Chương 2: Vết Sẹo
Những ngày Mặc Dương dưỡng thương trong doanh trại nước Lạc là những ngày ông sống trong sự giằng xé và niềm hy vọng mong manh. Ông bị thương nặng, nhưng vết thương thể xác không thể so sánh được với nỗi đau tinh thần khi nhìn thấy con trai mình - nay là Đại tướng quân Lư Đại Cảnh - đối xử với ông như một kẻ xa lạ và một kẻ thù tiềm năng.
Mặc Dương nhìn Đại Cảnh, người đang ngồi bên bàn, xem xét các báo cáo quân sự. Gương mặt tuấn tú, thoát tục, sự lạnh lùng và cảnh giác toát ra từ cậu, nhưng bên dưới tất cả, Mặc Dương vẫn nhìn thấy đứa trẻ 7 tuổi kiên cường ngày nào. Đặc biệt là khi Đại Cảnh thỉnh thoảng cử động, cái chân trái của cậu lại hơi tập tễnh, một vết thương Mặc Dương đã tự tay gây ra, một vết sẹo không bao giờ lành trong tim ông.
"Thái tử Lư," Mặc Dương gọi, giọng cố gắng giữ sự ôn hòa và khách khí. "Ngươi đã cứu mạng ta, nhưng việc truyền máu và chăm sóc cá nhân không phải là điều một vị tướng nên làm với kẻ thù."
Lư Đại Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao. "Hoàng thượng Mặc Dương, Người là chiến lợi phẩm quan trọng nhất của nước Lạc lúc này. Việc chăm sóc Người là mệnh lệnh của Phụ vương. Ta chỉ làm tròn trách nhiệm của mình."
"Không chỉ là trách nhiệm," Mặc Dương phản bác nhẹ nhàng. "Ta đã thấy ngươi thức đêm theo dõi cơn sốt của ta, thấy ngươi đích thân kiểm tra chén thuốc. Sự ân cần này... quá mức cần thiết cho một 'chiến lợi phẩm'."
Đại Cảnh hơi nhíu mày, biểu lộ sự bối rối rõ rệt. Cậu quay đi, giọng trầm lạnh: "Người nghĩ nhiều rồi. Ta không muốn mất đi " chiến lợi phẩm" của mình. Người nên dưỡng thương đi, quốc vương nước Hạo."
Dù nói vậy, Mặc Dương vẫn nhận thấy sự chăm sóc tỉ mỉ từ Đại Cảnh.
Mỗi bữa ăn, Đại Cảnh đều đích thân dặn dò Bếp phó, yêu cầu món ăn phải thanh đạm, dễ tiêu hóa. Có lần, Mặc Dương ho khan vì đêm lạnh, Đại Cảnh lập tức mang đến một chiếc áo khoác dày cộp của mình.
"Đêm ở doanh trại rất lạnh. Khoác cái này vào," Đại Cảnh gần như ném chiếc áo cho ông, động tác thô lỗ để che giấu sự lo lắng.
Mặc Dương khoác áo lên vai, chiếc áo còn thoang thoảng mùi thảo dược và mùi tuyết lạnh quen thuộc của Đại Cảnh. "Cảm ơn... Con." Ông suýt nữa thì gọi cậu là 'con'. "À... Thái tử."
"Không cần," Đại Cảnh đáp cụt lủn. "Chỉ là ta không muốn Người bệnh thêm, ảnh hưởng đến kế hoạch hồi cung."
Một buổi chiều, Mặc Dương nằm nghỉ, Đại Cảnh bước vào, tay cầm một cuốn sách cũ.
"Người nên đọc để thư giãn," Đại Cảnh đặt sách xuống. "Đây là cuốn sách ta thích đọc khi còn nhỏ. Những câu chuyện dân gian không đầu không cuối."
Mặc Dương mở sách, trang sách đã ngả vàng, góc sách bị cong và có một vết mực mờ ở trang đầu. Mặc Dương nhớ lại, khi Đại Cảnh còn bé, cậu cũng có thói quen làm cong góc sách và làm đổ nghiên mực.
"Ngươi... có phải có một vết sẹo ở lòng bàn tay không?" Mặc Dương buột miệng hỏi.
Đại Cảnh đột ngột khựng lại. Cậu nắm chặt tay, ánh mắt đầy đề phòng. "Hoàng thượng đang hỏi chuyện quá riêng tư."
Mặc Dương cười buồn: "Ta chỉ là thấy ngươi cứ nắm chặt tay. Ta từng có một người quen cũng có thói quen ấy. Họ nói, lòng bàn tay là nơi dễ bị tổn thương nhất."
"Ngươi... người quen đó của ngươi đâu rồi?" Đại Cảnh hỏi, giọng nói hiếm hoi mang theo sự tò mò.
"Mất rồi," Mặc Dương khẽ đáp. "Vì sự ngu xuẩn và mù quáng của ta."
Lư Đại Cảnh im lặng một lúc lâu. Mặc Dương thấy cậu bước đến bên giường, ánh mắt quét qua chân trái của ông.
"Vết thương của Người... đã đỡ hơn chưa?" Đại Cảnh hỏi, giọng nói khô khốc nhưng pha lẫn sự nhẹ nhàng hiếm thấy.
Mặc Dương nắm lấy cơ hội: "Không đau nữa. Nhưng ta muốn hỏi ngươi một điều. Vết sẹo trên chân ngươi... là do đâu?"
Lư Đại Cảnh lập tức thay đổi sắc mặt, lùi lại như bị bỏng. Đôi mắt cậu ánh lên sự hận thù lạnh buốt.
"Hoàng thượng không cần bận tâm về vết sẹo của kẻ thù. Đó là bài học xương máu của ta về sự tàn nhẫn và ngu xuẩn của bậc đế vương," Đại Cảnh nói, nhấn mạnh từng từ, ám chỉ chính Mặc Dương.
"Ta xin lỗi," Mặc Dương nhỏ giọng, đau đớn. "Ta xin lỗi vì tất cả những bậc đế vương đã gây ra tổn thương cho ngươi."
"Lời xin lỗi của Người vô dụng," Đại Cảnh nói, nhưng không quay lưng bỏ đi như mọi khi. "Ta không hiểu tại sao ta lại đối xử với Người như thế này. Ta không hiểu tại sao ta không thể để Người tự lo liệu. Ta không thể lý giải được sự mâu thuẫn trong chính mình. Xin Người... đừng nói những lời vô nghĩa nữa."
Mặc Dương nhìn con trai đang chìm trong sự khó hiểu. Ông biết, đó là bản năng, là sợi dây máu mủ đang níu kéo tâm trí Đại Cảnh.
"Có lẽ..." Mặc Dương chậm rãi nói. "Chúng ta không phải là kẻ thù, Đại Cảnh. Có lẽ ta... chỉ muốn bù đắp cho một người xa lạ, một người có vẻ bề ngoài giống với người mà ta đã đánh mất. Để ta được bù đắp, có được không?"
Lư Đại Cảnh nhìn chằm chằm vào Mặc Dương, ánh mắt dao động dữ dội. Cuối cùng, cậu không nói gì, chỉ quay lưng bỏ đi, để lại Mặc Dương với sự hy vọng và nỗi đau khôn nguôi.
"Cảnh Nhi của ta," Mặc Dương thì thầm, ôm chặt chiếc áo khoác của con trai. "Cha sẽ đợi. Cha sẽ dùng cả đời này để chuộc lỗi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro