỗi Đau Hủy Diệt

Trong phòng điều trị, Lư Đại Cảnh nằm bất động trên giường. Cậu không bị trói, nhưng Mặc Dương ngồi ngay bên cạnh, nắm chặt tay cậu.
"Cha ở đây, Cảnh Nhi. Nếu đau, con cứ cắn vào tay ta," Mặc Dương thì thầm, giọng khàn đặc.
Lư Đại Cảnh trừng mắt nhìn Mặc Dương, ánh mắt đó thay cho vạn lời thề hận. Ta sẽ không bao giờ yếu đuối trước mặt ngươi, không bao giờ nhận sự thương hại này. Cậu nghiến răng, quyết tâm chịu đựng mọi thứ trong im lặng để trừng phạt Mặc Dương bằng chính nỗi đau của mình.
Danh y bắt đầu quá trình châm cứu sâu và kích thích gân. Cảm giác tê buốt lan truyền như điện giật. Cậu cắn chặt môi, mồ hôi túa ra như tắm.
Thái Thượng Hoàng và Thái Hoàng Thái Hậu đứng ở góc phòng, lo lắng đến mức sắp ngất. Họ không dám nói nhiều, sợ làm Đại Cảnh phân tâm.
Phần kinh hoàng nhất là giai đoạn nắn chỉnh và nối gân. Danh y phải dùng lực mạnh để tách và kéo giãn các sợi gân bị xơ hóa.
"Hoàng thượng, xin giữ chặt Thái tử," danh y khẽ nói.
Mặc Dương dùng hết sức lực, ép Lư Đại Cảnh vào ngực mình, tay kia ôm lấy đầu cậu. Thái giám bên cạnh nhét một cái khăn vào miệng cậu tránh đau quá cậu sẽ cắn lưỡi
Danh y bắt đầu dùng lực nắn chỉnh. Tiếng gân cốt bị kéo căng nghe ghê rợn trong phòng tĩnh mịch. Cơn đau đột ngột bùng phát, dữ dội hơn vạn lần mọi tra tấn trước đây. Nó không còn là đau đớn thông thường, mà là sự hủy hoại từ bên trong.
Ý chí kiên cường của Đại Cảnh cuối cùng bị tan vỡ. Cậu gồng mình lên, bật ra một tiếng thét xé lòng, đau đớn đến tận cùng.
"A—!"
Cậu giãy giụa trong vòng tay Mặc Dương, nhưng cánh tay ông siết chặt không cho phép cậu cử động. Danh y kiên trì theo dõi nhịp tim và hơi thở, hoàn thành nốt thao tác cuối cùng một cách nhanh nhất có thể. Cậu ngất lịm ngay sau đó, cơ thể mềm nhũn, nước mắt đầm đìa.
Ngay khi danh y buông tay, Mặc Dương ôm chặt lấy cơ thể bất động của con trai. Ông gần như đã khóc cạn nước mắt.
"Cảnh Nhi... Cha xin lỗi. Xin lỗi con..." Ông thì thầm, hôn lên trán cậu. Nỗi sợ hãi và sự hối hận làm ông run rẩy.
Thái Hoàng Thái Hậu và Trương Quốc Công lập tức chạy đến.
Bà nội ôm lấy má cháu, lau đi những giọt mồ hôi và nước mắt còn sót lại: "Bảo bối của ta! Con đã rất dũng cảm!"
Ông ngoại Trương Quốc Công lập tức yêu cầu ngâm chân cậu vào bồn thuốc giảm sưng đặc chế, vừa làm vừa rưng rưng "Ngoại tổ tông của ta, cháu chịu đựng rất giỏi! Không hổ mang dòng máu tướng quân ta"
Khi Đại Cảnh tỉnh lại, cơn đau âm ỉ vẫn hành hạ cậu. Mặc Dương bế cậu vào lòng, đích thân đút chén thuốc giảm đau và an thần.
"Uống đi, tiểu tâm can. Uống xong sẽ dễ chịu hơn."
Lư Đại Cảnh quay mặt đi, nhưng Mặc Dương kiên nhẫn và quyết liệt. Ông giữ cằm cậu, ép cậu uống từng ngụm, sau đó lại dịu dàng đút mật ngọt.
Cả tuần lễ sau đó, Lư Đại Cảnh hầu như chỉ nằm trong vòng tay Mặc Dương, được chăm sóc tận tụy: bón ăn, tắm rửa, xoa bóp. Dù Đại Cảnh cố gắng giữ sự im lặng bài xích, sự phụ thuộc vào hơi ấm và sự chăm sóc của Mặc Dương đã trở thành một sự thật không thể chối bỏ. Trong những lúc yếu lòng nhất, cậu đã bắt đầu chấp nhận sự dịu dàng này, dù cậu vẫn tự nói với bản thân rằng, đó chỉ là nhu cầu sống còn của thể xác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro